Chương 411: Lữ M·ông Hiến Tam Quan
Tướng mạo của Lữ M·ông cũng không tuấn lãng đặc biệt như trong suy nghĩ của Đổng Phi.
Hắn thân cao 7.8 xích, mặt hình chữ quốc, màu da cổ đồng, nhìn qua rất vạm vỡ. Bàn tay rất lớn, khớp xương rất to, vừa nhìn qua có vẻ giống một lão nông ở nông thôn, nhưng nhìn kỹ, cũng không khác gì con nhà bần hàn.
Trong Diễn nghĩa, Lữ M·ông này từng bạch y độ giang, g·iết Quan nhị gia.
Còn có một câu tục ngữ, là sĩ cách ba ngày, sẽ nhìn với cặp mắt khác xưa, nói chính là Lữ M·ông.
Đối với một nhân vật như vậy, Đổng Phi cảm thấy mạo hiểm đến đây là rất đáng giá. Tuy nhiên khi thấy Lữ M·ông, ít nhiều có chút hy vọng. Trong cảm nhận của Đổng Phi, Lữ M·ông là nhân vật thần tiên cùng tồn tại như Chu Du và Gia Cát Lượng. Thế nhưng khi Đổng Phi ngồi đối diện với Lữ M·ông, căn bản không cảm thấy được khí khái thần tiên đó, mà rất bình thường.
Nơi này là Mã thôn trại phía nam Đại Cốc quan!
Đổng Phi chỉ dẫn theo Hàn Đức, cộng thêm 50 Kỹ kích sĩ đến đây. Không phải là y muốn giở trò gì, mà là từ Cốc Thành đến Đại Cốc quan, ở giữa nhất định phải đi qua tuyến phong tỏa của Tào quân. Mặc kệ là từ phương hướng nào, cũng không phải là chuyện dễ.
Mà Đổng Phi nói cũng rất muốn gặp Lữ M·ông này.
Lữ M·ông là người Nhữ Nam, vào lúc Hoàng Cân chi loạn nổ ra, Nhữ Nam cũng bị lan đến…Năm đó, Lữ M·ông chỉ sáu tuổi.
Theo phụ thân Lữ Thiện tránh khỏi Nhữ Nam, sau đó lại tương phùng với đám người Trần Đáo.
Vốn tưởng rằng đến Toánh Xuyên có thể yên ổn, nhưng không ngờ ngay lúc đó Toánh Xuyên thậm chí còn hỗn loạn hơn cả Nhữ Nam.
Một đám người cứ như vậy trốn vào trong thâm sơn.
Sau đó Đổng Phi đi vào trong ngọn núi đó, Lữ M·ông lần đầu tiên gặp được Đổng Phi.
Nói thật thì ngay từ đầu Lữ M·ông rất sợ Đổng Phi, bởi vì tướng mạo của Đổng Phi quá xấu, quá dữ tợn, quá dọa người!
Nhưng trong nạn dân bạo loạn, khi còn muốn lấy trẻ nhỏ làm thức ăn, Đổng Phi đã xuất hiện.
Một cây mã sóc g·iết bạo dân câm như hến, không chỉ cho mọi người lương thực, cũng bảo vệ tính mệnh của Lữ M·ông. Có lẽ Đổng Phi không hề có chút ấn tượng về chuyện này. Nhưng đối với Lữ M·ông lại có ký ức sâu sắc.
Sau đó theo phụ thân trở về gia viên, Lữ M·ông tập văn luyện võ, mười bốn tuổi được cử là mậu tài.
18 tuổi đã là Phú Pha trưởng, mà lúc này Tào Nhân đang kịch đấu với Trương Yến tại Nhữ Nam, Đổng Phi từ Tây Vực đánh vào Quan Trung. Lữ M·ông đã tâm động, rất muốn đi đầu quân cho Đổng Phi. Nhưng đường xá xa xôi, hắn cũng không có cách.
Từ Phú Pha trưởng từng bước một làm đến Đại Cốc lệnh!
