Chương 1606: Tôi là ngựa ngàn dặm trong nhà (1)
Quan trường gần đây không thiếu những tình huống lục đục với nhau, đấu đá tranh chấp, có người muốn mượn Vương T·ử Hoa làm bàn đạp để tiến lên cũng không phải là việc gì quá bất ngờ. Vương Giải Phóng và thậm chí là bố của Vương T·ử Quân là Vương Quang Vinh cũng sẽ là đối tượng công kích của người ta. Mặc kệ anh có năng lực tiến lên hay không, cho dù tạm thời bị đình chỉ công tác cũng sẽ có thể hoạt động một chút, đến thời cơ chín muồi sẽ hoàn thành lên chức.
Nói thật thì trước khi gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn thì dù Vương T·ử Quân là người có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ cũng khó tránh khỏi tình huống cảm thấy tâm tình rối loạn.
Lâm Trạch Viễn nói lời phê bình nhẹ nhàng Vương T·ử Quân quá coi trọng vấn đề, thế nhưng bên trong lời nói lại có vài phần an ủi, Vương T·ử Quân nghe và hiểu được điều này. Lúc này chút cảm giác kinh hoảng trong lòng cũng bị một lời nói ung dung bình tĩnh của Lâm Trạch Viễn làm cho biến mất không còn dấu vết.
Lâm Trạch Viễn cũng không nói đến chuyện của Vương T·ử Hoa, lão hỏi về chuyện hậu sự của Vương lão gia t·ử. Vương T·ử Quân báo cáo một lúc lâu, sau đó Lâm Trạch Viễn mới nói: – T·ử Quân, bố cậu đã lớn tuổi, cậu nên quan tâm nhiều hơn.
Vương T·ử Quân căn bản vâng lời sắp xếp của Lâm Trạch Viễn, hơn nữa là sự việc liên quan đến bố mình. Khi Vương T·ử Quân định hỏi xem thái độ của Lâm Trạch Viễn với sự kiện của Vương T·ử Hoa, hắn chợt nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Ủa, mình có nghe lầm không?” Vương T·ử Quân vô thức lắc đầu, thầm nghĩ có phải mình uống quá nhiều với Tôn Khải hay sao mà lại xuất hiện ảo giác này? Hắn bình tĩnh xem xét lại, cảm thấy đầu dây bên kia ngoài giọng nói của Lâm Trạch Viễn thì không còn gì khác.
Lâm Trạch Viễn căn bản cho ra thái độ rõ ràng với sự kiện của Vương T·ử Hoa, đó chính là phải cố gắng vãn hồi tổn thất, không buông tha cho người xấu, cũng không làm oan uổng người tốt.
Vương T·ử Quân đặt điện thoại xuống, trong đầu cũng không nghĩ đến lời nói của Lâm Trạch Viễn, chỉ nghĩ đến tiếng khóc của trẻ con vang lên trong điện thoại. Trong nhà của Lâm Trạch Viễn có trẻ con? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ mình nghe lầm?
Vương T·ử Quân lắc lắc đầu, hắn hút một điếu thuốc, sau đó ném điều này ra sau đầu. Hắn quay sang nói với Vương Quang Vinh: – Bố, mặc kệ kết quả chuyện này như thế nào, con cảm thấy bây giờ nên gặp mặt T·ử Hoa rồi nói sau.
Vương Quang Vinh căn bản không phản đối ý kiến của Vương T·ử Quân, lão trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho Vương Giải Phóng, để cho Vương Giải Phóng đưa Vương T·ử Hoa về nhà một chuyến. Trước kia Vương Quang Vinh nói chuyện thì luôn cười tươi ha hả, nhưng lúc này giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc.
Vương T·ử Quân nhìn gương mặt đầy sương lạnh của bố, hắn cảm thấy có chút không đành lòng: – Bố, ngài cũng đừng nên quá lo lắng, những điều này chỉ là dự đoán, tình huống trước mắt còn chưa rõ ràng, biết đâu sự việc còn không đáng sợ như những suy đoán của chúng ta?
– Con trai, con cầu tiến không nhỏ, rõ ràng lại có thể nhắc nhở bố như vậy. Vương Quang Vinh nhìn Vương T·ử Quân, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Nhưng nụ cười này xuất hiện trong mắt Vương T·ử Quân lại có vài phần khổ sở.
Vương T·ử Quân nhìn nụ cười khổ sở của bố, hắn chợt sinh ra một xúc động. Hắn chợt cầm lấy tay Vương Quang Vinh rồi nói: – Bố, ngài không cần lo lắng, đừng nói là không có chuyện gì, cho dù có tình huống gì xảy ra thì con cũng giải quyết được.
