Chương 40: Cuộc vui
Sáng Nó bụi một khay đồ ăn bước vào . Ánh nắng sau cơn mưa chiếu vào căn phòng . Đặt trên gương mặt Thiên đang ôm laptop làm việc . Nó đứng hình . Thiên quay lại , hướng ánh mắt đến côđang đơ vài giây
– Em làm gì vậy ?
– À . . . Ờ ! Không có gì . Bữa sáng c·ủa anh – cô nhanh chóngđến bên giường . Đặt khay thức ăn lên chiếc tủ mây đầu giường .Ngồi xuống bên mép . Nhìn cậu một lần nữa gần hơn
– Mặc dù buổi sáng ăn bánh không tốt nhưng chịu khó nhé !
– Tại sao ? – Thiên hỏi
– Ờ . . . . . . Thì là . . . Là ngủ quên ! – nó đỏ mặt
Cậu cười , đưa tay nghịch mái tóc nó
– Anh quyễn rũ đến như vậy sao ?
– Anh . . . . Anh ăn đi – nó gượng nhất thời không tìm ra lí lẽ
– Anh cần bơ hay sữa ! – nó giơ miếng bánh mì trước mặt hắn .Thiên lại cười . Cậu nhìn nó ăn . Thật dễ thương và đáng yêu
– Sữa ! – Nhi giơ cốc sữa trước mặt Thiên trong khi cậu đang mải ngắm cô – Hàn Thiên . Sữa
Thiên giật mình . Cậu nhanh chóng nhận lấy li sữa và uống .Nó uống hơn nửa rồi đặt bên chiếc cốc c·ủa cậu . Trên đôi môimềm mại còn vương lại một ít . Cậu luồn tay vào mái tóc dàimềm , kéo nó lại gần . Đặt nhanh lên đó một nụ hôn nhẹ nhưngkhông kém phần dây dưa bất tận . Hai người chìm đắm mãnh liệt , nó như ngã vào lòng hắn trên giường . Thật đen tối .
– Ay da ! Thế này là không được đâu nha . Trong nhà còn có trẻnhỏ . Không thể được . Không thể được ! Vũ và Băng đang đứngtrước cửa , chúng kiến nụ hôn c·ủa cặp đôi tình nhân . Nhi đỏmặt . Cô xô Thiên ra rồi rúc đầu xấu hổ vào bờ ngực rộng c·ủacậu . Cậu chưa đủ thỏa mãn . Là như vậy ! Nếu như không có haikẻ phá đám này . Có lẽ bây giờ cậu vẫn đang còn được thưởngthức đôi môi đó . Nhìn nó đỏ mặt trong lòng mình , cậu càngyêu hơn . Đem ánh mắt đe dọa hai kẻ đang nhìn : Có ra không thìbảo . Vũ biết nhưng Băng thì không .
– Nụ hôn ngọt ngào còn ở một tư thế rất . . . – chưa để Băng khen hết câu ,Vũ đã lôi đi . Cậu không biết nếu mình còn ở lại sẽ bị xửtrảm như thế nào
Ra đến ngoài sân
– Này ! Hoàng Minh Vũ ! Tại sao anh lại lôi em xềnh xệch như vậyhả . Anh có biết là em đang rất hứng thú không . Đáng ghét .Đáng ghét – Nhỏ đánh liên hồi vào người cậu
–Vợ ! Phải để họ tự nhiên chứ . Em không thấy ánh mắt đe dọacủa Hàn Thiên sao ! Em mà ở lại một chút nữa thì anh đảm bảovới em là chúng ta sẽ bay như chim trên trời – Vũ đe dọa
– Không ! Em muốn xem . Trong phim c·ũng vậy . Đến đoạn này làcắt . Em phải xem tiếp , ít nhất c·ũng phải biết chứ ? Anh quáđáng . Ai biểu anh nói lên , cứ thế mà xem ! – Băng định chạyvào
– Băng ! – Vũ níu tay nhỏ lại – Em lại phácuộc vui c·ủa em chồng vậy . Nếu không chừng mai mốt bỗng dưngmình có cháu . Cháu c·ủa bác Minh Vũ và Băng Băng ! Chà ! Nóinghe mà hấp dẫn – Vũ cố thuyết phục
– Ừk ! C·ũng hấp dẫn nha . Nhưng mà em muốn biết mà ? – Băng bất lực nhìn Vũ
– Vậy thì vào phòng anh cho em biết – Mặt Vũ gian tà
– Anh . . . . Đen tối – Băng cứng họng
Trong phòng nó và hắn
Nó vẫn đang ngồi trên người hắn . Mặt úp vào ngực cậu . Haitay víu lấy áo cậu . Sau đó là một khuôn mặt ửng đỏ . Hômtrước là Vũ thấy làm này thì cả Băng luôn . Quả thật xấu hổ . Quá xấu hổ . Thiên cười ! Lúc nào c·ũng vậy . Cậu cứ cười ,cười và cười ! Cậu không thấy xấu hổ sao ? Mặt dày
– Băng Nhi – Thiên ôn nhu
– Không . Không – nó càng chui sâu vào lòng cậu như trốn tránh một cái gì đó .