Dưới sự tận lực che giấu của Lữ M·ông, Tào Tháo cũng không thể phát hiện dưới trướng của mình có đại tài.
Khi Đổng Phi phái người thuyết hàng Lữ M·ông, Lữ M·ông từ chối cho ý kiến, trái lại trong thư hồi âm nói là: Mời Đổng Phi gặp mặt tại Đại Cốc quan.
Trong mắt rất nhiều người, điều này quả thật buồn cười.
Trần Đáo nói:
– Chủ công thân thể ngàn vàng, đâu thể đến nơi long đàm hổ huyệt? Tam quan mặc dù quan trọng, nhưng Lữ M·ông tâm tư không rõ, vạn nhất đó là mưu kế, chủ công chẳng phải gặp nguy hiểm? Không lấy tam quan, chúng ta từ từ nghĩ cách, Chu Du tất bại.
Đổng Phi hỏi ngược lại:
– Thúc Chí thực sự cho rằng, Chu Du dễ dàng bị đánh như vậy sao?
– Việc này. . .
Không chỉ Trần Đáo, bao gồm Từ Thứ đều á khẩu không trả lời được.
Muốn đánh bại Chu Du, quả thật không phải dễ dàng như họ nói.
Đổng Phi nói:
– Đánh lâu dài, liên quân Tào Tháo giành được vài châu, sẽ không yếu hơn Quan Trung của ta chút nào. . . Huống hồ có Viên Thiệu nhìn chằm chằm, nếu như chúng ta đánh lâu quá, hắn nhất định sẽ có dị tâm. Huống hồ, Quan Trung hằng năm đại loạn, nguyên khí chưa khôi phục, trận này đã đánh đến mức độ này đã là cực hạn của Quan Trung Tây Vực, không thể tiếp tục kéo dài nữa.
– Nhưng mà. ..
– Ta cũng biết chuyến này hung hiểm, nhưng đó là việc phải làm. Ở trong thiên thương vạn nhận, thời khắc tên đ·ạn giao công ta cũng chưa từng lùi bước. Thất mã tung hoành, ai có thể ngăn ta? Thúc Chí nói Đại Cốc quan là long đàm hổ huyệt, nhưng không biết ta là hổ lang chi tướng? Cũng chỉ về nhà mà thôi, cần gì phải lo lắng! Huống hồ, theo ý ta, Lữ M·ông đáng để ta đi mạo hiểm như vậy.
Khi Trần Đáo Từ Thứ đề cập tới Lữ M·ông cũng không nghĩ đến Đổng Phi sẽ coi trọng Lữ M·ông như vậy.
Nghe Đổng Phi đã nói đến bước này, hai người cũng biết ngăn cản cũng không được, lập tức nói:
– Nếu chủ công hạ quyết tâm, vậy mang nhiều binh mã tùy tùng. . .
Đổng Phi nói:
– Cần gì nhiều binh mã, chỉ một mình ta, cùng Hàn Đức là đủ rồi!
Nói rồi y nhìn sang Hàn Đức:
– Cảnh Minh có dám đi cùng ta không?
Hàn Đức đứng dậy chắp tay:
– Được chủ công không chê, Đức sao dám chối từ.
Vì vậy Đổng Phi dẫn theo những người này khinh trang xuất phát. . .
Lữ M·ông mời Đổng Phi tới Đại Cốc quan gặp mặt cũng không phải xuất phát từ tâm lý xấu xa gì. Trong thư nói thật dễ nghe, nhưng hắn vẫn muốn biết nếu như mình đầu quân cho Đổng Phi rồi, rốt cuộc có được địa vị gì? Loại chuyện này vốn là phải thương lượng, nhưng hắn không không ngờ, mình vừa mới đưa ra giá, Đổng Phi căn bản không trả giá, trực tiếp đáp ứng!
Càng như vậy, Lữ M·ông lại càng cảm thấy kích động.
