Chương 146: Hai tay nắm, hai tay đều phải cứng
Vương T·ử Quân vừa nói xong thì phát hiện đầu dây bên kia có chút trầm mặc giống như đã cúp máy.
– Alo…
Vương T·ử Quân liên tiếp nói vài tiếng, cuối cùng âm thanh của Tả Vận Xương mới truyền đến:
– Bí thư Vương, ngày mai tôi sẽ đến gặp anh.
Tả Vận Xương nói có gì đó là lạ, Vương T·ử Quân đặt điện thoại xuống mà thầm nghĩ, chẳng lẽ trong chuyện xây dựng và sửa chữa trường học có vấn đề? Tả Vận Xương có vị trí gì bên trong?
Vương T·ử Quân gần đây rất yên tâm với một vị bí thư ủy ban kỷ luật Tả Vận Xương, nhưng bây giờ bộ dạng muốn nói lại thôi của đối phương thật sự làm cho hắn sinh ra chút cảm giác khác thường.
“Ngài mai Tả Vận Xương đến đây, mình dù thế nào cũng phải đích thân xuống giám sát và quan trắc thực địa mới được!”
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương T·ử Quân thầm hạ quyết tâm.
Chuông điện thoại chói tai vang lên làm cho Vương T·ử Quân chợt bừng tỉnh, hắn nhìn thấy bên ngoài vẫn là bóng đêm, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác xấu. Hắn cố gắng áp chế tinh thần bối rối của mình, sau đó cầm lấy điện thoại nói:
– Alo, tôi là Vương T·ử Quân.
– Bí thư Vương, không hay rồi, bí thư Tả đã c·hết.
Chu Thường Hữu ở đầu dây bên kia chợt la lên kinh hoàng.
Tả Vận Xương c·hết? Vương T·ử Quân vừa nghe là đau đầu, ngày mai chuẩn bị nói chuyện, vì sao bây giờ lại t·ự t·ử?
– Chuyện gì xảy ra, anh cứ từ từ nói.
Vương T·ử Quân trấn định tâm thần và dùng giọng nghi hoặc hỏi.
– Bí thư Vương, vừa rồi đồn công an thị trấn gọi điện thoại đến thông báo, nói là bí thư Tả c·hết trong một tiệm cắt tóc nhỏ ở phía nam thị trấn.
Chu Thường Hữu ổn định tâm thần, sau đó cũng bình tĩnh lại, hắn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
– C·hết trên giường một tiểu thư gội đầu.
Tả Vận Xương c·hết trên gường của một nữ nhân viên gội đầu? Phản ứng đầu tiên của Vương T·ử Quân là không đơn giản như vậy, hắn nắm lấy điện thoại một lúc mà không buông. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó phân phó ngay:
– Nhanh chóng bắt liên lạc với đồn công an thị trấn, sau đó liên lạc cho gia thuộc.
Vương T·ử Quân đặt điện thoại xuống và làm một điếu thuốc, ngày hôm qua Tả Vận Xương gọi điện thoại cho mình và nói còn đang ở nhà, sao nửa đêm lại chạy vào thị trấn đi cắt tóc? Hơn nữa lại vừa đúng lúc mình gọi điện thoại hỏi về việc sửa chữa xây dựng trường học?
Dù là thế nào thì những tin tức thế này sẽ bị người ta lôi ra bàn tán say sưa, bí thư ủy ban kỷ luật xã Tây Hà T·ử c·hết trên giường của một tiểu thư, đây thật sự là một cơn cuồng phong, được thổi đi khắp ngõ ngách huyện Hồng Bắc.
Ngay cả bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống và chủ tịch huyện Ngưu Vạn Thần cũng nghe được chuyện này, nhưng hai vị lãnh đạo không cho ra ý kiến vào trường hợp công khai. Có kẻ khẽ để lộ ra vài tin tức, nói rằng bí thư Tôn rất bất mãn với xã Tây Hà T·ử, vừa nghe nói Tả Vận Xương c·hết trên giường tiểu thư thì bí thư Tôn đã vỗ bàn mắng lớn, nói là c·hết còn chưa hết tội.
– Ái quân, kết quả giám định ra sao?
Vương T·ử Quân gọi điện thoại cho Chu Ái Quân, sau đó vội vàng hỏi.
Chu Ái Quân biết rõ mình lên làm phó cục trưởng thường vụ cục công an chính là nhờ Vương T·ử Quân ra tay giúp đỡ, vì vậy mà hắn rất tôn trọng Vương T·ử Quân. Bây giờ nghe Vương T·ử Quân hỏi như vậy thì kính cẩn đáp:
– Bí thư Vương, kết quả là thoát dương mà c·hết.
– Thật vậy sao?
Vương T·ử Quân có chút rét lạnh.
