Chương 5: Cá cược

Trường Hoàng Gia, lớp 12A,tiết 4
-Chào Xử, hôm nay cậu thế nào?
Ngưu thức rất sớm để đến lớp cố tình muốn nói chuyện riêng với Xử nhưng côkhông biết hôm nay cậu ta tới gần tiết cuối mới vào. Giấu nỗi thất vọng vào sâutrong đáy mắt cô cố nở nụ cười hỏi cậu.
Xử ngồi xuống bàn thứ ba sau lưng Ngưu, cậu phớt lờ câu hỏi của cô úp mặt xuốngbàn mà ngủ, vì bây giờ cậu không biết nên đối diện với cô ra sao nữa.
Thấy cậu ta hôm nay cư nhiên không muốn nói chuyện Xử chề môi quay lên khôngche nổi sự hờn giận nơi khóe mắt mình :-” Giận cái gì cơ chứ? Có phải chuyệntối qua không nhỉ? “- bé trâu nghĩ thầm.
Tiết toán của ông thầy có sân bay di động trên đầu nhanh chóng trôi qua trongkhông khí im lặng đến kì lạ.
” Hôm nay sao chúng ngoan thế nhở? Có chăng chúng đang âm mưu “- ( mồ hôi lạnhđầy lưng ) ông thầy nghĩ thầm, vì mỗi lần đến tiết toán là tụi quái này dởchứng nhao nhao lên, đứa nhảy lên bàn, đứa xé giấy xếp máy bay, hôm nay đứa nàocũng chăm chú lắng nghe, còn giơ tay phát biểu.
Đến khi ra khỏi lớp ông thầy sân bay vẫn còn thắc mắc không biết mình đang mơhay tỉnh nữa.
-Này Xử đi xuống căn tin không?
Yết huýt chõ vào người Xử, rủ rê.
Đáp lại sự mời gọi ” chân thành ” của cậu là con mắt c·hết người của Xử.
-Kệ hắn mày muốn đi ăn thì đi đi, đồ đàn bà nhỏ mọn đó không đi đâu
Ngưu đứng phắt dậy nói với Yết giọng đầy ” ngọt ngào “, mặt mầy nhăn nhó đi rangoài, thật thì Yết là người ngơ nhất nha, không hiểu vấn đề gì luôn. Định hỏiXử xem con Ngưu hôm nay có uống thuốc chưa thì mới phát hiện cậu bạn yêu quý đãbiến mất từ lúc nào không hay.
-Hôm nay tụi này sao vậy ta?
Yết nhún vai đi ra ngoài lớp -:” Thôi đi rủ thằng Mã kêu nó bao vậy “- cậu nghĩthầm, vui vẻ đi về hướng 12B
Tại nhà Yết
-Vợ à em đang làm gì mà lâu thế?
Sư T·ử chỉnh chu lại nhan sắc mình, đưa tay thắt chiếc cà vạt nâu một cách điêuluyện, trong anh bây giờ rất chuẩn nha, ai nhìn mà không mê thì nên đi khám mắtđi.
-Đợi em một tý anh ơi, em không mặc được cái quần trong
Song T·ử đang loay hoay trong nhà tắm cố gắng mặt cái quần trong nhưng vô vọng,cái bụng to quá làm cô không thể cúi xuống được.
-Có cần anh giúp không? Lẹ nào em Bác Ngư gọi hối nãy giờ đấy.
Sư T·ử xem đồng hồ trên tay.
-Vậy thì vào giúp em nhanh đi!
2 tiếng sau. Tại nhà Ngưu –Giải
-Hai cháu đến trễ
Thiên Bình ngồi tựa trên ghế đầu bàn, duỗi thẳng tay vươn người như ý :” Chờđợi cả thế kỉ ”
Sư T·ử cười qua chuyện, đỡ Song ngồi xuống ghế cạnh mình, anh chăm chút sợ vợ bịgì, khiến mọi người xung quanh che miệng cười thầm về anh chàng thương vợ quáđáng này.