Chỉ là Lữ M·ông còn có một việc không ngờ tới, Đổng Phi dẫn theo một chút nhân mã đã dám đến đây gặp mặt. Thật sự tín nhiệm mình như thế sao? Hay là căn bản không coi mình ra gì? Trong nháy mắt Lữ M·ông nhìn thấy Đổng Phi liền ngây ngẩn cả người!
– Ân công, xin nhận M·ông một lạy!
Lữ M·ông quỳ xuống đất dập đầu với Đổng Phi, lại bị Đổng Phi kéo lên.
– Thằng bé ngày xưa, hôm nay đã trưởng thành!
Đổng Phi kéo tay Lữ M·ông, điềm nhiên cười:
– Phi thực sự cảm xúc rất nhiều!
– Ân công vẫn còn nhớ Lữ M·ông?
Lữ M·ông vui mừng, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, đó là việc không có khả năng.
Đổng Phi khẽ lắc đầu:
– Lúc đó cách rất lâu, đã ký ức không còn sâu. Chẳng qua năm đó ta cũng chỉ là một thiếu niên ngây thơ, hiện giờ đã bước vào tuổi nhi lập (>30) gặp lại cố tri ngày xưa… Năm đó những người theo ta chinh chiến, hiện giờ đã không còn lại bao nhiêu.
Đổng Phi là đang cảm xúc bản thân, Lữ M·ông lại hiểu sai ý.
Trong lòng tuy ít nhiều có chút tiếc nuối, nhưng càng cảm giác được Đổng Phi là một quân t·ử thành thực, càng có thể cảm thấy được sự coi trọng của Đổng Phi.
Đổng Phi ngồi xuống, nhìn thoáng qua Lữ Mã thôn trại phía sau Lữ M·ông.
– T·ử Minh, ta cũng không nói lời vô ích, hôm nay đến đây, thực muốn mời T·ử Minh giúp ta. Ta biết T·ử Minh ngươi có đại tài, nếu có thể được T·ử Minh tương trợ, đó là phúc của ta, phúc của thương sinh. . . T·ử Minh mời ta đến đây gặp mặt, ta đã tới, ta ở chỗ này, nhưng không biết T·ử Minh ngươi nói thế nào?
Đổng Phi là một người cực kỳ lanh lẹ, cũng không thích nói vòng vo.
Ngươi không phải là muốn biết ta có thực sự coi trọng ngươi hay không sao? Ta ngồi ở chỗ này, còn có nghi vấn gì thì ngươi cứ nói ra.
Lữ M·ông còn có thể nói gì?
Không nói đến cái khác? Chỉ vì một câu nói của ngươi, người ta mạo hiểm tính mệnh đến địa bàn của ngươi gặp ngươi. Đây là tín nhiệm thế nào, coi trọng thế nào?
Lữ M·ông lập tức phủ phục xuống đất:
– Được chủ công không chê, coi trọng M·ông. . .M·ông đâu dám không dốc hết sức mình?
Đổng Phi cười to, đưa tay kéo Lữ M·ông:
– T·ử Minh, nói đến thì ta với ngươi cũng coi như bèo dạt tương phùng, không cần quá nhiều hư lễ. Hôm nay ta đến đây chính là muốn nghe cao kiến của T·ử Minh ngươi. Thực không dám dấu, trận này ta không muốn kéo dài nữa!
Đi thẳng vào vấn đề, có đôi khi có hiệu dụng hơn nhiều so với khách sáo hư tình giả ý.
Phải biết rằng, ở thời đại này, mọi người mặc dù lục đục với nhau, nhưng không có nhiều tâm tư xấu xa. Ơn tri ngộ, ân cứu mạng. . . thường thường một câu nói, có thể đạt được giá trị ngay. Phương pháp đơn giản sáng tỏ thường là phương pháp tốt nhất.
