Chương 1625: Gặp chiêu phá chiêu, làm việc theo hoàn cảnh (2)
– Anh đừng nói những lời như vậy, em không rời khỏi anh, dù có ở nơi xa nhìn về anh thì anh cũng nên cố gắng công tác, có được không? Tần Hồng Cẩm nhìn Vương T·ử Quân rồi chợt nói sang chuyện khác: – Lúc này em đã hoàn thành công tác thay đổi công tay Đại Dã Quốc Tế, ngay sau đó nên làm thế nào thì chỉ cần anh ra lệnh một tiếng mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vương T·ử Quân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hắn khoát tay áo với Tần Hồng Cẩm, sau đó nhanh chóng nghe máy.
Người gọi điện thoại đến chính là Vương Giải Phóng, khi nối thông điện thoại thì giọng điệu của lão có chút hấp tấp: – T·ử Quân, vừa nhận được tin tức Tả Trung Minh bị tai nạn xe ở thành phố Lữ Xuyên, căn bản là cứu giúp không hiệu quả, đã t·ử v·ong.
Tả Trung Minh là ai thì Vương T·ử Quân căn bản biết rõ ràng, hắn thật sự cảm thấy khá lo lắng. Hắn không ngờ Tả Trung Minh lại bị tai nạn xe ở thành phố Lữ Xuyên, khi nghe được tin tức này thì nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Phản ứng đầu tiên của Vương T·ử Quân chính là vụ tai nạn xe này là ngoài ý muốn hay là hành vi của ai đó? Nếu thật sự là như vậy thì đối phương là ai? Mục đích của đối phương là gì? Hầu như chỉ trong nháy mắt thì Vương T·ử Quân đã nghĩ ra nhiều vấn đề, nhưng lúc này hắn cần phải cực kỳ tỉnh táo, cần phải gặp chiêu phá chiêu, hành sự theo hoàn cảnh thực tế. Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói: – Cảnh sát Lữ Xuyên có phải đã tham gia phá án rồi không? Có kết luận gì không?
– Theo phản ánh của quần chúng thì Tả Trung Minh qua đường và bị một chiếc xe chở rác tông c·hết, lúc này xe kia đã bỏ chạy, cảnh sát Lữ Xuyên đang truy nã kẻ gây tai nạn. Vương Giải Phóng nói đến đây thì thở dài một hơi.
Vương Giải Phóng vì sao mà thở dài? Vương T·ử Quân căn bản hiểu rõ ràng, hắn cố gắng an ủi: – Nhị thúc, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hòa thượng không thể nào chạy khỏi miếu, chân tướng sự việc sớm muộn sẽ rõ ràng mà thôi.
– À, chỉ hy vọng là như thế. Lúc này tâm tình của Vương Giải Phóng có chút lo lắng: – Nhưng này T·ử Quân, vì vậy mà có một số việc trở nên rối loạn.
Vương T·ử Quân căn bản hiểu rõ ý nghĩ của Vương Giải Phóng, hắn cố gắng nở nụ cười nói: – Nhị thúc, những gì cần đến sẽ đến, thế nhưng căn bản là không có gì cần quan tâm, nếu đây không phải là việc ngoài ý muốn, nếu có người cố ý làm như vậy, bọn họ cũng không đạt được mục đích của mình.
Vương Giải Phóng trầm mặc một lúc lâu mà không nói gì, lão cảm thấy vô kế khả thi, sau khi nghe xong lời an ủi của Vương T·ử Quân thì cúp điện thoại.
Vương T·ử Quân vừa kết thúc trò chuyện với Vương Giải Phóng thì Vương Quang Vinh gọi điện thoại đến, ngay sau khi nối thông thì Vương Quang Vinh đã dùng giọng không chờ đợi được nói: – T·ử Quân, đây là chuyện gì vậy?
Vương T·ử Quân hiểu tâm tình của bố mình, hắn khẽ an ủi: – Bố, con cũng vừa nhận được tin tức này.
Vương Quang Vinh hít vào một hơi thật sâu rồi nói: – T·ử Quân, mặc kệ đây là sự kiện ngoài ý muốn hay gì khác thì ảnh hưởng của nó là cực kỳ không tốt.
Vương Quang Vinh nói đến đây giống như có chút do dự, sau đó mới nói chi tiết: – Vừa rồi bố vừa đến báo cáo công tác với bí thư Lâm, bí thư tiếp nhận một cú điện thoại mà vẻ mặt rất khó coi.
Vương Quang Vinh nói rất hàm hồ nhưng Vương T·ử Quân nghe vào lại hiểu rõ, hắn có thể hiểu được tình cảnh hiện tại của Lâm Trạch Viễn. Mặc dù chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, thế nhưng nó xuất hiện trong mắt người hữu tâm thì căn bản không giống tầm thường.