Chiếc bàn 4m ở phòng bếp, có tám chiếc ghế, ngồi ở đầu bàn là Thiên Bình, kếbên là Song Ngư , đến Bạch Dương và Bảo Bình và đối diện với họ là Song T·ử vàSư T·ử. Sau khi mọi người ngồi vào bàn thì vẻ mặt tươi cười lúc nãy bỗng dưngbiến mất, bây giờ không khí bị bao trùm bằng tiếng thở nặng nhọc bao quanh.
-Bác Thiên hôm nay bác gọi chúng cháu gấp vậy có phải?
Bạch Dương lên tiếng trước cố tình phá vỡ không khí nặng nề này.
-Đúng vậy, bên đó đã có động tĩnh
Thiên Bình vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có trước mặt các con, ông đan chéonhững ngón tay vào nhau, ngồi thẳng người vai hơi chúi về phía bàn.
-Khi nào ạ?
Sư T·ử xoa bụng vợ, ngước đôi mắt lo lắng nhìn Thiên
-Cái này các cháu nên hỏi Bác Ngư thì hơn.
Thiên nhường lời lại cho vợ, cả năm người đều nhìn về một phía – Song Ngư, bàđang chăm trà cho mọi người, vẻ mặt vẫn rất ung dung, xong chiếc ly cuối cùngNgư lên tiếng:
-Nhớ hai ngày trước ta gọi các cháu về gấp với tụi nhỏ không? Trước đó khoảngmột ngày ta nhận được mật mã của tổ chức ngầm H, trong đó có ghi bên phía Z đãgửi người về đây với phi vụ gì đấy. Ta lo cho bọn trẻ nên nhanh chóng trở về.
Khác hẳn với vẻ mặt bình thản lúc nãy, khi nhắc tới lũ trẻ đôi mắt Ngư khônggiấu nỗi sự lo lắng. Lời của bà cũng như sét đánh ngang tai, năm người còn lạiai cũng lo lắng nhìn nhau, Thiên vỗ nhẹ tay Ngư như an ủi, Sư thì xoa nhẹ bụngSong, Dương nắm tay Bảo sợ sệt.
Khi nhắc về tổ chức Z không ai mà không sợ, ai không biết tổ chức đó trong mấynăm nay được dẫn dắt bởi ông trùm Mafia khét tiếng m·áu lạnh g·iết người như cơmbữa, chưa nói đến điệp viên một thời X cũng là tay sai của hắn.
Một thời trẻ H và Z là hai tổ chức chống lại nhau, thành viên cả hai c·hết vôsố, m·áu chảy thành sông, sau khi H thay chủ là Thiên Bình thì ông cho mọi ngườiqui ẩn, sống cuộc sống bình thường không muốn nhún tay vào những chuyện xưa.
Nhưng tổ chức Z thì khác bọn chúng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng hoànhhành. Đã mấy năm nay cả hai tổ chức không đá động gì với nhau vậy mà mấy ngàytrước bên phía đó lại có động tĩnh muốn khiêu chiến.
Các trưởng bối trong tổ chức đã bỏ phiếu im lặng và chờ đợi, Thiên cần về nướcđể coi lũ trẻ vẫn ổn, thêm lý do nữa bên đó gửi sát thủ về đây, đồng nghĩa bọntrẻ không an toàn.
-Chúng ta phải làm sao đây? con bây giờ không còn như bảy năm trước nữa.
Song thật sự rất sợ nếu đây là bảy năm trước, tổ chức Z có hay không muốn khiêuchiến thì bất cứ lúc nào cô cũng sẽ lên âm mưu để xâm nhập vào đó mà g·iết hếtbọn chúng, nhưng bây giờ thì không được, bụng cô cũng gần bảy tháng rồi. Tạisao là lúc này chứ?
-Song con nên tránh xa vụ này ra, nếu lỡ xảy ra bất cứ điều gì con cũng phảidẫn các em đi không được quay lại đây.
Ngư dịu dàng vuốt bàn tay đang run rẩy của Song T·ử, bà hiểu tâm trạng của côbây giờ, vì bà cũng là một người mẹ.
