Chương 39

“Phi Tình, anh dẫn tôi đi đâu? Mau thả tôi ra”
Mộc Tinh San- con gái lớn của Mộc Tư Đằng, đôi mắt bịt kín bằng một mảnh vải đen, được người của anh dẫn xuống tầng hầm.
“bốp” một tiếng, m·áu tươi từ khoé môi nàng chảy ra.
“Mày không có tư cách gọi tên tao”
Giọng anh vang lên mang chút lạnh. Trên tay anh, cây s·úng bạc được anh nâng niu như báu vật, một lần nữa lại xuất hiện.
“Thả tôi ra!”
“Được! Nhưng phải chơi với tao một chút!”
“k·hốn n·ạn! Mày muốn gì!”
“Mạnh miệng thật! Không sao! Đơn giản lắm, chỉ cần mày b·ắn một phát s·úng thì tao sẽ thả mày ra”
Anh ngắm nghía họng s·úng, dùng tấm khăn mỏng nhỏ nhẹ nhàng lau sạch. Đôi mắt dán lên từng chi tiết trên cây s·úng. Môi mỏng nhếch lên cho thấy tâm trạng anh hôm nay rất tốt.
“Được!”
Dù sao cũng phải c·hết, vậy thì nhanh chóng đồng ý. Chỉ là c·hết thôi mà, sinh mệnh này còn thứ gì nên giữ lại đây. Bị một đám bẩn thỉu chà đạp, nàng còn có thể sống sao?!
“Rất tốt! Mở khăn ra!”
Sau khi nhận được lệnh, mảnh khăn được tháo xuống. Trước mặt nàng là một người đàn ông, người đó…
Anh đặt vào tay nàng cây s·úng bạc, họng s·úng hướng thẳng về phía người đàn ông với thân hình mập mạp đang bị trói, trên miệng còn ngậm một mảnh vải. Toàn thân gần như đều là m·áu tươi.
“Giữ lời hứa! B·ắn đi!”
Anh từ đằng sau, cầm trọn tay nàng vào, chỉnh họng s·úng đi đúng hướng.
Tay nàng rung rung, dứt khoát buông cây s·úng trong tay ra. Người đàn ông kia, là ai chứ? Là ba, nàng không thể g·iết ba mình! Không thể, không đời nào!
“Không, tôi không thể b·ắn!”
Tiếng cười của anh từ sau gáy nàng, tóc gáy liền dựng thẳng lên.
“Muộn rồi!”
Song song với lời nói của anh một tiếng “đoàng” vang lên trong tít tắt.
Môi anh lại nhếch lên. Nhìn dòng m·áu đỏ chảy xuống như thác nước, tâm anh liền trở nên phấn khích. Khuôn mặt dãn ra, nụ cười như m·a q·uỷ dần hiện rõ.
Sau đó là hàng loạt phát s·úng vang lên không thương tiếc dán vào n·gực người đàn ông kia.
Đôi mắt nàng vô hồn, khuôn mặt không lộ bất cứ cảm xúc nào. Cả người nàng buông lỏng, ngã khuỵ xuống đất. Nước mắt lăn dài thành hai dòng. Đôi môi mỏng muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra những âm thanh rất nhỏ, gần như là không thể nói.
Nàng nên nói gì đây?
Nói đây là báo ứng của gia đình cô? Nói chính tay cô b·ắn c·hết cha ruột của mình? Ha ha ha ha…
“C·hết rồi, ha ha ha, c·hết rồi, ông ta c·hết rồi. Ha ha ha….”
Nàng vừa cười, vừa khóc, lại vừa nói, đôi mắt lại mở to, giống như một kẻ điên.
Vứt bỏ tự tôn của nàng tiểu thư kiêu căng, nàng lần tìm cây s·úng, sau đó liền nhắm thẳng vào đầu, t·ự s·át.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »