Chương 1319: Đi theo sói ăn thịt
Vương T·ử Quân rời khỏi phòng họp và chuẩn bị quay về, dù bây giờ hắn đã là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, thế nhưng chức vụ vẫn là bí thư thị ủy La Nam, vì thế vẫn chưa sắp xếp phòng làm việc cho hắn ở khu văn phòng tỉnh ủy.
Vương T·ử Quân liên tục gật gật đầu về phía những người chào hỏi với mình, sau đó đi về phía xe.
– Đồng chí, hạng mục này đã được tuyến trên điều chỉnh, chúng tôi căn bản không thể làm chủ được, anh quay về đi.
Một giọng nói không chút kiên nhẫn đột nhiên truyền vào trong tai Vương T·ử Quân.
Vương T·ử Quân quay đầu nhìn, một tên đàn ông ba mươi tuổi lúc này đang dùng giọng kiên nhẫn nói với người đang theo sát với mình.
Ánh mắt Vương T·ử Quân nhìn về phía người đàn ông kia, sau đó có chút sững sốt, thế là nhanh chóng cất bước về phía bên kia.
– Tiếu T·ử Đông.
Người đàn ông trung niên quấn lấy tên đàn ông trẻ tuổi nghe thấy có người gọi tên mình, thế là hắn chợt quay đầu, khi nhìn thấy Vương T·ử Quân thì vẻ mặt chợt cứng lại.
– Chủ tịch Vương, Bí thư Vương…
Tiếu T·ử Đông thấy Vương T·ử Quân thì chợt sinh ra cảm giác luống cuống tay chân.
Mặc dù đã vài năm trôi qua, Tiếu T·ử Đông đã già đi, mái tóc đen nhánh đã có vài phần sương trắng.
Hai năm qua Vương T·ử Quân chưa từng gặp Tiếu T·ử Đông, dù hàng năm Tiếu T·ử Đông vẫn gọi điện thoại cho Vương T·ử Quân, thế nhưng chuyện của hắn là rất nhiều, hai người chỉ gọi điện thoại cho nhau mà chưa từng gặp mặt.
Tên cán bộ trẻ tuổi kia thấy cách xưng hô của Tiếu T·ử Đông với Vương T·ử Quân là chủ tịch Vương, thế là chợt ngẩng đầu lên. Đối với một vị cán bộ trong cơ quan tỉnh ủy như hắn, một cán bộ cấp huyện là cái quái gì?
Vương T·ử Quân cũng không để ý đến viên cán bộ kia, hắn bắt tay nói với Tiếu T·ử Đông:
– Chúng ta đã hai năm không qặp, anh thế nào rồi?
– Cám ơn bí thư Vương quan tâm, tôi cũng không tệ lắm.
Tiếu T·ử Đông mỉm cười rồi rút thuốc từ trong túi ra.
Vương T·ử Quân tiếp nhận thuốc Tiếu T·ử Đông đưa lên, sau đó dùng bật lửa châm thuốc. Tiếu T·ử Đông nói là rất tốt, thế nhưng nụ cười của hắn ẩn giấu điều gì thì Vương T·ử Quân hiểu rõ ràng.
– Đi thôi, hai người chúng ta tìm chỗ tâm sự.
Vương T·ử Quân liên tục nhìn đám người ra vào khắp bốn phía, sau đó khẽ nói với Tiếu T·ử Đông.
Tiếu T·ử Đông khẽ gật đầu, hắn kẹp cặp đi theo Vương T·ử Quân ra ngoài. Dù hắn luôn nghĩ đến phương diện mình sẽ gặp lại lãnh đạo của mình, không ngờ lại đụng mặt trong hoàn cảnh này.
– Bí thư Vương, tôi muốn theo ngài đến thành phố La Nam.
Tiếu T·ử Đông trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên nói.
Vương T·ử Quân dùng ánh mắt từ chối cho ý kiến nhìn thoáng qua Tiếu T·ử Đông, sau đó Khương Long Cương mở cửa xe, lúc này mới nói:
– Bây giờ anh còn đang công tác ở huyện Lô Bắc sao?
– Không, bây giờ tôi là một vị trưởng phòng giáo dục thành phố An Dịch.
Tiếu T·ử Đông nở nụ cười khổ sở nói.
Trưởng phòng giáo dục thành phố An Dịch tuy là cấp phó giám đốc sở, thế nhưng nếu so sánh với vị trí bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc thì căn bản là chênh lệch rất lớn. Theo những gì Vương T·ử Quân hiểu về Tiếu T·ử Đông, người này gần đây thích công tác mạnh mẽ, bây giờ lại phải điều đến phòng giáo dục, tất nhiên sẽ là kết quả không mãn nguyện.
Vương T·ử Quân không nói gì, Khương Long Cương và Lý Đức Trụ ở trong xe cũng giống như hóa thành đầu gỗ.
– Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian yên ắng, Vương T·ử Quân nhìn thoáng qua dãy số, sau đó hắn mỉm cười tiếp điện thoại:
– Chủ tịch Thạch, tôi là Vương T·ử Quân.
– T·ử Quân à, kế hoạch thật sự không thể không biến hóa, tôi vừa nhận được thông báo có một tập đoàn Châu Âu sáng nay đến tỉnh Sơn Nam, tôi bị xác định là nhân viên tiếp đãi.
Thạch Kiên Quân lúc này mở miệng nói, giống như không còn là thượng cấp, mà là một người bạn mở miệng kêu khổ.
Vương T·ử Quân vội vàng cười nói:
– Ngày mai tôi sẽ đến nhà ngài tặng táo.
– Ừ, hai ngày qua Tiểu Ngư cũng không còn táo ăn.
Thạch Kiên Quân hiểu ý của Vương T·ử Quân, hắn cũng dùng giọng không khách khí để nói đùa một câu.
Tiếu T·ử Đông luôn lắng nghe điện thoại của Vương T·ử Quân, sau khi nghe thấy vài chữ chủ tịch Thạch thì cột sống khẽ động. Hắn là quan viên tỉnh Sơn Nam, tuy hắn đã nằm ngoài trung tâm quyền lực, thế nhưng vẫn có những theo dõi sát sao với lãnh đạo tỉnh.
Trong tỉnh Sơn Nam, người được gọi là chủ tịch Thạch chỉ có thể là Thạch Kiên Quân.
Bây giờ nghe Vương T·ử Quân trò chuyện vui vẻ với Thạch Kiên Quân, hắn thật sự có thêm vài phần bội phục với vị lão lãnh đạo của mình. Lúc này nguyện vọng được đến công tác bên cạnh lãnh đạo càng thêm bức thiết.
Vương T·ử Quân cúp điện thoại, hắn nhìn thoáng qua rồi nói với Tiếu T·ử Đông:
– Anh có muốn đến thành phố La Nam không?
– Đúng vậy, bí thư Vương, tôi không muốn tiếp tục ở lại thành phố An Dịch. Bây giờ tôi căn bản đã bị cho ra rìa ở thành phố An Dịch.
Tiếu T·ử Đông cười nói tiếp:
– Hai năm trước tôi làm ra một sự việc làm cho chủ tịch Triệu mất hứng, thế là anh ấy điều tôi đến phòng giáo dục.
Vương T·ử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn vẻ mặt của Tiếu T·ử Đông, sau đó thản nhiên nói:
– Lúc này chức vụ ở thành phố La Nam cơ bản đã đầy, bây giờ anh là cấp phó giám đốc sở, đến thành phố La Nam chỉ có thể là giáng chức mà thôi, sau đó chờ cơ hội.
Tiếu T·ử Đông biết rõ Vương T·ử Quân nói rất đúng với tình hình thực tế, nhưng hắn vẫn gật đầu nói:
– Bí thư Vương, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chỉ muốn đi theo ngài, cho dù là giáng chức cũng không là vấn đề.
Tiếu T·ử Đông nói rất khẩn thiết, Vương T·ử Quân vuốt vuốt lông mày. Khi còn ở huyện Lô Bắc thì Tiếu T·ử Đông có q·uan h·ệ khá tốt với hắn, tuy sau này hai bên ít tiếp xúc, thế nhưng cũng phải suy nghĩ vì bộ hạ cũ của mình.
Vương T·ử Quân trầm ngâm giây lát rồi bấm số của phó phòng tổ chức tỉnh ủy Quách Tiên Vi.
– Bí thư Vương, lãnh đạo ngài tìm tôi có gì cần phân phó sao?
Quách Tiên Vi nhận được điện thoại của Vương T·ử Quân, thế là dùng giọng cung kính lên tiếng.
Tuy giọng nói của Quách Tiên Vi vẫn nhiệt tình như trước, nhưng lúc này giọng nói vẫn mang theo chút cung kính. Tuy chút cung kính của Quách Tiên Vi làm cho Vương T·ử Quân cảm thấy rất không thoải mái, thế nhưng hắn cũng biết đó là Quách Tiên Vi đang điều chỉnh mối q·uan h·ệ với mình.
Nếu như mình yêu cầu Quách Tiên Vi không điều chỉnh thì như thế nào? Vương T·ử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, sau đó tất cả ý nghĩ chợt tan biến. Hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, đạo lý đối nhân xử thế của hắn căn bản vượt qua những người cùng độ tuổi, thế là hắn hiểu rõ vì sao Quách Tiên Vi lại có biểu hiện như vậy.
Lên cao nhưng không lạnh.
– Trưởng phòng Tiên Vi, đến trưa có rãnh không? Tôi mời anh dùng cơm.
Vương T·ử Quân điều chỉnh dòng suy nghĩ của mình, sau đó nhanh chóng cười nói.
– Bí thư Vương triệu kiến, tất nhiên tôi sẽ đến dùng cơm. Anh xem khách sạn Hồng Tinh có được không?
Quách Tiên Vi nói đến khách sạn Hồng Tinh, đây là một khách sạn năm sao mới khai trương ở thành phố Sơn Viên.
Vương T·ử Quân không muốn quá rêu rao, hắn cười cười nói:
– Tìm một quán cơm nấu ngon miệng là được rồi.
– Vậy thì được, bí thư Vương, chúng ta đến Thục Hương Trai, chỗ đó làm món ăn Tứ Xuyên rất ngon.
Quách Tiên Vi biết rõ Vương T·ử Quân thích món Tứ Xuyên, thế là giới thiệu một quán ngon.
Trước kia khi dùng cơm với Quách Tiên Vi thì Vương T·ử Quân thường là người sắp xếp, nhưng bây giờ Quách Tiên Vi lại nhiệt tình sắp xếp, nhìn vào điểm này cũng thấy rõ Quách Tiên Vi đang tiến hành điều chỉnh q·uan h·ệ giữa hai người.
Vương T·ử Quân tất nhiên sẽ không từ chối với những sắp xếp như vậy, hắn nói lát nữa gặp lại rồi cúp điện thoại.
– Bí thư Vương, nếu ngài có hẹn, tôi sẽ…
Tiếu T·ử Đông xoa xoa bàn tay dùng giọng có chút khó khăn nói.