-Đúng vậy đấy, nếu mọi chuyện không giải quyết được chị cần phải dẫn tụi nhỏtránh xa nơi đây, càng xa càng tốt.
Dương lên tiếng, cũng vuốt nhẹ lên bàn tay còn lại của Song T·ử
-Sao có thể, sao con có thể bỏ mọi người được, con đồng ý dẫn các em đi sau đócon sẽ quay lại
Đôi mắt Song T·ử ngấn lệ nhìn mọi người, dù không cùng m·áu mủ nhưng họ còn hơncả người thân, một thời sinh t·ử có nhau cơ mà.
-Đến đây thôi, khi nào có động tĩnh ta sẽ báo cho các cháu. Và Song ta biết contừ nhỏ, con cũng do một tay ta dưỡng dục thành người ta hiểu con nhưng conkhông được nghĩ bậy vì lợi ích toàn cục hiểu không?
Đối với người Bác như người cha, Song T·ử nhìn Thiên gật đầu, lau giọt lệ nơikhóe mắt.
Cuộc nói chuyện cũng đến hồi kết, ai nấy về nhà người đó. Lúc đi thì khuôn mặtai cũng tươi tỉnh, lúc về thì như đưa đám, vầng mây đen che phủ trên đỉnh đầunếu như ai ngồi gần bên có thể phát hiện cả sét đánh ầm ầm nữa đó.
Giông bão bao năm yên bình lại một lần nữa dậy sóng.
Khi Thiên Yết đi đến lớp 12B,có một chuyện rất hấp dẫn nha, mọi người cùng tụ tập lại bàn của Mã, Yết cốnhón chân, chen người vô trong nhưng vô vọng, ít ra hắn cao nên chỉ cần chiếcghế nhỏ đứng lên là có thể nhìn bao quát hết bên trong rồi.
Bên trong đám người ồn ào này là Mã, Kết và Giải cả ba đang rất tập trung nóivới nhau gì đó lâu lâu lại phá lên cười, gật đầu, chụm tay lại cùng hô “OK “, Yết đang thật sự lạc lối rồi, hôm nay ai cũng lạ lẫm chuyện gì đangxảy ra xung quanh hắn vậy nè, thường thì con Kết với thằng Mã mà ở gần nhaukhông chửi nhau thì cũng nói xéo sao hôm vui vẻ với nhau vậy nhở?
Đang tính đi lên sân thượng nằm dưỡng thần, bình tĩnh lại đã, hắn sợ mình đangbị ảo giác.
-Yết, anh đi đâu đấy?
Mã Mã sau khi cá xong với Kết cũng giải tán đám đông thoát ra ngoài k·iếm đườngchui xuống căn tin mua đồ ăn ăn, cậu thật sự rất đói ai ngờ đúng lúc gặp đượcYết :” Chầu này phải dụ ông anh mua đồ ăn mới được “- Mã nghĩ thầm,nhưng không ngờ ông anh cũng muốn cậu bao bữa cơm này.
Nếu như mấy bữa trước thì có lẽ chẳng ai phải ăn căn tin đâu, chỉ là hôm nayGiải bỗng nhiên không muốn làm thức ăn cho mọi người nữa với lý do ” làmbiếng “, thế là cả bọn nhịn đói.
-Định kêu chú em đi căn tin với anh đây!
Yết nói giọng cọc cằn quay mặt đi, xung quanh hắn toàn mùi đặc trưng không thểchịu nổi, mùi cứ bốc lên từ ngỏ ngách nào đó xộc vào mũi mãi từ khi bước chânvô lớp này đây.
-Đi thôi xuống căn tin thôi nào hihi ( cười mỉm )
Mã vui vẻ khoác vai Yết đi về phía trước, môi liên tục cười, tay còn lại đúttúi quần, liên tục huýt gió nữa a.
-Sao hôm nay tâm trạng vui thế?
Hắn khó hiểu quay sang cậu em hỏi, thằng này hâm hay sao vậy trời?
-Không có gì, chỉ là em với Kết đang cá cược.
-Cá cược?
-Phải
-Cá cái gì?
