Chương 1736: Không phải là trùng hợp

Đám vãn bối Mạc gia tuy có bối cảnh gia đình hiển hách nhưng tính cách cực kỳ giống thị dân điển hình, chỉ để ý đến gia môn, không cần quan tâm đến người khác. Người ta ném cho mình lợi ích thì xem đó là chuyện đương nhiên, nếu muốn lấy chỗ tốt từ bọn họ, căn bản là không có cửa. Thế cho nên khi Mạc Kỳ thấy Vương T·ử Quân chủ động tiễn mình, hắn chợt cảm kích, còn có chút kích động.
– Nơi này chính là Hâm Dương hội sở sao? Vương T·ử Quân nhìn về phía kiến trúc với ánh đèn lấp lánh, sau đó mỉm cười hỏi Mạc Kỳ.
Trước khi Mạc Kỳ lên xe thì đã rất nóng lòng đi đến nơi này, thế nhưng bây giờ đạt được mục đích thì căn bản cảm thấy con đường đến đây quá ngắn, hắn còn muốn trao đổi nhiều hơn với Vương T·ử Quân.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn đánh bạo nói lời mời với Vương T·ử Quân: – Dượng, chỗ này hoàn cảnh cũng không tệ, ngài vài một chút nhé?
Mạc Kỳ nói xong lời này thì căn bản có chút hối hận, hắn cảm thấy mình nói quá đường đột, có thể làm cho một người quyền cao chức trọng như dượng lưu lại cảm giác là mình quá lỗ mãng không?
Dưới ánh đèn sáng rực như ban ngày, Vương T·ử Quân cảm thấy Mạc Kỳ có chút bất an. Hắn trầm ngâm một lát rồi cười nói: – Cũng được, tôi và cậu vào xem, thuận tiện uống một ly.
Thật không ngờ Vương T·ử Quân lại đồng ý, Mạc Kỳ cảm thấy rất kích động. hắn vội vàng xuống xe mở cửa xe cho Vương T·ử Quân, sau đó dùng giọng chú ý nói: – Dượng, nơi này chính là hội sở được Hà gia mở ra, bên trong rất chính quy, chủ yếu là vài hạng mục nghỉ ngơi và rèn luyện sức khỏe.
Vương T·ử Quân nghe Mạc Kỳ giải thích mà chỉ cười cười không nói gì.
Mạc Kỳ có lẽ rất quen thuộc với nơi này, nhân viên phục vụ đang đứng thấy hắn và Vương T·ử Quân đi đến thì không ngăn cản, để cho hai người trực tiếp đi vào hội sở. Trong đại sảnh hội sở cũng không quá huyên náo, nhạc nhẹ du dương làm cho không gian có vài ý vị tốt đẹp.
– Tiểu Kỳ, bên này. Khi Mạc Kỳ chuẩn bị đưa Vương T·ử Quân đi tìm chỗ ngồi, chợt có người lên tiếng. Mạc Kỳ nhìn về phía bên kia, hắn khẽ nói với Vương T·ử Quân: – Dượng, bọn họ đang ở bên kia chờ chúng ta, ngài xem…
Vương T·ử Quân nhìn theo ngón tay của Mạc Kỳ, thấy không ít thanh niên Mạc gia đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau. Hắn giơ tay lên nói với Mạc Kỳ: – Cậu đi đi, không cần quan tâm đến tôi, lát nữa tôi sẽ quay về.
Mạc Kỳ tuy không muốn rời khỏi Vương T·ử Quân, thế nhưng Vương T·ử Quân đã phân phó như vậy, hắn cũng không dám cãi lời. Hắn dặn dò một tiếng với nhân viên phục vụ, sau đó đi về phía đám người kia.
Vương T·ử Quân tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn đám người trẻ tuổi vui đùa với nhau. Hắn nghe tiếng cười của bọn họ, hắn càng sinh ra cảm giác mình đã già.
Bồi bàn đưa đến cho Vương T·ử Quân một ly rượu màu vàng óng, hắn uống một ngụm, sau đó đặt lên bàn. Tuy hắn không biết rượu này tên gì, thế nhưng Mạc Kỳ chắc chắn sẽ không cho mình một ly rượu không tốt.
Khi Vương T·ử Quân đang nghĩ đến Mạc Kỳ, đám thanh niên Mạc gia đang cười nói vui vẻ chợt yên tĩnh trở lại. Lúc này có không ít ánh mắt nhìn về phía Vương T·ử Quân.
Vương T·ử Quân đối diện với chục ánh mắt nhìn đến, sao hắn không hiểu ý của đối phương, thế là mỉm cười nâng ly của mình lên, tỏ ý bảo đám người bên kia không cần quan tâm đến hắn.
Nơi này căn bản không thích hợp ngồi một mình, thế nên Vương T·ử Quân uống một hớp rượu rồi chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này một cô gái trẻ hơn hai mươi nhìn có vẻ khá đẹp đi đến đặt m·ông ngồi xuống đối diện với Vương T·ử Quân, nàng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn thoáng qua Vương T·ử Quân, sau đó dùng giọng trêu chọc nói: – Anh đẹp trai, sao em chưa từng được gặp anh nhỉ?