– Bí thư Vương, pháp y luôn là người của anh Ngụy, kết quả cũng từ đó ra. Nhưng tôi có nghe một vị cảnh sát đồn công an thị trấn nói, bọn họ đến hiện trường thì thấy Tả Vận Xương nằm trần như nhộng, nhưng trên cổ có vệt m·áu.
– Có vệt m·áu?
Vương T·ử Quân gật đầu thật mạnh:
– Ái Quân, chuyện àny chỉ có thể kính nhờ anh quan tâm nhiều hơn.
– Bí thư Vương, anh cũng cần phải làm chủ cho anh Tả, anh ta làm quan cố gắng hết sức, cả đời bán mạng công tác, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện xấu hổ thế này. Anh làm gì cũng phải điều tra được chân tướng, tôi cũng không thể để cho anh ấy c·hết oan uổng được.
Những tiếng khóc xé lòng vang lên, vợ Tả Vận Xương được con gái nâng đỡ chợt tiến đến nói.
Vương T·ử Quân đã từng gặp vợ của Tả Vận Xương, dù là một người phụ nữ nông thôn nhưng rất gọn gàng, nhưng hôm nay người phụ nữ hơn năm mươi này có vẻ đã quá đau lòng, thế nên khóc đến mức nước mắt giàn dụa, thở không ra hơi.
– Chị dâu, chị cứ ngồi đấy đi, bí thư Tả là hạng người gì thì tôi biết rõ ràng. Vì công vì tư, tôi sẽ điều tra nghiêm túc và rõ ràng, chị dâu, mong chị cứ tin vào tổ chức, nhất định sẽ cho bí thư Tả một câu trả lời thích đáng.
Dù Vương T·ử Quân biết cái c·hết của Tả Vận Xương có vấn đề, thế nhưng hắn cũng không nói lời quá toàn vẹn, chỉ có thể dùng những lời như vậy để dỗ dành vợ của Tả Vận Xương mà thôi.
– Bí thư Vương, anh ấy và tôi đã kết hôn nhiều năm, anh ấy là ai thì tôi biết rõ ràng, anh ấy tuyệt đối sẽ không đến những nơi như vậy, càng không làm ra những chuyện xấu hổ như thế. Người ta làm cho anh ấy khổ c·hết còn dội nước bẩn lên người, anh ấy c·hết rõ ràng là không nhắm mắt, tôi đây sao có thể chịu được…
Sau khi ngồi xuống ghế thì vợ của Tả Vận Xương đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nói chuyện cũng có vẻ trật tự hơn.
Vương T·ử Quân gật đầu, hắn an ủi vợ của Tả Vận Xương hai câu, sau đó đứa con đứng sau lưng vợ Tả Vận Xương lên tiếng:
– Bí thư Vương, tôi cũng tin bố mình bị người ta ám hại, dựa vào cách làm người của ông ấy, sẽ tuyệt đối không làm ra những chuyện xấu xa như vậy.
– Cậu là…
Vương T·ử Quân nhìn người thanh niên kia rồi dùng giọng nhẹ nhàng hỏi.
– Tôi là Tả Minh, đang công tác ở văn phòng huyện ủy.
Người thanh niên kia tuy có vẻ đau thương nhưng phương diện tinh thần lại không tệ.
Con của Tả Vận Xương công tác ở văn phòng huyện ủy? Vương T·ử Quân thật sự lần đầu tiên nghe được tin tức này, hắn nhìn phong thái của Tả Minh kia có vài phần giống với Tả Vận Xương, thế là chỉ khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
Vương T·ử Quân miễn cưỡng tiễn chân người nhà Tả Vận Xương, hắn càng nghĩ càng cảm thấy cái c·hết của Tả Vận Xương quá kỳ quặc, dù hắn không có kinh nghiệm phá án gì cả, nhưng những chuyện thế này quá đáng ngờ.
– Tút, tút, tút…
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, người gọi điện thoại chính là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên, hắn yêu cầu Vương T·ử Quân nhanh chóng đến một chuyến, sau đó cúp điện thoại.
Vương T·ử Quân rơi vào trạng thái trầm ngâm, hắn châm một điếu thuốc theo bản năng, khói bùng lên, một cảm giác lạnh lẽo bùng lên mặt.
Khi Vương T·ử Quân đi đến phòng làm việc của Tôn Lương Đống, đúng lúc Tôn Lương Đống đang dùng báo che mặt, thấy Vương T·ử Quân đến thì gật gật đầu tỏ ý ngồi xuống. Một đống tài liệu xuất hiện trước mặt Vương T·ử Quân, tiêu đề của tài liệu có chút bắt mắt: “Điều tra về nguyên nhân t·ử v·ong của Tả Vận Xương!”
– Vương T·ử Quân, tôi hỏi cậu, một vị cán bộ cấp phó khoa của ủy ban xã Tây Hà T·ử c·hết trên giường một cô tiểu thư, hơn nữa còn là bí thư nắm công tác kỷ luật, cậu nói xem điều này có vẻ quá châm chọc rồi không? Toàn huyện đang xôn xao đủ mọi tin đồn, cậu tính xử lý vụ này thế nào?
Tôn Lương Đống bắt đầu phát tác như một con sư t·ử nổi giận.
Vương T·ử Quân đối mặt với tình huống phẫn nộ của Tôn Lương Đống cũng chỉ cười lạnh, hắn lại nói:
– Bí thư Tôn, anh trước tiên không cần nóng giận và sốt ruột, nguyên tắc công tác của chúng tôi trước nay luôn là thật sự cầu thị, cũng không oan uổng người tốt, không buông tha cho kẻ xấu, kẻ nào không phải thì cứ cho người ta bàn luận. Nhưng tôi là một lãnh đạo của bí thư Tả, tôi không thể đặt m·ông ngồi lệch vị trí trước khi tất cả mọi thứ có định luận rõ ràng, coi như tôi tạm thời giữ lại ý kiến của mình.
Giọng điệu của Vương T·ử Quân khá nhạt, giống như nói một chuyện rất bình thường, nhưng lập trường và thái độ lại rất rõ ràng, coi như đẩy hết tất cả những lơi vừa rồi của Tôn Lương Đống quay về. Nếu như là chuyện công tác, Vương T·ử Quân khó thể nào tránh khỏi trách nhiệm, nhưng đây là sự kiện xảy ra ngoài ý muón, nếu truy cứu trách nhiệm của hắn thì thật sự là thái quá, huống hồ chân tướng cái c·hết của Tả Vận Xương còn chưa được điều tra cho rõ ràng.
Tôn Lương Đống muốn mượn cơ hội này để đả kích Vương T·ử Quân, không ngờ Vương T·ử Quân lại không chút sợ hãi, những câu trả lời rất có phong thái, cũng làm cho lão không biết nói gì hơn.
Tôn Lương Đống trầm ngâm một lát rồi ném điếu thuốc qua cho Vương T·ử Quân, lão trầm giọng nói:
– Bí thư Vương, chuyện này đã xảy ra, là lãnh đạo của anh ấy, chúng ta đều phải đối mặt với sự kiện này. Tôi hiểu rất rõ đây là chuyện cá nhân của Tả Vận Xương, không liên quan gì đến cậu, nhưng tục ngữ có câu chuyện xấu không nên khoe ra ngoài, theo tôi thấy sự kiện này nên xử lý an phận.
Vương T·ử Quân khẽ gật đầu, tuy hắn cảm thấy cái c·hết của Tả Vận Xương quá kỳ quặc, nhưng những chuyện thế này xử lý an phận sẽ tốt hơn, nếu cứ tiếp tục náo loạn sẽ phát sinh vấn đề.
– Bí thư Vương, cậu nắm bắt kinh tế với ánh mắt rất lâu dài, chiến lược đặt ra có thể liên tục duy trì và phát triển kinh tế, nhưng trên công tác đ·ảng thì cậu dù sao cũng còn trẻ, sau này nên hấp thu ý kiến của các vị cán bộ lão thành. Tôi thấy cậu không những làm việc thực chất, còn phải nghiên cứu công tác, hai tay nắm, hai tay đều phải cứng.
Tôn Lương Đống kéo ghế xuống ngồi trước mặt Vương T·ử Quân rồi dùng giọng thấm thía nói.
Vương T·ử Quân nghe những lời tràn đầy ý nghĩa của Tôn Lương Đống, lại nhìn vẻ mặt ân cần của đối phương, trong lòng lại thầm cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại dùng giọng cực kỳ cảm kích để gật đầu xưng vâng:
– Bí thư Tôn cứ yên tâm, sau này tôi sẽ khiêm tốn nghe lời chỉ bảo của các cán bộ lão thành, có thứ gì không nắm chắc sẽ thỉnh giáo anh, mong anh đừng trách tôi quấy rầy quá nhiều.
Có những lời làm chăn đệm trước đó, sau này hai người Tôn Lương Đống và Vương T·ử Quân nói chuyện dễ dàng hơn nhiều. Nửa giờ sau Vương T·ử Quân chậm rãi ra khỏi cổng huyện ủy, tuy sau đó Tôn Lương Đống mở miệng không một câu phê bình, nhưng hắn nghe vào đã hiểu, đó chính là phương diện xử lý vấn đề của Tả Vận Xương, cần phải để các đồng chí lão thành phát huy đầy đủ tác dụng.Text được lấy tại Truyện FULL
Những lời của Tôn Lương Đống nói giống như một mê cung, ý nghĩa của nó lại mơ hồ di động, nhưng nếu cẩn thận em xét lại thấy rõ ý nghĩ: “Tôn Lương Đống thật sự có chút không yên lòng với Vương T·ử Quân, lão sợ hắn động tay động chân lại sinh ra thiêu thân, đó chính là thứ mà lão không muốn nhìn thấy nhất!”
Tôn Lương Đống tuy không quyết định được tương lai của Vương T·ử Quân, nhưng những lời nói như vậy lại làm cho Vương T·ử Quân rất nén giận, nhưng dù có nén giận thì cũng chỉ có thể thành thật nghe nghóng mà thôi.
Tiểu Tào chạy xe đến bên cạnh Vương T·ử Quân không một tiếng động, sau khi lên xe thì Vương T·ử Quân dựa lưng ra thân ghế rồi phân phó:
– Về xã.
Thấy tâm tình của Vương T·ử Quân không tốt, Tiểu Tào cũng không dám nói nhiều lời, nhanh chóng phát động xe, chạy như bay về phía xã Tây Hà T·ử.
– Vợ của chủ tịch Triệu thế nào rồi?
Vương T·ử Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi.
– Khát tốt, nghe bác sĩ nói hình như là không có vấn đề, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là được.
Tiểu Tào tranh thủ thời gián đáp lời.
– Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Vương T·ử Quân khẽ gật đầu, lúc này tâm tư cần điều tra rõ chất lượng công trình xây dựng và cải tạo trường tiểu học trong xã càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
– Tút, tút, tút!
– Bí thư Vương, máy nhắn tin của anh đổ chuông kìa.
Tiểu Tào dù đang nghe lái xe, nhưng hắn mắt thính tai tinh, thế là lên tiếng nhắc nhở.
Vương T·ử Quân cầm lấy máy nhắn tin lên xe, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, trên máy nhắn tin là hàng chữ: “Bí thư Vương, tôi muốn nói chuyện với anh về nguyên nhân cái c·hết của bố tôi, Tả Minh!”
Vương T·ử Quân trầm ngâm trong giây lát, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi đi, bên tai vang lên những âm thanh dồn dập:
– Bí thư Vương sao?
– Đúng vậy, tôi là Vương T·ử Quân. Tả Minh, cậu bây giờ đang ở đâu?
Âm thanh của Vương T·ử Quân có chút bình tĩnh và quan tâm.
– Bí thư Vương, bố của tôi c·hết oan, ông ấy không c·hết trên giường với gái, ông ấy bị người ta hại c·hết.
Tả Minh lúc này lên tiếng có chút kích động.
– Cậu có chứng cứ gì không?
Vương T·ử Quân khẽ động tâm, hắn trầm giọng nói.
– Có, tôi có, nhật ký của bố tôi là chứng cứ.
Tả Minh càng thêm kích động.
– Như vậy à, cậu biết quán cơm Hoằng Dương chứ? Cậu đi đến đó đi, tôi sẽ đến chờ.
Vương T·ử Quân muốn nói quán ăn Giang Viên, nhưng nghĩ lại thấy nơi đó nhiều người biết, thế lên lựa chọn quán ăn Hoằng Dương mà ít ai được biết.
Tả Minh ở đầu dây bên kia lên tiếng nói rằng sẽ đợi, sau đó hắn cúp điện thoại. Vương T·ử Quân đặt điện thoại xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói với Tiểu Tào:
– Đi, chúng ta đến quán ăn Hoằng Dương.
Khi Vương T·ử Quân gọi điện thoại thì Tiểu Tào cũng loáng thoáng nghe được vài thứ, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng ngoặt tay lái chạy xe về phía quán ăn Hoằng Dương.
– Bí thư Vương, đều là tôi không tốt, nếu như không phải lời nói của tôi, bố của tôi sẽ không c·hết, là tôi hại c·hết bố tôi.
Trong một phòng ở quán ăn Hoằng Dương, Tả Minh vừa thấy Vương T·ử Quân thì nhịn không được phải mở lời dùng giọng nghẹn ngào nói.
Nếu nói về tuổi tác thì Tả Minh và Vương T·ử Quân không hơn kém nhau quá nhiều, nhưng trên người Tả Minh vẫn còn lại chút khí chất của một sinh viên, điều này làm cho chính hắn so ra kém hơn Vương T·ử Quân rất nhiều.
Vương T·ử Quân nhìn gương mặt đau thương của Tả Minh, hắn khẽ vỗ vai của đối phương, sau đó rót cho một ly nước và an ủi:
– Tả Minh, bây giờ không phải là lúc cậu đau lòng, cậu nói cho tôi biết xem, bố của cậu bị ai hại c·hết? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Tả Minh ngẩng đầu, hắn cố gắng tự trấn định tâm tình của mình, hắn lấy từ trong áo ra một quyển sổ rồi nói:
– Bí thư Vương, bố của tôi có thói quen viết bút ký, đây là thói quen tôi phát hiện ra được.