Chương 1441: Ếch ngồi đáy giếng tảng băng ngầm
Khi Du Giang Vĩ lên xe, lúc này Thành Giang Dương mới dám dùng tay lau mồ hôi trên gương mặt mập mạp của mình. Hắn thầm nghĩ trong phòng kia có hại vị khách, nhất định phải phục vụ bọn họ cho thật tốt. Người có thể làm cho bí thư ủy ban tư pháp Vương T·ử Quân đến thăm hỏi nhất định không phải tầm thường.
Khi Thành Giang Dương đang lau mồ hôi thì một chiếc xe BMW chạy đến như bay, khi xe đến trước mặt hắn thì nhanh chóng giảm tốc độ.
Chiếc xe vẽ ra một đường cong rất đẹp, sau đó dừng lại đúng vị trí đỗ xe. Vẻ tức giận trên mặt Thành Giang Dương chợt tan biến, hắn tiến lên vài bước dùng sức kéo cửa xe:
– Ôi, Hà công t·ử, ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế này?
Hà công t·ử nhanh chóng bước xuống xe, sau đó chửi ầm lên:
– Thành Mập, có phải anh không muốn gặp tôi không?
Thành Giang Dương là người thông minh, hắn căn bản không quá so đo với những người mà mình căn bản không thể đắc tội. Có câu người ta mắng cũng không phải cướp tiền của mình, có gì phải quan tâm chứ?
– Ôi, ngài xem mình nói gì kìa, tôi mỗi ngày đều trông mong Hà công t·ử đại giá quang lêm, chỉ sợ chỗ này quá nhỏ không thể nào làm cho ngài hứng thú mà thôi.
Tuy Thành Giang Dương cảm thấy có chút bức bối nhưng vẫn cười ha hả nói.
Nhưng Hà công t·ử cũng không chịu ghi nhận những lời nịnh nọt của Thành Giang Dương, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thành Giang Dương, sau đó dùng giọng thô bạo nói:
– Đừng nói nhảm với tôi, tranh thủ thời gian sắp xếp đi, tôi muốn mời vài người bạn dùng cơm.
Thành Giang Dương tuy là giám đốc khách sạn Nam Giang thế nhưng cũng coi như một nhân vật trong thành phố Đông Hồng. Trước kia vị Hà công t·ử này đến cũng cười cười nói nói với hắn, hôm nay đối phương ăn phải t·huốc n·ổ sao, đây là làm sao?
Thành Giang Dương không khỏi đưa mắt nhìn Hà công t·ử, vừa nhìn qua đã phát hiện vấn đề.
Má trái của người này cao hơn má phải, hơn nữa còn có chút đỏ hồng. Thành Giang Dương là người từng trải, chỉ cần nhìn qua là biết vì sao lại như vậy. Hắn thầm nghĩ tên khốn nào chọc giận tiểu ma vương chứ? Chẳng lẽ Hà công t·ử bị bố đánh sao?
Vì Thành Giang Dương biết Hà công t·ử đang tức giận nên căn bản không dám đổ thêm dầu vào lửa, hắn nhanh chóng cười nói:
– Hà công t·ử, mời ngài đi bên này. Ha ha, tôi mở ra cho ngài phòng khách lớn nhất, hôm nay không ai thay đổi được.
– Hừ.
Hà công t·ử căn bản không thèm nhìn Thành Giang Dương, hắn nhanh chóng đi vào trong khách sạn.
Thành Giang Dương căn bản không muốn chọc vào Hà công t·ử, vì một cậu công t·ử như thế này có gì cần nịnh bợ? Thế nhưng vấn đề là kẻ sau lưng Hà công t·ử không dễ trêu vào.
Sau khi đưa Hà công t·ử vào phòng, Thành Giang Dương lấy cớ có lãnh đạo tỉnh mời khách ở trong khách sạn nên nói lời cáo từ. Sau khi đi ra khỏi phòng đại sảnh, hắn thầm nghĩ đến dấu tay trên mặt Hà công t·ử, trong lòng có vài phần hả hê.
– Cậu đi xem khách ở phòng Vạn Hoa là ai, lát nữa báo cáo cho tôi.
Khi Thành Giang Dương xuống dưới lầu thì nói với vị phó giám đốc trực ban ở bên cạnh.
Vị phó giám đốc trực ban được giám đốc phân công thì tất nhiên sẽ tận tâm tận lực, hắn đặt tất cả tâm tư vào phòng Vạn Hoa, muốn xem những người nào sẽ đến đây.
Vài phút sau thì một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi đến, khi thấy người này thì phó giám đốc trực ban vội vàng nói:
– Chào cục trưởng Mã.
Vị cục trưởng này chính là khách quen của khách sạn Nam Giang, tuy chỉ là một vị cục trưởng phân cục nhưng lại là người quản lý địa phương bao quát khách sạn Nam Giang, có nhiều mối liên hệ, căn bản là q·uan h·ệ giữa hai bên khá tốt. Trước kia cục trưởng Mã đến đây sẽ luôn tình nguyện nói lời vui vẻ với các vị giám đốc khách sạn, thế nhưng hôm nay căn bản không có tâm tình này.
– Có phải Hà công t·ử đang trong phòng Vạn Hoa không?
Cục trưởng Mã vừa đi về phía trước vừa khẽ hỏi.
– Vâng, trong phòng Vạn Hoa.
Viên phó giám đốc thầm lưu tâm, ngoài miệng lại nhanh nhảu đáp.
Vị cục trưởng Mã cũng không nói gì thêm, cũng sắp đi vào phòng Vạn Hoa, viên phó giám đốc định đi vào theo nhưng cửa đã đóng sầm lại. Tuy viên phó giám đốc rất muốn nịnh nọt giám đốc của mình, thế nhưng tình huống này căn bản không thể nào đi vào được, dù nàng là nữ.
Khi nữ phó giám đốc đang định rời đi trong tiếc nuối thì một người đàn ông khác vội vàng đi đến. Người đàn ông này cũng mặc đồng phục cảnh sát, nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi, khi thấy nữ phó giám đốc thì khẽ nói:
– Có Hà công t·ử bên trong không?
– Vâng, đồn trưởng Đặng, vừa rồi cục trưởng Mã vừa mới đi vào.
Vị nữ phó giám đốc căn bản cũng không dám đắc tội với đồn trưởng Đặng, tuy một vị đồn trưởng đồn công an căn bản không tính là gì trong khách sạn Nam Giang thường đón lãnh đạo tỉnh, thế nhưng đối với một người như nàng thì đó đã là nhân vật lớn rồi.
Đồn trưởng Đặng nghe nói cục trưởng Mã đã đến thì bàn chân càng thêm nhanh nhẹn, hắn vừa đi vừa nói với phó giám đốc:
– Cám ơn em, lần sau có cơ hội sẽ mời em dùng cơm.
Lời nói của vị đồn trưởng Đặng này cũng không thể cho là chắc chắn, sau khi đẩy cửa vào phòng thì nhanh chóng quên ngay. Lúc này hắn giống như một học sinh tiểu học đi vào phòng giáo viên, sau đó hắn cung kính chào hỏi Hà công t·ử và cục trưởng Mã đang trò chuyện với nhau.
– Anh Đặng, anh không thu thập được hai tên tiểu t·ử kia, lại còn cho chúng đánh vào mặt tôi. Con bà nó, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi bị đánh. Hừ, tôi phải g·iết c·hết nó.
Hà công t·ử vốn nổi giận đùng đùng, bây giờ thấy đồn trưởng Đặng đến thì càng thêm lớn tiếng.
Đồn trưởng Đặng nhìn cục trưởng Mã, hắn không dám lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh cục trưởng Mã mà thôi. Cục trưởng Mã là lão thủ trưởng của đồn trưởng Đặng, lúc này hắn nhìn cấp dưới của mình thì hiểu ngay vấn đề, hắn trầm giọng nói:
– Sao vậy? Ai làm cho cậu nổi giận như thế?
– Hà công t·ử, cục trưởng, vừa rồi chúng tôi đã điều tra, người đánh Hà công t·ử chính là phó đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông một thành phố thuộc tỉnh Sơn Nam, nếu sử dụng thủ đoạn với đối phương, căn bản là hậu hoạn vô cùng…
– Cái gì mà hậu hoạn vô cùng, không phải chỉ là một con chó đứng đường sao? Anh cứ để tôi đánh c·hết hắn, là cảnh sát giao thông thì tốt, ông không những đánh c·hết nó, còn bóc da của nó ra, cho nó phơi nắng cả đời.
Hà công t·ử không chờ cục trưởng Mã lên tiếng mà nổi giận đùng đùng mắng.
Hà công t·ử với gương mặt sưng vù đỏ tấy, bây giờ hắn gào lên làm cho người ta cảm thấy giống như một tên điên. Nhưng Hà công t·ử căn bản chỉ lo phát tiết, hắn không biết cục trưởng Mã và đồn trưởng Đặng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không chút thoải mái, còn có vài phần phản cảm.
Nhưng cảm giác này chỉ lóe lên trong mắt bọn họ, mặc dù tên cảnh sát giao thông không may là người cùng ngành với bọn họ, thế nhưng người này chọc giận vào công t·ử của cục trưởng cục công an, căn bản không còn đáng tiền nữa rồi.
Trong thành phố Đông Hồng hầu như tất cả công an đều biết Hà Bính Sở là con trai bảo bối của cục trưởng, căn bản đừng ai động vào vị công t·ử này ở đất Đông Hồng.
– Anh Mã, anh nói một câu sảng khoái xem, việc này anh làm được không?
Hà Bính Sở đưa mắt nhìn cục trưởng Mã, thế là lớn tiếng hỏi.