“Mất lịch sự!” Vương T·ử Quân nhìn cô gái trang điểm nồng nặc trước mặt mà không khỏi sinh ra cảm giác mất thoải mái, hắn đặt ly rượu trong tay xuống, sau đó chuẩn bị đứng lên rời đi.
– Ha ha, Tiểu D·ao, tìm một lúc lâu mà không thấy em, thì ra em ở chỗ này. Một tên đàn ông mặc áo màu xanh với mái tóc hơi dài đi đến, hắn mỉm cười đi đến bên cạnh cô gái, sau đó đặt bàn tay lên đầu vai cô gái rất tự nhiên: – Thế nào chỉ có một mình em ở đây, Lâm Dĩnh Nhi đâu?
Vương T·ử Quân vốn chuẩn bị rời đi, nhưng chợt nghe thấy ba chữ Lâm Dĩnh Nhi, thế là gương mặt chợt biến đổi. Hắn đặt ly rượu xuống, chuẩn bị nghe xem người kia nói cái gì.
– Phùng Điền Cương, lấy bàn tay thối của anh ra, bà đây không phải là đậu hũ mà anh thích ăn thì ăn đâu. Cô gái trang điểm nồng nặc nhìn thoáng qua Vương T·ử Quân, sau đó lớn tiếng nói với tên đàn ông kia.
Phùng Điền Cương căn bản không quan tâm đến tiếng quát đột nhiên của cô gái, hắn nhìn theo ánh mắt cô gái thấy Vương T·ử Quân, sau đó cười hì hì nói: – Hiểu rồi, anh hiểu rồi, ha ha, Tiểu D·ao em cần phải xem xét cho kỹ, coi chừng lầm người.
Phùng Điền Cương cũng không chờ Tiểu D·ao lên tiếng, hắn chợt nói tiếp: – Không phải em đi mời Lâm Dĩnh Nhi sao? Bây giờ cô ấy đâu?
– Hừ hừ, cô cô có hơi bận, bây giờ ở nhà chăm con nuôi, không đến được. Tiểu D·ao nói đến Lâm Dĩnh Nhi thì căn bản là có chút ê ẩm.
Người đàn ông kia nghe nói Lâm Dĩnh Nhi không đến thì rất thất vọng, hắn hất ly rượu trên bàn xuống đất rồi hét lên: – Em không nói là anh mời cô ấy sao?
– Đã nói rồi, hừ hừ, nhưng Phùng Điền Cương à, anh cảm thấy anh là một đại nhân vật, nhưng người ta căn bản không thèm quan tâm đến anh. Em khuyên anh nên thôi đi, không cần phải nghĩ đến trò cóc ăn thịt thiên nga. Tiểu D·ao có miệng lưỡi sắc bén, nàng dùng giọng không khách khí nói móc Phùng Điền Cương.
Lúc này có nhiều người đi đến, sau khi Tiểu D·ao nói như vậy thì không khỏi bật cười.
Đối với thanh niên thì thể diện căn bản là cực kỳ quan trọng, sau khi nghe tiếng cười trào phúng của những người chung quanh, vẻ mặt phùng điền cương chợt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn dùng giọng dữ tợn nói: – g·ái đ·iếm thúi, cô nói ai là thiên nga, con bà nó Lâm Dĩnh Nhi là cái quái gì thiên nga, đứa bé kia nhận nuôi từ nước ngoài sao? Hừ, ai mà tin? Còn không biết cô gái này sinh ra cho tên đàn ông nào. Xuất ngoại vài năm thì mang về một đứa con vài tuổi, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Phùng Điền Cương nói làm cho nhiều người bật cười, vẻ mặt Vương T·ử Quân đã trở nên âm trầm. Không chờ Tiểu D·ao mở miệng, hắn đã lạnh giọng nói với Phùng Điền Cương: – Này cậu thanh niên, ăn nói nên cẩn thận một chút, những gì không có bằng chứng thì đừng nói lung tung.
Phùng Điền Cương cảm thấy bực bội vì Lâm Dĩnh Nhi không đến, hắn căn bản không quen Vương T·ử Quân, lúc này nghe lời nói không khách khí của Vương T·ử Quân với mình, thế là chợt nổi giận. Hắn chạy đến chỉ vào người Vương T·ử Quân, sau đó cười hì hì nói: – Mày là ai? Chạy đến đây biện luận cái gì? Ông nói như vậy thì sao? Mày mất vui sao? Mày mất vui thì cũng phải nghe rõ cho ông.
– Bây giờ ông nói thêm lần nữa, mày nghe cho kỹ, Lâm Dĩnh Nhi kia là một con khốn, đứa bé mà cô ta nhận nuôi, căn bản là con riêng với một thằng nào đó mà thôi…
– Bốp! Bàn tay của Vương T·ử Quân vỗ lên mặt Phùng Điền Cương, lúc này đám người đứng bên ngoài xem náo nhiệt chợt há hốc mồm, đại sảnh huyên náo cũng trở nên im ắng.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »