Chương 1577: Trưởng phòng tổ chức chỉ là bình hoa (2)
Sau khi nghe được lời nói của Vương T·ử Quân thì tâm tư của Trần Viễn Lũng chợt chấn động, nếu như lúc này hắn không hiểu rõ lời nói của Vương T·ử Quân, như vậy thì hắn cũng khỏi cần phải làm phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy. Hắn nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Vương T·ử Quân, thế là có chút do dự rồi cười nói: – Nghe nói đồng chí này rất tốt, năng lực công tác rất mạnh.
Vương T·ử Quân không tiếp tục mở miệng, sau khi Trần Viễn Lũng đóng cửa lại thì trên mặt hắn mới nở nụ cười. Bây giờ hắn đã ném cơ hội cho Trần Viễn Lũng, nắm bắt được hay không phải nhìn vào Trần Viễn Lũng.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương T·ử Quân cầm quyển tạp chí trong tay lên nhìn. Hắn đã xem tạp chí này nhiều lần, nhưng điều làm cho hắn chú ý ngoài vài bài viết về cải cách tổ chức, còn là chữ ký của những bài viết kia.
“Trì Hoa Trục!” Vương T·ử Quân rất có ấn tượng với cái tên này, năm xưa đã không ít lần xuất hiện trên báo chí. Nhưng năm xưa Vương T·ử Quân chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không quan tâm đến những thứ này.
Nhưng bây giờ thân phận của Vương T·ử Quân đã khác, khi hắn nhìn thấy cái tên này thì bắt đầu suy tư, thế nhưng ấn tượng kiếp trước của hắn căn bản không có bóng dáng của người này.
Vương T·ử Quân chần chờ giây lát, sau đó hắn bấm số điện thoại phòng làm việc của Du Giang Vĩ. Hai phút sau Du Giang Vĩ đi vào trong phòng làm việc của Vương T·ử Quân. Hôm nay Du Giang Vĩ có vẻ rất vui, tuy hắn che giấu nụ cười của mình trước mặt Vương T·ử Quân, thế nhưng tinh thần vui vẻ chấn động căn bản là khó thể nào che giấu được.
Vương T·ử Quân nhìn vẻ mặt hưng phấn của Du Giang Vĩ, hắn thầm mỉm cười. Hắn căn bản là biết rõ vì sao Du Giang Vĩ lại vui vẻ như vậy, vì lúc này phương án nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã được thông qua, Du Giang Vĩ càng thuận lợi từ vị trí phó phòng đến phó cục, căn bản tiến lên một bước trên đường làm quan.
– Những gì liên quan đến ủy ban tư pháp khi nào thì xong xuôi? Vương T·ử Quân đặt bút trong tay xuống rồi mỉm cười hỏi Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ cũng không ngờ bí thư Vương lại quan tâm đến loại chuyện này, hắn gãi gãi đầu nói: – Hôm nay là có thể xong, trưởng phòng Long sắp xếp cho chủ nhiệm Hà của văn phòng đi làm.
Vương T·ử Quân khẽ gật đầu, Du Giang Vĩ là thư ký mình mang từ ủy ban tư pháp tỉnh ủy đến phòng tổ chức, tất nhiên nhân viên của phòng tổ chức phải nịnh bợ mình ở phương diện này. Đối với Vương T·ử Quân thì đám người kia nếu không nịnh bợ thì mới là vấn đề.
– À, đi đến phòng tổ chức thì xem như cậu là lính mới, vì vậy thời điểm bình thường nên đặt nặng lên phương diện học tập. Càng ngày thì Vương T·ử Quân càng thêm thưởng thức về Du Giang Vĩ, hắn thừa cơ hội lần này muốn gõ đối phương một chút, dù sao thì đi về phía vị trí cao thì Du Giang Vĩ cũng cần phải có kinh nghiệm tương ứng.
– Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đặt chỉ thị của ngài ở trong lòng. Tuy nghe rõ ý nghĩa lời nói muốn gõ lên đầu mình của Vương T·ử Quân, thế nhưng Du Giang Vĩ cũng không nhịn được mà cảm thấy vui mừng.
Dù sao thì những cán bộ trong tỉnh Nam Giang căn bản không phải là ai cũng được trưởng phòng Vương gõ lên đầu. Nếu không phải trưởng phòng Vương coi mình là tâm phúc, căn bản sẽ không nói ra những lời như vậy.
Vương T·ử Quân cười cười không nói thêm gì nữa. Tuy hắn tình nguyện bồi dưỡng cán bộ cấp dưới, thế nhưng cuối cùng có thành tài hay không thì phải xem vào bản lĩnh của bọn họ. Nếu như bản thân bọn họ không thể đổi cũ thành mới, như vậy thì mình có tâm tư sử dụng cũng không thành.
– Cậu đã nghe qua cái tên Trì Hoa Trục này chưa? Vương T·ử Quân lấy bài viết trên báo ra chỉ vào phần tác giả rồi nói.