– Băng Nhi ! Đừng . . . – cậu đang nghĩ từ thích hợp cho hànhđộng c·ủa nó trên người mình – nhảy nhót trên người anh !
– Không . Tại anh . Tất cả là tại anh – nó càng dụi sâu hơn và vô tình những hành động lại càng nhanh hơn . Thiên chịu hếtnổi . Thật sự cậu không biết tại sao con mèo nhỏ này lại làmdục vọng c·ủa cậu đang ngày càng nhiều . Bằng lúc cậu bằngkhông chịu đựng thêm được nữa . Còn nó . Cứ ngây thơ mà tiếptục
– Băng Nhi ! Anh . . . . Thật . . . . Sự . . . .Là . . . Không chịu được nữa ! – giọng cậu ngắt quãng bởi hơithở đồn dập Nhi vội đẩy Thiên ra . Cô cảm thấy cái gì đó không ổn . Và điều cô nghĩ tốt nhất là nên tránh xa . Song không kịp . Cô chỉ nhận thấy qua một lớp vải , một quá nóng kinh khủng . Thiên nhanh chóng xoay người đẩy cô xuống giường . Ngạc nhiên .Là cảm xúc c·ủa nó lúc này . Thiên chống hai tay lên . Đôi ngươinhìn xuống người con gái nhỏ bé dưới thân . Cậu từ từ c·úixuống . Lại một làm nữa tiếp tục chiếm đoạt đôi môi đó .Cuồng nhiệt . Mang chút bản năng . Tay Thiên lần trên đôi tai gầy . Cảm nhận được sự mát mẻ từ xác thịt . Cậu càng bị kíchthích . Bàn tay trượt theo đường cong c·ủa cơ thể . Từ từ rútnhẹ dải lụa buộc ở eo trên chiếc váy ngủ mỏng . Môi cậu nhẹnhàng rồi khỏi môi cô một cách luyến tiếc , chạm nhẹ lên lànda bên má , rồi trượt dài . Cậu c·úi xuống , hôn nhẹ lên cổ vàxuống xương quai xanh . Con rối trong người cậu không ngừng đòihỏi , cậu không thể từ chối vì con mời trước mắt rất khó bỏqua . Cậu nhìn nó . Cái nhìn tà mị . Nhanh chóng c·úi xuốngphủ lên đôi môi thêm một làm nữa . Bàn tay không để yên , nhanhchóng chạm vào bờ tai và kéo một bên dây váy
–Lâm Hàn Thiên khốn nạn . Mau nghe điện thoại ! Tên khốn nạn . Mau nghe điện thoại . Nhanh lên tên rùa bò – con Iphone bên giường kêu liên hồi . Thiên nhăn mặt . Chưa bao giờ đặt nhạc chương đặc sắc như vậy . Mất hứng . Hắn bỏ mặc chiếc điện thoại . C·úi xuống tiếp tục . Nhưng . Nó đẩy hắn ra . Khuôn mặt đôi ửng
– Thiên ! Anh có điện thoại
Ruốt cuộc . Thiên c·ũng phải cắt đứt . Cậu khó chịu lấy điệnthoại . Còn nó . Nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại trang phục .Cậu đứng nhìn nó , tai vẫn áp điện thoại . Nó cười gượng ,đến bên Thiên và đẩy nhanh cậu ra cửa rồi đóng lại . Dựa người vào thành cửa , Nhi lắc đầu . Khuôn mặt bối rối tột c·ùng .Thiên đấm vào tường
– Khốn nạn !
Cuối c·ùng , Nhi c·ũng chịu chui ra khỏi phòng . Bỏ qua xấu hổ .Ngoài vườn . Thiên và Vũ đang ngồi trên võng lắc lư nói chuyện . Trong nhà . Nhi và Băng đang ăn bim bim tán gẫu . Trong c·ùng mộtnơi . Ta không thể không đối mặt nhau dù chỉ một lần . Và điềuđó đã xảy ra . Sau khi chén hết , hai tiểu thư c·ũng phải rakhỏi bụi điện . Đang đi ra vườn , một nơi khá lí tưởng . Nhi và Băng đều khá vui . Không khí thật trong lành sau cơn mưa tối qua . Rồi . Đập vào mắt hai cô nàng là hai chàng trai đang nói gìđó trên võng . Một giây liếc nhìn , hai người đã trao đổi xongkế hoạch tác chiến . Tiến nhanh lại phía sau lưng . Hai người ra sức đẩy mạnh . Võng đưa vèo vèo . Thiên và Vũ nhăn mặt . Vũhét – Hai nhóc dừng lại ngay !
Nhưng
– Không . Bay lên . Bay lên . Bay cao . Bay xa ! – Băng cuồng độ
Vèo ! Vèo ! Vèo ! Vèo ! Rọt roạt ! Rọt roạt ! Rọt roạt !Phực ! Rầm ! Chiếc võng bay theo chiều gió kéo hai anh chàngcùng bay rồi tiếp đất vào giữa bầy gà đang kiếm ăn phía đốidiện ! Chíc . Chíc . Oác . Oác . C·ục tác . C·ục tác . Bầy gàchạy toán loạn rồi còn bay lên cả người hai mĩ nam . Lông gànhẹ nhàng đáp lên đầu và thân thể . Nó và Băng cười không cònbiết trăng sao trời đất . Thiên và Vũ nhìn . Ánh mắt toé lửa
– Hoàng Ngọc Băng Nhi Nguyễn Hàn Băng Băng – đồng thanh – Em chết với anh
– Hả ! – nó và Băng nhìn nhau . Chạy . Rượt đuổi . Hai từ cóthể diễn tả lúc này . Nó và Băng chạy trước , đằng sau làhắn và Vũ . Cái một đoạn khá xa . Nó chợt dừng lại . Băng đ·âm sầm vào người nó
– Oái ! Sao mày dừng vậy !Nếu mà bị tóm thì toi đấy ? – Băng nói . Song rồi nhỏ c·ũngnhận ra được vấn đề nan giải trước mắt . Một chiếc hồ nhỏ .Nếu không chạy qua sẽ bị bắt . Mà bị bắt thì không biết thânxác liệt có còn nguyên vẹn . Bắc ngang qua bờ bên kia là ba thân cây dừa làm thành một cây bầu nhỏ sang bờ bên . Từ xa truyềnlại tiếng chạy . Nhi nhìn Băng . Băng nhìn Nhi .
– Thế nào đây ?
– Chạy nếu không muốn chết – Nhi nói
Băng phóng trước , tiếp sau là nó . Hai đôi dép tông chạy trêncầu dừa khi trời vừa mới mưa xong . Trơn . Vèo . Ùm . Hai thânthể ngã xuống giờ uống nước . Thiên và Vũ đang chạy . Dừnglại ! Cẩn trong trước sai lầm c·ủa hai người vợ . Thiên đứng bênVũ , c·ùng nhau ngồi xuống . Không khỏi nhịn cười trước hoàncảnh oái oăn
– Vợ . Em như thế này đến lần thứ mấy rồi – Thiên nhìn , bàn tay buông thõng
– Nhìn giống vịt đang bơi đứng không Thiên . Quặc . Quặc . Quặc . . . . – Vũ thõng tay khuơ khuơ
Nó tức giận nhìn Thiên , Băng c·ũng chẳng kém cạnh . Nó vớitay , cầm lấy tay Thiên . Cậu ngạc nhiên . Căn cảm là không hiểunó đang muốn gì . Chắc là muốn cậu kéo nó lên . Thiên cườidịu hiền quyễn rũ . Nhi c·ùng cười . Bàn tay tăng lực lôi tayThiên xuống . Và thế là . Trong tư thế ngồi không mấy an toàn ,Thiên ngã xuống . Băng nhanh chóng hiểu những hành động c·ủa bạn thân , nhỏ nhanh chóng lôi Vũ xuống trong khi anh chàng đang ngồi ngẩn ngơ nhìn chiến hữu bị tấn công . Quan điểm sống c·ủa nóvà nhỏ luôn giống nhau . Sắp chết đến nơi sẽ kéo theo ngườicùng chết . Biết c·ùng chết . Sống c·ùng sống . Có lẽ hôm nayMinh Vũ không may mắn cho lắm khi quên mất triết lí này . Cuốicùng . Dưới ao . C·ũng có những đôi vịt đang tung tăng với nhau .Không cô đơn như lúc nãy