Chương 1617: Nhiều người cùng nâng lên thì dễ nổi tiếng (1)
Xe chậm rãi chạy về phía trước, mười phút sau đến nhà. Khi lên lầu thì Vương Giải Phóng nói với Vương Quang Vinh: – Anh, em không vào nhà đâu, lúc này em còn nhiều công tác, em còn phải đi xử lý.
Vương Giải Phóng đi, chiếc xe Audi màu đen chở Vương Giải Phóng biến mất cuối ngã tư đường. Vương T·ử Quân nhìn Vương Giải Phóng rời đi, trong lòng có chút mệt mỏi.
Hai cha con Vương Quang Vinh quay vào nhà mà không nói lời nào, có một số việc hai bên ngầm hiểu là được. Vương T·ử Quân pha trà xong thì Vương Quang Vinh chợt nói: – Con nói xem T·ử Hoa có thích hợp phát triển trong quan trường hay không?
– Con người là như vậy, cũng không nên đi trăm dặm ném đi chín mươi, đi đến nước này rồi thì cũng không thể bỏ lở giữa chừng được. Vương T·ử Quân hiểu ý của bố, hắn cười cười nói tiếp: – Bố, mọi người đều phải rèn luyện mới thành tài, con tin tưởng sau sự việc lần này thì T·ử Hoa cũng sẽ tiến bộ mạnh mẽ.
Vương Quang Vinh khẽ gật đầu, có một số việc lão biết rất rõ ràng. Hai người uống trà một lúc lâu không nói gì, cuối cùng Vương Quang Vinh vẫn phải mở miệng, lão dùng giọng không chính xác nói: – Con nghĩ xem bữa cơm kia là thế nào?
– Rất tốt.
– Đúng là rất tốt, thế nhưng chuyện này cũng cần chúng ta cho ra ý kiến, nếu không chỉ sợ sẽ trở tay không kịp.
Vương T·ử Quân nhìn mái tóc đã hoa râm của bố mình, hắn cảm thấy trái tim có chút xiết chặt. Dù hắn có an ủi hay sao thì cũng vô dụng mà thôi, hắn không muốn làm cho bố mình phải lo lắng, thế cho nên lên tiếng: – Bố, có con ở đây thì bố cứ yên tâm.
Lúc này công tác chọn lựa cán bộ công khai của tỉnh Nam Giang đang được tiến hành cực kỳ có khí thế. Sau cuộc thi viết vòng đầu tiên thì đã có được sáu người phù hợp với nhân tuyển của vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đ·ảng tỉnh ủy.
Đám người Thẩm Kim Minh và Lý Sâm Thăng căn bản đều đã nổi tiếng, khi tin tức truyền thông trong tỉnh Nam Giang liên tục đưa tin về sự kiện này, căn bản là sự việc được xào nấu trở nên nóng bỏng. Không những chỉ là truyền thông trong tỉnh Nam Giang, thậm chí các tạp chí lớn cũng bắt đầu chú ý đến điều này.
Vương T·ử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, hắn càng là người có vị trí cực kỳ quan trọng, không biết lúc này có bao nhiêu người đang chú ý đến từng hành động của hắn.
Nhưng lúc này Vương T·ử Quân cũng không đặt tất cả tinh lực lên phương diện lựa chọn nhân tuyển cho vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đ·ảng. Tuy hắn đã về đến Nam Giang thế nhưng tâm tư lại đặt ở tỉnh Chiết Giang, hắn đã rời khỏi Chiết Giang hơn một tuần, thế nhưng tất cả những gì đang xảy ra ở tỉnh Chiết Giang không thể nào lọt qua ánh mắt của hắn.
Tỉnh Chiết Giang cực kỳ coi trọng vụ án liên quan đến công ty Đại Dã Quốc Tế, Vương T·ử Hoa bị ủy ban kỷ luật yêu cầu đi hỗ trợ điều tra, những cán bộ có q·uan h·ệ mật thiết với Vương T·ử Hoa ở thành phố Lữ Xuyên cũng bị người ta đưa đi hỗ trợ điều tra.
Tình huống này phát sinh làm cho người ta cảm thấy bão tố sắp kéo đến. Mặc dù Vương T·ử Quân ở tỉnh Nam Giang nhưng vẫn cảm ứng được điều này, một số người trong tỉnh Nam Giang cũng cảm nhận được mưa gió sắp diễn ra.
– Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Du Giang Vĩ nhanh chóng tiến vào, hắn đặt một phần văn kiện lên bàn làm việc của Vương T·ử Quân, sau đó khẽ nói: – Trưởng phòng Vương, phóng viên của Tam Chu Đàm gọi điện thoại đến nói là muốn phóng vấn bản thân ngài về công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này.