“Trì Hoa Trục?” Du Giang Vĩ trầm ngâm một chút, sau đó dùng giọng làm cho Vương T·ử Quân bất ngờ nói: – Bí thư Vương, Trì Hoa Trục chính là giáo sư trường đ·ảng tỉnh ủy, là người rất có trình độ, tôi đã từng đến tham gia một khóa học của ông ấy. Nhưng người này tính tình kiêu ngạo, công tác ở trường đ·ảng cũng không quá hài lòng.
Vương T·ử Quân thật sự không ngờ Du Giang Vĩ có biết về Trì Hoa Trục, hắn có chút sững sốt, sau đó dùng giọng có hứng thú nói: – Cậu nói rõ chi tiết tôi xem.
Du Giang Vĩ cũng không hiểu vì sao trưởng phòng Vương lại có hứng thú với Trì Hoa Trục, nhưng hắn cẩn thận nói những gì mình biết cho lãnh đạo. Vương T·ử Quân nghe những lời giới thiệu của Du Giang Vĩ mà không khỏi nở nụ cười.
Trì Hoa Trục người này rất có kiến thức nhưng lại có tính tình khác biệt, là một người có danh tiếng làm cho người ta đau đầu trong trường đ·ảng tỉnh ủy. Tuy học vấn rất cao nhưng lại không được tuyến trên tán thưởng, mãi đến bây giờ cũng chỉ là giáo viên bình thường.
Nhưng người này công tác cực kỳ có trình độ, tuy không tiến lên nhưng là một người có nghiệp vụ nòng cốt của trường đ·ảng, vì vậy công tác cũng khó thể nào ly khai khỏi người này. Cũng vì nguyên nhân như vậy mà căn bản không thể nào bị đá ra khỏi trường đ·ảng tỉnh ủy.
Vương T·ử Quân nghe những chuyện về Trì Hoa Trục thì không khỏi cười nói: – Cậu đi gặp Trì Hoa Trục, để cho anh ấy viết một bài về vấn đề cán bộ…
Vương T·ử Quân nói đến đây thì chần chờ một chút, sau đó lại cười nói: – Thế này đi, chiều nay không phải không có chuyện gì sao? Chúng ta cùng nhau đi đến trường đ·ảng tỉnh ủy một chuyến.
Buổi chiều hôm nay Vương T·ử Quân vốn có sắp xếp tham gia hai hội nghị, nhưng lúc này Vương T·ử Quân lại cho ra quyết định như vậy, Du Giang Vĩ là thư ký tất nhiên không thể làm cho lãnh đạo mất hào hứng. Hắn thầm cảm thấy hâm một Trì Hoa Trục, đồng thời trong lòng thầm nghĩ người này được bí thư Vương nhìn trúng, nếu như không có sai lầm gì thì biết đâu sau này mình còn phải dựa vào đối phương.
Vương T·ử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn đi đến trường đ·ảng tỉnh ủy trên danh nghĩa là gặp mặt thăm hỏi các ban huấn luyện cán bộ. Tuy Vương T·ử Quân không phải là hiệu trưởng trường đ·ảng, thế nhưng hắn là trưởng phòng tổ chức, hắn đến làm cho bầu không khí của trường đ·ảng trở nên cực kỳ căng thẳng.
Lúc này đang ở trong thời điểm cực kỳ mẫn cảm của trường đ·ảng tỉnh ủy Nam Giang, hiệu trưởng Chung bị bệnh, vài vị phó hiệu trưởng lúc này đang mài ma đao soàn soạt, chuẩn bị c·hém g·iết một trận. Người có tác dụng lớn trong sự kiện này chính là Vương T·ử Quân, tất nhiên sẽ là đối tượng làm cho bọn họ kính sợ và nịnh bợ.
Trước kia vì chưa quen thuộc với trưởng phòng Vương nên cho dù muốn kéo q·uan h·ệ thì cũng khó, giống như một con nhím đầy gai khó thể sờ vào. Nhưng bây giờ trưởng phòng Vương đến kiểm tra công tác của trường đ·ảng, có thể nói tạo nên cơ hội tốt cho tất cả mọi người.
Tất nhiên sẽ không người nào chịu bỏ qua cơ hội lần này.
Lý Sâm Thăng là một vị phó hiệu trưởng trường đ·ảng, hắn là người ở vị trí thứ hai trong các vị phó hiệu trưởng, Khương Tập Minh là người xếp trước. Nhưng lúc này anh Chung bị bệnh, hai người trở thành đối thủ của nhau, q·uan h·ệ giữa hai bên chợt trở nên có chút vi diệu.
Khốn nổi cho dù bọn họ có thái độ khác thường với nhau như thế nào, bây giờ đối mặt với sự kiện Vương T·ử Quân đến kiểm tra chỉ đạo công tác của trường đ·ảng, thái độ của hai người lại trăm sông đổ về một biển. Hai người cực kỳ ăn ý, cố gắng làm tốt công tác lần này, cố gắng biểu hiện thật tốt trước mặt trưởng phòng Vương.
Vì vậy hai người mở hội nghị chuyên môn, triệu tập những người có nghiệp vụ nòng cốt, thương nghị thật kỹ lưỡng công tác tiếp đãi trưởng phòng Vương.