Chương 25: Úp mặt nóng lên m·ông lạnh
Vương T·ử Quân không biết lúc mình uống rượu ở thôn Hồng Lĩnh thì cũng có hai người đang uống rượu, hơn nữa trên bàn tiệc này lại lén lút nổi lên một âm mưu muốn đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Lại là một buổi sáng trong lành, bầu trời xanh thẳm, Vương T·ử Quân nhìn ánh mặt trời ấm áp, một cảm giác thoải mái bùng ra khắp toàn thân. Khi hắn lạnh nhạt đi về phía phòng họp, đám người bốn phía nhanh chóng chào hỏi ồn ào như đối với Triệu Liên Sinh.
– Bí thư Vương, anh xem, còn có gì căn dặn nữa không?
Triệu Liên Sinh sắp xếp xong công việc, hắn mở miệng hỏi Vương T·ử Quân theo thường lệ.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này tất cả cán bộ công nhân viên đều ngồi ngay ngắn chờ Vương T·ử Quân cho ra chỉ thị.
– Chủ tịch Triệu sắp xếp rất tốt, tôi hoàn toàn đồng ý. Mặt khác tôi có một vấn đề, tôi thấy lúc này đang là mùa nông nhàn, các đồng chí cần phải chú ý đến hướng đi tư tưởng của quần chúng, cần phòng ngừa chu đáo, đề phòng rắc rối xuất hiện, triệt để loại trừ những nhân tốt bất ổn định, tránh phát sinh những sự kiện kêu oan vượt cấp. Các đồng chí, nếu không bỏ sức ra ở cơ sở, như vậy đất núi sẽ rung chuyển… truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vương T·ử Quân ngồi trên đài chủ tịch, giọng nói vẫn như bình thường, ánh mắt và biểu cảm vẫn như thường nhưng đám cán bộ ở bên dưới lại giống như nghe được tuyên ngôn. Dưới tình huống bí thư Vương dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn xuống, không ai dám không nghe.
Mục đích Vương T·ử Quân nói ra những lời này chính là muốn xem đòn ra tay sắc bén của mình hôm qua có mang lại phản ứng gì. Dù người ngồi dưới đài tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng thầm bùng lên nhiều ý nghĩ. Bí thư Vương hình như nói bóng gió muốn gõ đầu những cán bộ không an phận, làm người lãnh đạo cao nhất xã, bí thư muốn chứng minh ánh mắt sắc bén và quyền uy không thể xâm phạm của mình.
Triệu Liên Sinh vẫn cười nhạt, nhưng người quen thì lại thấy chủ tịch Triệu đang co rút ánh mắt lại, đang nhìn chằm chằm vào một người.
Khi tiếng tan họp từ trong miệng Vương T·ử Quân truyền ra, các cán bộ xã Tây Hà T·ử bắt đầu đi ra khỏi phòng, đến khi Vương T·ử Quân đi đến phòng làm việc của mình, hắn chợt phát hiện có một hình bóng quen thuộc đang chờ.
Tên mập họ Cao, chính là trạm trưởng trạm y tế xã Tây Hà T·ử.
Khoảnh khắc Cao mập thấy Vương T·ử Quân thì cặp mắt híp chợt lóe lên những luồng sáng rực rỡ, hắn cười tủm tỉm chạy đến trước mặt Vương T·ử Quân, sau đó khách khí nói:
– Chào bí thư Vương!
– Trạm trưởng Cao, anh có việc gì sao?
Vương T·ử Quân có phản ứng rất lãnh đạm với người này, quyết định khai đao đối phương đầu tiên.
– Bí thư Vương, tôi đến muốn báo cáo công tác của trạm y tế xã.
Tên mập họ Cao xoa xoa tay cung kính nói, lúc này hắn đã cảm thấy rất hối hận, tin tức hôm qua Vương T·ử Quân xử lý Lý Tam Thái đã rơi vào trong tai hắn, làm cho hắn cảm thấy rất sợ hãi, không an tĩnh.
– Bí thư Vương rõ ràng không phải loại người dễ dàng gì, có lẽ bí thư không làm gì được chủ tịch Triệu, thế nhưng muốn xử lý một vị trạm trưởng trạm y tế như mình thì rõ ràng là quá dễ dàng.
Cao mập cũng không phải kẻ hồ đồ, hắn biết rất rõ bí thư đại nhân có mặt nhưng lần vẫn cố gắng thu tiền viện phí, hắn càng nghĩ càng cảm thấy đứng ngồi không yên, rất hối hận. Hắn quyết định mình nên đến nhận tội chịu đòn, mong bí thư có thể mở một mặt lưới tha cho mình.
– Trạm y tế thuộc về phạm vi quyền hạn của chủ tịch Lưu, anh có chuyện gì cứ trực tiếp đi báo cáo với chủ tịch Lưu là được.