Vương Quang Vinh dùng ánh mắt sáng ngời nhìn con trai, trong lòng chợt sinh ra cảm giác tự hào. Lúc này con trai của lão có chút lạ lẫm nhưng phần nhiều là quen thuộc, lão cảm thấy quen thuộc vì đó là con trai của mình, nhưng lại cảm thấy khí tức của con trai có chút xa lạ.
Nhưng Vương Quang Vinh cũng từng cảm nhận được khí tức này, đó lại không nằm trên người con trai mình. Năm xưa khi Vương lão gia t·ử đứng ở vị trí cao vời, lão từng cảm nhận được nó qua bố của mình. Mà những năm qua lão công tác bên cạnh Lâm Trạch Viễn, cũng từng cảm nhận được khí tức tương tự từ Lâm Trạch Viễn.
Loại khí tức này làm cho Vương Quang Vinh cảm thấy dù có nguy nan thế nào thì cũng không có trở ngại gì lớn, làm cho lão cảm thấy cực kỳ tin tưởng.
– Bố tin tưởng con. Chút cảm giác lo lắng trong lòng chợt tan biến, Vương Quang Vinh đưa mắt nhìn Vương T·ử Quân rồi trầm giọng nói.
Khi hai bố con Vương Quang Vinh khôi phục lại như thường thì tiếng gõ cửa vang lên, Vương T·ử Quân đi ra mở cửa, thấy Vương Giải Phóng mang theo một túi nhựa màu đen đứng bên ngoài.
Vương T·ử Quân vừa mở cửa thì Vương Giải Phóng nhấc túi nhựa lên nói: – T·ử Quân, đây là đặc sản quê mình, hai ngày trước có người thân đưa đến, vừa vặn cho bố cậu nếm thử.
Vương T·ử Quân nhìn thấy gương mặt của Vương Giải Phóng, cảm thấy chú mình đã thoát khỏi trạng thái đau khổ khi ông cụ qua đời. Dù sao thì cũng là người trải qua nhiều ấm lạnh cuộc đời, tất nhiên người thường khó thể nào so sánh được với Vương Giải Phóng.
Nhìn từ phương diện lý trì thì Vương T·ử Quân đáng lý nên vui vì Nhị thúc thoát khỏi trạng thái đau thương, thế nhưng thực tế hắn lại không chút thoải mái, chỉ là cảm giác này không được biểu hiện ra bên ngoài.
– Nhị thúc, T·ử Hoa đâu? Vương T·ử Quân tiếp nhận túi nhựa đen trong tay của Vương Giải Phóng, hắn trầm giọng hỏi Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, lão ngồi xuống ghế sa lông rồi dùng giọng tùy ý nói: – Chú vừa gọi điện thoại cho nó, nó nói đơn vị có việc gấp, bây giờ không thể đến ngay được.
Vương T·ử Quân nhìn gương mặt bình tĩnh của Nhị thúc, hắn cũng không nói thêm lời nào, chỉ xách túi đồ đi vào nhà. Tuy vị trí của hắn căn bản là mạnh hơn Vương Giải Phóng, thế nhưng có một vài việc nên để cho bố mình mở lời thì hay hơn.
– Nói cậu ấy nhanh chóng đi đến. Vương Quang Vinh không quan tâm đến Vương Giải Phóng, lão tức giận nói: – Cậu quản con cái thế nào vậy? Sao đến thời điểm mấu chốt lại chậm chạp như vậy?
Gương mặt Vương Giải Phóng chợt biến đổi, tuy lão là con thứ hai trong nhà, thế nhưng gần đây Vương Quang Vinh cực kỳ khiêm tốn, nói ra thì một người em như lão mới là cường thế. Nhưng khi vị trí của Vương Quang Vinh tăng tiến, đặc biệt là lực lượng mới của Vương T·ử Quân, lúc này Vương Giải Phóng mới áp chế chính mình không nên làm loạn.
Lúc này thấy Vương Quang Vinh nói như vậy, tính tình của Vương Giải Phóng chợt bùng phát. Lão nhìn Vương Quang Vinh rồi lớn tiếng chất vấn: – Đại ca, T·ử Hoa làm sao? Nó có thể gây ra cho ngài phiền toái gì lớn sao? Cho dù có gây ra phiền toái thì cũng là chuyện của nó, đáng cho anh nổi nóng sao?
Những lời nói nhẹ nhàng thường có tính đả thương lớn hơn, lúc này Vương T·ử Quân chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận, thế nhưng đây không phải là lúc phẫn nộ, thế nên cố gắng ổn định tâm tình rồi nói: – Việc gì sao? Đến bây giờ cậu còn chưa biết nữa à?