Tam Chu Đàm chính là một tờ báo cực kỳ có lực ảnh hưởng trong nước, đặc biệt là ở các đơn vị hành chính sự nghiệp càng coi đó là tiếng nói của cấp ủy chính quyền, có tác dụng rất lớn. Mặc dù với thân thân phận của Vương T·ử Quân thì thường xuất hiện trong các bản tin, thế nhưng sự kiện phỏng vấn của phóng viên Tam Chu Đàm lần này lại cho hắn cơ hội được thể hiện tâm tư của mình.
Vương T·ử Quân cầm lấy văn kiện rồi cười cười nói: – Cậu nói cho phóng viên là tỉnh ủy quyết định phương án chọn lựa cán bộ công khai lần này, thế cho nên bọn họ muốn đến phỏng vấn, không bằng đi phỏng vấn bí thư Diệp.
Du Giang Vĩ nghe lời từ chối của Vương T·ử Quân thì trong lòng có vài phần tiếc hận, nhưng nghĩ lại thì thấy trưởng phòng Vương làm như vậy căn bản không phải không có lý do. Trưởng phòng Vương không vì đắc thế mà tự kiêu, nếu đổi lại là người khác thì nào có tình huống tốt thế này. Trưởng phòng Vương căn bản là biểu hiện vừa đúng, không việt vị, không tranh công, bày ra vị trí chính đáng của mình, thể hiện sự tôn trọng lãnh đạo đứng đầu. Du Giang Vĩ nghĩ như vậy mà cảm thấy hành động của trưởng phòng Vương lần này cực kỳ cao minh.
Khi Du Giang Vĩ chuẩn bị rời đi thì chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn chợt nói: – Trưởng phòng Vương, hai ngày trước cục trưởng Đoạn Văn Đống có gọi điện thoại đến, nói là có việc gấp cần báo cáo với ngài.
Vương T·ử Quân tuy không còn là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, nhưng Đoạn Văn Đống là người được hắn đề bạt lên, thế nên Đoạn Văn Đống vẫn cực kỳ tôn trọng hắn, dù là có tình huống nào xảy ra cũng chạy đến báo cáo.
– Anh ấy có nói có chuyện gì không? Vương T·ử Quân nhìn Du Giang Vĩ rồi trầm giọng hỏi.
– Cũng không nói rõ ràng, nếu không thì tôi gọi anh ấy đến phòng làm việc của ngài một chuyến nhé? Du Giang Vĩ thấy Vương T·ử Quân hỏi như vậy thì giống như cảm thấy mình công tác không quá tốt, thế cho nên khẽ đề nghị với Vương T·ử Quân.
Vương T·ử Quân suy tư giây lát rồi trầm giọng nói: – Được, cậu liên lạc với cục trưởng Đoạn Văn Đống, nói tối nay anh ấy nếu có thời gian thì cùng dùng cơm.
Du Giang Vĩ thầm cảm thấy có chút ghen ghét vì Đoạn Văn Đống được Vương T·ử Quân tự mình mời cơm, hắn càng cho ra một ý nghĩ, đó chính là phải làm tốt q·uan h·ệ với vị cục trưởng Đoạn này.
Vương T·ử Quân khẽ xoa trán, hắn đứng lên, đúng lúc này điện thoại chợt đổ chuông.
Vương T·ử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói: – Tôi là Vương T·ử Quân.
– Trưởng phòng Vương, tôi là Diệp Thừa Dân, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Giọng nói cởi mở của Diệp Thừa Dân chợt truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tuy không biết Diệp Thừa Dân tìm mình làm gì thế nhưng Vương T·ử Quân vẫn phải nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của lãnh đạo. Trước khi đi đến cửa phòng thì hắn thấy Khuất Chấn Hưng đang chờ ở bên ngoài.
– Trưởng phòng Vương, bí thư Diệp nói ngài cứ trực tiếp đi vào là được. Khuất Chấn Hưng thấy Vương T·ử Quân thì nở nụ cười vui vẻ chào đón.
Vương T·ử Quân được Khuất Chấn Hưng đưa vào trong phòng của bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này bí thư Diệp Thừa Dân đang viết chữ, khi thấy Vương T·ử Quân đi đến thì mỉm cười tủm tỉm nói: – T·ử Quân đến đây một chút, cậu thấy tôi viết chữ thế nào?
Không biết từ lúc nào thì thư pháp được nhiều vị lãnh đạo yêu thích, sở thích này căn bản không những có lợi cho sức khỏe, khi viết được chữ đẹp càng làm cho tâm tình lãnh đạo thêm vui. Diệp Thừa Dân thật ra cũng là một nhà thư pháp khá có công lực, chỉ là lão không để lộ ra, Vương T·ử Quân có một bộ chữ của bí thư Diệp trong tay, điều này căn bản là khó có được.