Có một vài việc chỉ cần có tin đồn thất thiệt cũng làm cho người ta rơi vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, đặc biệt là khi mà đang ở trong giai đoạn cực kỳ quan trọng, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, biết đâu nó sẽ là một phần chứng cứ để người ta nắm lấy anh. Điều này chứng tỏ đối phương căn bản là dùng trăm phương ngàn kế, đây là một âm mưu quá lớn.
Vương T·ử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói: – Chú Lâm nói thế nào?
– Anh ấy cũng không nói gì. Vương Quang Vinh nói đến đây thì tiếp tục: – T·ử Quân, con nói xem chú Lâm quen biết bố có phải là không may hay không? Nếu không thì anh ấy sao có thể bị nhà mình làm ảnh hưởng như lúc này được?
Dù là trong công tác hay sinh hoạt thường ngày thì Vương Quang Vinh căn bản luôn là người lạc quan, vấn đề này làm cho Vương T·ử Quân cảm thấy rất khó chịu. Nếu như không phải không tiếp nhận sự thật này, bố hắn sẽ không nói ra những lời như vậy.
Lâm Trạch Viễn căn bản có ơn tri ngộ với bố Vương T·ử Quân, vì chuyện gia đình của mình mà làm ảnh hưởng đến đại cục của Lâm Trạch Viễn, điều này làm cho Vương Quang Vinh cảm thấy cực kỳ khó chịu, điều này không khỏi làm cho Vương T·ử Quân cảm động lây.
Vương T·ử Quân khẽ mở lời an ủi: – Bố, sự việc còn chưa đến cuối cùng, ngài cần gì phải ôm tội lên người mình?
– Ngài nên học tập chú Lâm, chỉ cần chúng ta không làm thẹn với lương tâm, làm người đường đường chính chính, cho dù đối phương có yêu m·a q·uỷ quái thế nào thì làm gì được chúng ta? Con cũng không tin tà có thể thắng được chính.
T̴r̴u̴y̴e̴n̴T̴T̴S̴.̴c̴o̴m̴
Vương T·ử Quân an ủi mãi thì Vương Quang Vinh mới bình tĩnh cúp điện thoại. Nhưng Vương T·ử Quân căn bản là khó thể nào vứt đi cảm giác đau buồn, có một số việc căn bản là nói suông không làm được gì.
Vương T·ử Quân đặt điện thoại xuống và vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, Tần Hồng Cẩm đứng bên cạnh nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương T·ử Quân, nàng giống như nhớ lại khoảng thời điểm khi mà chuỗi siêu thị Quân Thành mở tại thành phố Giang Thị, không phải năm xưa Vương T·ử Quân cũng có bộ dạng như thế này sao?
Khi đó kết quả nổi giận của Vương T·ử Quân vẫn còn làm cho Tần Hồng Cẩm khó quên, thế là nàng ân cần hỏi han: – Xảy ra chuyện gì rồi?
– Có chút chuyện ngoài ý muốn. Vương T·ử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm, sau đó nói ra chuyện Tả Trung Minh gặp tai nạn xe. Tần Hồng Cẩm cũng biết Tả Trung Minh là ai, những năm nay nàng tung hoành quan trường, nói kiến thức của nàng rộng rãi cũng không phải là lời quá khen.
Có một số việc căn bản không quan trọng với người nào đó, thế nhưng dù có quan trọng hay không thì phải xem người ta nhìn vào thấy thế nào. Lúc này tình cảnh của Vương T·ử Quân căn bản làm cho người ta liên hệ đến Vương gia.
– Nếu không thì bây giờ chúng ta sớm hành động? Tần Hồng Cẩm nhìn Vương T·ử Quân rồi khẽ đề nghị.
Vương T·ử Quân khoát tay áo rồi thản nhiên nói: – Cứ dựa theo giao ước của hai ta là được.
Vương T·ử Quân nói đến đây thì nhanh chóng đi về phía một cái mô hình địa cầu ở trong phòng khách, hắn khẽ sờ tay lên, mô hình địa cầu liên tục xoay vòng quanh.
Khi mô hình địa cầu liên tục xoay vòng quanh, ánh mắt Vương T·ử Quân rơi lên một khu vực quen thuộc, hắn nói: – Em có quen biết truyền thông nơi này không?
Tần Hồng Cẩm nhìn ngón tay của Vương T·ử Quân rồi gật đầu nói: – Có quen biết vài người bạn.
Tần Hồng Cẩm không nói tiếp, Vương T·ử Quân cũng không nói thêm, hai người đã hợp tác nhiều năm, thế nên căn bản là rất hiểu ý nhau. Vương T·ử Quân khẽ đẩy mô hình địa cầu đi rồi nói: – Gần đây bầu không khí nơi đây không tốt, em nên bỏ thời gian tĩnh dưỡng.
Khi Vương T·ử Quân đi thì Tần Hồng Cẩm cũng không tự mình lái xe đưa tiễn, là một người đàn ông xa lạ dùng một chiếc xe bình thường đưa Vương T·ử Quân đi. Sau khi đổi xe quay về phòng làm việc của mình, Vương T·ử Quân chợt cảm thấy một áp lực khủng bố ào về phía mình.