Lữ M·ông nói:
– Chủ công muốn kết thúc đại chiến Lạc Dương, thật ra cũng không khó. Tướng thủY Khuyết quan là Bộ Chất, t·ự t·ử Sơn, nhưng lại là hảo hữu của M·ông, mộ danh của chủ công đã lâu. M·ông nguyện khuyên bảo Bộ Chất quy thuận chủ công. Hai ta hợp binh, có hơn 2000 binh mã, mượn cớ thương nghị quân tình, gạt tướng thủ Hiên Viên quan là Bảo Huân đến đây thương nghị sự tình, sau đó. . .
Nói rồi Lữ M·ông đưa ra thủ thế c·hém đầu.
Bộ Chất?
Tên này hình như hơi quen tai. . .
– Bộ Chất là ai?
Lữ M·ông nói:
– Bộ Chất là người Lâm Hoài Từ Châu (nay là Hoài Âm Giang Tô), thân gia bần hàn, nhưng ngày luyện võ, đêm đọc kinh truyện. Người này học thức uyên bác, bản tính rộng rãi thâm trầm, nhưng tài hoa hơn người. Năm đó Tào Tháo dụng binh tại Từ Châu, Bộ Chất lưu lạc Nhữ Nam, bệnh ở Phú Pha, rồi quen biết với M·ông, từ đó thường xuyên qua lại, người này có đại tài.
Một câu nói đã xác định tính cách của Bộ Chất.
Cái gọi là cùng Bộ Chất tương phùng, sợ là khi Bộ Chất bị bệnh tại Phú Pha, Lữ M·ông xuất thủ tương cứu, hai người từ đó quen biết nhau.
Quen nhau Đổng Phi cũng không nói toạc ra, mặc dù nghĩ không ra Bộ Chất này rốt cuộc có lai lịch ra sao, nhưng vẫn yên lòng.
– Về phần Bảo Huân. . .
Đổng Phi nói:
– Người này ta cũng biết, đó là con trai của tướng Tế Bắc Bảo Tín, lão t·ử hắn năm đó c·hết dưới tay ta.
Lữ M·ông cười gật đầu:
– Không sai, vì vậy Bảo Huân này hận chủ công thấu xương. Hơn nữa lão t·ử hắn cùng Tào Tháo q·uan h·ệ mật thiết, cho nên Tào Tháo cũng rất tín nhiệm người này. Cái gọi là tướng thủ tam quan, không làm phiền nhau. Trên thực tế thì sao, Hiên Viên quan lại là tổng đốc tam quan, Bảo Huân đó là thượng quan của M·ông và Bộ Chất, trước đây nhiều lần làm khó dễ, M·ông cũng không muốn nhịn nữa!
Đổng Phi cùng Lữ M·ông mở rộng cửa lòng, Lữ M·ông cũng mở rộng nội tâm với Đổng Phi. . .
Hai người bèn nhìn nhau cười, Lữ M·ông rót thêm một ly rượu cho Đổng Phi, nhỏ nhẹ nói:
– Tam quan có thể đoạt, nhưng chủ công nếu như muốn nhanh chóng đánh bại Tào quân, sợ rằng còn có chút phiền phức. . . Tân Thành là nơi Lạc Dương truân lương, mặc dù chủ công đã giành được tam quan, nhưng nếu như không thể lấy Tân Thành, cũng sẽ là một vấn đề. M·ông có một kế, có thể giúp chủ công chiếm Tân Thành kia.
Tân Thành, là sở bộ của Lưu Bị chiếm cứ, hiện giờ đang giằng co với Điển Vi Bàng Đức.
Lấy mười vạn đại quân cũng không phá được Tân Thành, đủ để nhìn ra được, nơi này khó đánh thế nào.
Đổng Phi hơi nhíu mày:
– T·ử Minh không cần ấp a ấp úng, cứ nói đi. . .
Lữ M·ông nhẹ giọng nói thầm bên tai Đổng Phi, nói thế này thế kia một lúc, khiến Đổng Phi tươi cười rạng rỡ.
– Kế này của T·ử Minh tuyệt diệu, ta phải uống cạn một chén lớn!