Vương T·ử Quân cũng không muốn nhìn tên trạm trưởng kia, hắn phất tay mất kiên nhẫn, muốn đối phương đi ra.
Trạm trưởng Cao thấy mình úp mặt nóng lên m·ông lạnh của bí thư Vương, thế là tâm tình chợt níu chặt, giống như cảm thấy chiếc ghế của mình sắp đổi chủ.
Khi tại vị sẽ là ông nội, khi mất chức thì không bằng cả cháu nội, không được, dù ngựa c·hết hay sống thì mình cũng không thể ném vị trí béo bở này cho kẻ khác. Vì thế Cao mập cảm thấy sợ toát mồ hôi.
– Bí thư Vương, tôi biết rõ anh bận rộn, anh ngày đi ngàn dặm cũng phải nghe tôi nói lời xin lỗi. Chuyện hôm qua là tôi mù mắt, bí thư Vương, anh quân t·ử tha cho kẻ tiểu nhân như tôi, mong anh đừng chấp nhất loại người như tôi…
Khi Cao mập đang cầu tình thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tên mập bây giờ dù không cam lòng cũng chỉ có thể nghẹn họng. Khi hắn thấy người vào là chủ tịch Triệu thì rất xấu hổ, gương mặt như mặt lừa, tái xám, khó coi.
– Chào Bí thư Vương, anh Cao cũng có mặt ở đây à?
Triệu Liên Sinh vào phòng làm việc của Vương T·ử Quân với gươn mặt đầy nụ cười, hắn khẽ gật đầu với Vương T·ử Quân, sau đó ngồi xuống ghế sa lông.
Cao mập báo cáo công tác với bí thư Vương lại đụng mặt chủ tịch Triệu, thế là mất đi hơn phân nửa khi thế, lúc này hai vị lãnh đạo ở trong một phòng, mình thật sự là quá xui xẻo. Cao mập cảm thấy mình giống như mắc nghẹn xương, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười khô cứng, hắn nói:
– Chào chủ tịch Triệu, các anh cứ trò chuyện, tôi đi ra trước.
– Anh Cao, tôi cũng đang có chuyện đi tìm anh, anh có mặt cũng vừa đúng lúc, tôi còn muốn anh giúp một việc.
Triệu Liên Sinh nói và mỉm cười với Vương T·ử Quân:
– Bí thư Vương, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, anh Cao cũng biết cánh tay của tôi đau nhức không phải ngày một ngày hai, khoảng thời gian này bệnh cũ tái phát, rất đau, hai ngày sau tôi muốn đến Giang Châu kiểm tra một chút.
Vương T·ử Quân vốn đang ngồi ở ghế trước bàn làm việc, nhưng khi thấy Triệu Liên Sinh đến thì cũng chuyển sang ngồi đối diện ở ghế sa lông. Dù Triệu Liên Sinh là đối thủ của hắn, nhưng hắn cũng không còn là cậu thanh niên nông nổi như năm xưa, càng là kỳ phùng địch thủ thì càng nên ẩn giấu không lộ ra, ít nhất cũng phải có biểu hiện cho Triệu Liên Sinh tôn trọng. Còn sau này thế nào, hắn cũng không phải con giun trong bụng Triệu Liên Sinh.
” Lúc này Triệu Liên Sinh ra chiêu. ”
Vương T·ử Quân ung dung ngồi trước mặt Triệu Liên Sinh, hắn không biết đối phương có ý gì, nhưng hắn thầm nghĩ có lẽ đối phương đã chịu hết nổi.
– Tay đau cũng không phải chuyện nhỏ, anh Triệu, năng lực công tác mạnh mẽ là đủ, nhưng sức khỏe mới là tất cả, nếu vì làm việc quá độ mà mất đi sức khỏe thì sao bây giờ? Vì thế cần phải điều trị cho tốt, xã Tây Hà T·ử và bản thân tôi cũng không thể nào thiếu anh được.
Vương T·ử Quân dùng giọng quan tâm nói với Triệu Liên Sinh.
Tìm gặp Vương T·ử Quân để xin nghỉ chính là bước đầu tiên trong sách lược đối phó của Triệu Liên Sinh, sau khi nghe thấy Vương T·ử Quân nói hay như vậy thì hắn cảm thấy rất chán ghét. Tổ chức đặt trọng trách, tố chất sức khỏe của tôi là hạng nhất, chẳng lẽ muốn cầm cái này để chơi nhau? Hơn nữa cái gì là xã Tây Hà T·ử và tôi không thể thiếu anh? Đúng là coi tôi là thuộc hạ sao?
Nhưng Triệu Liên Sinh tuy bực bội nhưng không có ý phát tác, vì người ta hơn cấp có thể đè c·hết người, ai bảo đối phương là bí thư.
– Cám ơn bí thư quan tâm.
Triệu Liên Sinh trầm ngâm một chút, sau đó vẫn nói ra lời cảm tạ trái với lương tâm.