
Bất Ái Kỷ là câu chuyện đầy bi thương về một tâm hồn tan vỡ, khắc họa chân thực quãng đời hai mươi bảy năm đầy dằn vặt của nhân vật chính.
Bất Ái Kỷ: Khúc Bi Ca Của Một Tình Yêu Tan Vỡ
Hằng đêm, nhân vật chính chìm trong những giấc mộng triền miên, nơi quá khứ như một thước phim tua đi tua lại, gợi lại những ký ức đau thương tưởng chừng chỉ mới hôm qua. Khi tỉnh giấc, thế giới xung quanh chỉ còn lại sự hỗn loạn đã qua đi, nỗi thảm hại không còn mà thay vào đó là những cơn mưa ngoài cửa sổ, triền miên không dứt, như chính nỗi lòng của nhân vật. Mạnh Đình đã vắng bóng suốt mười năm dài đằng đẵng. Mười năm không thể nói là không có cảm xúc, nhưng thứ tình cảm ấy hoàn toàn không phải tình yêu. Làm sao có thể gọi là yêu khi trái tim đã vỡ tan ngay từ khoảnh khắc ban đầu? Họ, những kẻ đã từng vô tâm đùa giỡn, xem nhân vật như một con rối vô tri vô giác. Đêm mưa bụi dài đằng đẵng, tựa như nửa cuộc đời trôi dạt. Mười năm trước, trong sự khốn khổ cầu xin tha thứ, Mạnh Đình đã đáp lại bằng ánh mắt và ngữ khí tuyệt tình, lãnh khốc: “Đến khi ngươi già rồi, không đi cũng phải đi.”
Nhân vật quỳ trên nền đất lạnh lẽo, t·rần t·ruồng, cảm nhận cái lạnh thấu xương. Không phải là không già đi, mà là Mạnh Đình đã có một người trẻ khác bên cạnh. Hắn đắc ý hỏi: “Có giống Nhân Nhân khi còn trẻ không?” Buộc lòng, nhân vật phải ngủ ở chiếc sofa lạnh lẽo bên ngoài, lắng nghe những tiếng rên rỉ vang vọng từ cánh cửa. Âm thanh ấy ám ảnh mỗi giấc ngủ, mỗi lần tỉnh giấc chỉ còn lại sự tiêu điều, hoang vắng.
Lần cuối cùng bị đùa bỡn, khi đứng dậy, hắn buông lời cay nghiệt: “Nơi đó của ngươi, đã lỏng rồi.” Nhân vật chỉ biết im lặng nhìn hắn. Hắn mở khóa cả vạt áo, lạnh lùng lái xe rời đi, không để lại chút âm thanh nào. Nhân vật kéo chăn che kín cơ thể, dù cho lời nói đó có khiến bản thân xấu hổ hay không, nhưng sự h·ành h·ạ, tủi nhục cố ý gây ra đã khiến trái tim này c·hết lặng. Mộng thiếu niên đã sớm lụi tàn, gương mặt trong gương không còn là của một cậu bé mười bảy tuổi ngây thơ, ướt át. Cuộc đời rộng lớn, hai bàn tay trắng, thứ duy nhất còn lại chính là cơ thể này, có thể mở rộng dưới thân nam nhân mà không cảm thấy thẹn.
Ôm chăn ngồi dậy, mồ hôi lạnh túa ra, chỉ mong thoát khỏi giấc mơ. Nhưng đó không chỉ là giấc mơ, đó là hiện thực của ngày hôm qua. Gió thu thổi qua cửa sổ. Nhân vật xuống giường, khoác lên người lớp áo mỏng manh. Giấy chứng minh thân phận đã không còn. Không cần ô che mưa, nhân vật bước thẳng vào màn mưa lạnh giá. Câu chuyện về Bất Ái Kỷ sẽ đưa bạn đến với những góc khuất tâm hồn đầy ám ảnh.
Danh sách chương (35 chương)
Đang tải danh sách chương...