Mã nhìn xung quanh hồi lâu xác định không có ai mới nói với Yết
-Chúng em cá giờ nghỉ trưa mai đến phòng âm nhạc, cả hai cùng đàn một bài nhạcgiống nhau khi kết thúc bài, bên người nào được khán giả vỗ tay ủng hộ nhiềunhất người đó thắng, nếu em thắng cô ấy phải chạy quay trường nói ” Tôiyêu Mã đẹp trai “, còn em thua thì mặc đồng phục nữ sinh chạy quanh sân.Nhưng chắc chắn em thắng rồi, ai không biết em có rất nhiều hâm mộ a.
Mã cười tự mãn, cậu tự tin vào tài năng và sự nổi tiếng của mình nên chẳng phảilo bất kì kết quả không mong muốn nào. Yết chề môi không nói nhưng trong lòngbiết chắc kì này thằng Mã phải mặc đồ nữ sinh chạy khắp sân rồi. Nhưng bây giờthì hắn chưa muốn làm cậu em phải đau buồn thôi cứ để cho nó bị thua đi, hắnrất muốn được nhìn cảnh Mã mặc váy nha.
Cả hai anh em khoác tay nhau đi xuống căn tin mà trong đầu mỗi người một tưởngtượng khác nhau.
Sân thượng trường Hoàng Gia
-Lên đây làm gì?
Ngưu đứng tựa người vào lan can, quay mặt sang một bên hóng gió trời, cô hỏivới chất giọng khó chịu
-Ngưu, tớ muốn hỏi tại sao cậu không thể làm người yêu tớ?
Xử ngồi tựa vào những song sắt, cậu chúi đầu nhìn hai bàn tay mình đan vàonhau.
-Cậu biết rõ lý do đó mà Xử? Tại sao lại hỏi mình?
Ngưu cố gắng không khóc, cô biết chính lúc này mình cần phải mạnh mẽ hơn cô khôngthể nào yếu đuối được, đã bao năm trôi qua cô với Xử mới trở nên gần gũi hơnmột chút, nhưng không thể như ba năm trước ai cũng biết điều đó. Và người biếtrõ nhất chính Xử a.
-Đó đâu phải sự thật sao cậu không tin mình, đã bao năm nay mình đã làm nhữngchuyện vô ích à?
Xử chưa bao giờ tức giận như thế, cậu đứng phắt dậy lôi Ngưu ra khỏi những dòngsuy nghĩ về quá khứ của ba năm trước.
Ngưu chỉ lắc đầu cười nhẹ, cô quay lưng bước đi, Xử cứ nhìn bóng lưng của Ngưukhuất sau cánh cửa sân thượng, cậu vò tóc trượt dài xuống lan can, vùi mặt vàogiữa hai đùi. Tại sao chẳng ai tin cậu?
Ba năm trước:
-Bạch Ngọc Trinh cậu nói gì thế?
Xử tức giận xô cô gái đang ôm chặt lấy mình ra, làm cô trượt chân ngã xuốngđất.
-Mình có con với cậu thật mà Xử hức hức
Ngọc Trinh ngã trên đất mặt mũi cô đã chan chứa lệ, khuôn mặt xanh xao đến đángsợ, cái bụng nhô to cũng cỡ bốn năm tháng rồi chứ chẳng phải chơi.
Khi ấy ai cũng c·hết đứng tại chỗ, người mà bàng hoàng nhất là Ngưu. Cô và Xử đãquen nhau hai năm, thời gian qua cậu ấy chỉ luôn bên cô yêu cô vậy tại sao bâygiờ cậu ta sắp thằng cha chứ?
Cả bọn ai cũng trố mắt hết nhìn Ngọc Trinh lại nhìn Ngưu và Xử, không ai biếtphải nói gì, nếu là người khác nói vậy chắc chẳng ai tin đâu, nhưng Trinh vốnlà một cô gái hiền lành, chăm học lại rất ngoan, cô ấy rất thật thà không baogiờ nói dối ( theo mọi người nhận định). Thời gian gần đây Trinh liên tục nghỉkhông đến lớp, bạn bè tới nhà cô thì cha cô bảo cô không khỏe cần nghỉ ngơi,đến hôm nay đang lúc tan trường thì.
Bạch Ngọc Trinh vác theo cái bụng đã nhô to đi đến ôm chặt lấy Xử nói đây làcủa cậu ấy còn nói nếu cậu ấy không nhận cô sẽ bị cha đem ra nước ngoài và phábỏ cái thai này.
Trinh khóc đến ngất đi, lúc này cả bọn mới tỉnh táo lại, gặp ngay cảnh tượngkinh hoàng cô ấy đang ngất trên một vũng m·áu.
2h sau
Mùi sát trùng nồng nặc của bệnh viện khiến ai cũng khó chịu nhưng chẳng ai quantâm đến vì bây giờ vấn đề vẫn còn sau cái đèn hiệu đỏ trên cửa phòng kia.
Chiếc đèn tắt một vị bác sĩ bước ra.
Cuộc chuyện của mọi người được tóm gọn:
-Thai không giữ được
Trinh sau khi tỉnh cũng mất biệt, cha cô đưa cô sang nước ngoài sinh sống khôngrõ tung tích, còn Xử bị hiểu lầm là ” kẻ không muốn chịu trách nhiệm nênđã cố xóa đi chứng cứ bằng cách khiến cô gái tội nghiệp ấy sinh non “.
Nhưng có ai biết tất cả là thật hay giả?
Một ngày trôi qua nhanh chóng,ngày thứ hai vào trường, không khí náo nhiệt hẳng lên. Cũng đúng thôi, giờ nghỉtrưa hôm nay tất cả được nghe hot boy Nhân Mã và hot girl Ma Kết trình diễn đệmđàn piano nha, mà cuộc thi dựa trên tính công bằng nên sẽ do tất cả khán giảchấm điểm.
Mã Mã nhà ta hôm nay cứ cười mãi, lúc sáng còn nhảy chân sáo quanh sân nữa,Song T·ử đang đánh răng thấy cảnh đó đã khóc thét lên tưởng ăn trộm vào được nhàmừng quá đang nhảy tưng tưng ngoài sân.
Yết chỉ biết lắc đầu mà lôi xềnh xệt thằng em mình đi nhanh không thì lại hạitới chị gái lo quá hóa khùng nữa.
Mã hồn nhiên vui vẻ, đi đến lớp không quên ghé qua cửa hàng hoa đặt một đốnghoa đến trường để khi Kết vừa chạy vừa nói yêu Mã, thì hoa sẽ được rải đầy trêncon đường Kết chạy. Mã cho vậy rất lãng mạn a.
Còn bên Kết thì sao?
Chả ai biết cả, sáng sớm tinh mơ con gà còn chưa gáy nữa ( đồng hồ ) thì cả bacô gái đáng yêu của chúng ta đã sách dép đi ra ngoài rồi. Trong tay ai cũng cầmcác món rất lạ nha, màu sắc rực rỡ, khuôn mặt cả ba cứ cười muốn đụng tới mangtai luôn ấy chứ.
(Quá thần bí. Kun: ta ngửi thấy mùi mưu kế đâu đây * ngửi ngửi * )
Giờ nghỉ trưa
-Đi đi coi hoàng t·ử và công chúa thôi….
-Sao sao giờ á
-Nghe nói hấp dẫn lắm….
Vừa tới giờ nghỉ trưa là cái trường lập tức nhoi hết biết, đứa nào đứa nấy chenlấn cố gắng đi nhanh giành được chỗ gần nhất sân khấu để dễ coi biểu diễn,không khí náo nhiệt ồn ào nhưng chẳng thấy bất cứ giáo viên hay giám thị nàotới giải tán cả ( dám tới mới lạ ).
Chen lấn có nè, la ó cũng có nè, giành giựt cũng có nè, mùi đặc trưng của đámngười phía dưới hòa lẫn vào nhau khiến người gần đó chịu không được, nhất làYết nha, hắn nhanh chân bay lên sân khấu ngồi kế bên Giải ôm nhẹ hông cô, đưamũi hít một hơi nơi làn tóc mượt mà hương thơm nhàn nhạt dễ chịu a.
Giải quay sang nhìn Yết, cô chẳng lạ lẫm gì khi thấy hắn làm như vậy, cô mìmcười vuốt má hắn rồi chỉnh lại chỗ ngồi nhìn lên phía đối diện.
Chiếc piano đen bóng được đặt giữa sân khấu, căn phòng âm nhạc này rộng như hộitrường a, mọi hoạt động diễn kịch nhạc kịch đều tổ chức tại đây mà. Ở hai phíacây đàn là Mã và Kết đang nhìn vào bảng nhạc mình sẽ chơi ” Little comfor” một bảng nhạc nhẹ nhàng sâu lắng, đòi hỏi sự gắn kết giữa âm luật vàngười chơi đàn.
Sau năm phút trôi qua, phần dự thi của Mã trước.
Cậu nhấc tay lên đặt xuống một cách điêu luyện kéo một đường dài trên nhữngthanh đàn, âm thanh vang vọng từng nốt, đó chỉ mới là thử âm thôi.
Mã bắt đầu bởi nốt son nhẹ nhàng dạo đầu nhạc, vào bài, khúc nhạc du dương lắngđộng lòng người, cả căn phòng im lặng chăm chú lắng nghe, không ai dám thởmạnh, có người còn đung đưa theo giao điệu của cậu nữa chứ.
Kết thúc bởi nuốt trầm dứt khoảng, khán đài vẫn không có tiếng vỗ tay nào chotới khi Mã phủi tay đứng dậy mọi người dưới sân khấu mới hoàn hồn vỗ tay kịchliệt tiếng vỗ tay ầm ầm như tiếng trống đánh.
Cậu cuối người cảm ơn, quay mặt mỉm cười với Kết như kiểu :”Mình chắc chắnthắng rồi “- bước tới ghế kế bên Kết.
Kết thì cũng chẳng khác bọn người dưới là bao, mắt cô còn đang đông cứng khônghề có ý sẽ chớp mắt luôn, lúc nãy cô cảm thấy xung quanh chẳng có ai ngoài mìnhvà Mã, cậu ta đang đàn cho cô nghe như lời tỏ tình ngọt ngào, trái tim cô bìnhlặng như mặt hồ yên tĩnh đã bắt đầu gợn sóng bởi ai đang khuấy động nó. Thìnhlình tâm trạng Kết tuột thẳng xuống hố giếng a. Nhưng trong một giây ngắn ngủikhóe môi Kết đã nhếch thành một nụ cười xảo quyệt.
Hoàn toàn khác với Mã nhẹ nhàng sâu lắng, cách thức chuyên nghiệp của cậu bịKết làm cho té ngửa, cô không ngồi xuống ghế để đàn mà ngồi trên một cái ghếcao hơn cái đàn gấp hai lần, và ngộ nghĩnh hơn Kết không đàn bằng tay mà bằngchân a. Các ngón chân thẳng tắp với bàn chân trắng ngần khiến ai nhìn cũng mê,chúng điêu luyện trên từng phím đàn, không khác gì những ngón tay đang rê đàn.
Mã dở khóc dở cười với Kết, có phải không vậy đàn bằng chân cũng được sao?
Chưa bao giờ cậu thấy điều ngộ nghĩnh như vậy, phút chốc đã quên mất đây là tròcá cược a, khi kết thúc bài đệm đàn người đầu tiên vỗ tay không ai khác là Mã,cậu liên tục vỗ tay khen hay còn cười rất tươi nữa, đến khi nghe thấy dưới khánđài tiếng vỗ tay như sấm làm rung chuyển nền đất cậu mới tỉnh ra.
Mã Mã đã bị nóc ao bởi Kết Kết a!
Kết huếch mặt nhìn Mã, cười gian, kì này Mã không còn đường sống rồi.
Giờ đây Mã Mã chỉ còn cái xác không hồn, đứng như trời trồng khóc không được màcười cũng chẳng xong.
END

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »