Chương 309: Dương mưu đường đường chính chính
Dương Quân Tài không hiểu vì sao mà có chút lo lắng, nhưng hắn cũng nhanh chóng áp chế tâm tình. Bây giờ dù là trưởng phòng tổ chức hay phó bí thư nắm công tác c·hính t·rị đều tính là người của mình, Vương T·ử Quân dù có ý kiến thì làm được gì?
– Chủ tịch Vương, có gì anh cứ nói, tôi thật sự rất muốn nghe cao kiến của anh trong sự kiện đề bạt nhân sự lần này.
Trên mặt Dương Quân Tài lộ ra nụ cười sáng lạn.
Vương T·ử Quân cũng không khách khí, hắn đặt phần danh sách xuống rồi nói:
– Trưởng phòng Tôn, phòng tổ chức đã khảo sát qua các đồng chí sắp nhận chức này chưa?
Tôn Quốc Lương khong biết Vương T·ử Quân vì sao lại hỏi như thế, nhưng lúc này hắn cũng không thể nói phòng tổ chức không quá tìm hiểu rõ về các đồng chí sắp nhậm chức này, nếu nói như vậy thì rõ ràng là đáng cười.
– Chủ tịch Vương, chúng tôi đã dựa theo trình tự của tổ chức, đã tiến hành xâm nhập khảo sát các vị đồng chí này. Dù là tọa đàm hay phản ánh của quần chúng cũng không tệ, tôi cảm thấy dù xét theo năng lực hay tác phong công tác thì bọn họ đều rất thích hợp với vị trí sắp được đề bạt.
– Bốp!
Tôn Quốc Lương trả lời cũng không phải lần một lần hai, thế cho nên những lời nói ra khỏi miệng căn bản không cần suy tư, nói ra giống như đó là một thói quen. Nhưng đúng lúc này Vương T·ử Quân lại vung tay vỗ mạnh xuống bàn.
Biến hóa đột nhiên làm cho cả hội nghị thường ủy sợ ngây người, vẻ mặt chư vị thường ủy đều sững sờ, bọn họ ai cũng không ngờ chủ tịch Vương gần đây rất ôn hòa lại vỗ bàn trong hội nghị thường ủy.
– Hay cho một câu có năng lực và tác phong công tác, trưởng phòng Tôn, tôi chưa từng tiếp xúc qua phần lớn các đồng chí này, tôi cũng không muốn cho ra bình luận. Hôm nay tôi chỉ nói một câu, đó là vị cán bộ là nhân tuyển cho vị trí cục trưởng cục nhân sự đã được anh cho rằng tác phong vượt qua thử thách, nếu như không phải kinh nghiệm của tự bản thân, tôi cũng thật sự không biết rõ bản lĩnh chỉ hươu nói ngựa của người này.
Vương T·ử Quân vừa nói vừa trực tiếp đưa ra bản ghi chép của Đỗ Tiểu Trình.
Dương Quân Tài nhìn bản ghi chép có chữ ký của Triệu Quyền Trung mà vẻ mặt trở nên khó coi, trong lòng thầm nghĩ Triệu Quyền Trung này quả nhiên là quá ngu, không những để phát sinh vấn đề, còn để đối phương làm ra bản ghi chép, càng quan trọng là có cả chữ ký.
Nhưng khi Dương Quân Tài thấy nội dung bên trong là những lời tranh cãi giữa Triệu Quyền Trung và một người đàn ông áo đen nào đó, vẻ mặt lại tươi cười, dù sao thì chuyện này cũng không tính là gì lớn, sống trên đời ai mà chẳng có khi phát sinh những tranh cãi như vậy.
– Chủ tịch Vương, bản ghi chép này có vấn đề gì sao?
Dương Quân Tài khẽ đưa bản ghi chép cho Trần Lộ D·ao rồi thản nhiên nói.
– Bí thư Dương cảm thấy không có gì thì tôi sẽ nói cho một câu, người phát sinh tranh cãi với Triệu Quyền Trung trong bản ghi chép chính là tôi.
Vương T·ử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Quân Tài rồi lạnh giọng nói.
Trần Lộ D·ao nhìn bản ghi chép, trong lòng chợt bùng lên cảm giác xấu, Triệu Quyền Trung này sao lại tranh cãi với Vương T·ử Quân?
– Đây là loại nhân viên công tác ỷ thế hiếp người, lại ngậm m·áu phun người, nói dối như cuội, nếu như không phải đối tượng là tôi, chỉ sợ vị cán bộ có thân phận và đạo đức tốt của trưởng phòng Tôn đã vu hãm và đẩy người ta vào đồn công an rồi.
Vương T·ử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tân Quân Tắc rồi nói ra từng câu từng chữ một. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:TruyenFull.vnchấm c.o.m
TᖇᑌYỆᑎTTS.com
Lúc này Tôn Quốc Lương thật sự có tâm tư muốn bóp c·hết Triệu Quyền Trung, thầm nghĩ tên khốn kia đúng là ngu ngốc, vào đúng thời điểm mấu chốt lại vu hãm Vương T·ử Quân, nếu mày không muốn sống thì cũng phải để cho ông sống với chứ?
Khi Tôn Quốc Lương cúi đầu không nói thì Lưu Truyền Pháp ngồi ở gần nhất chợt buông bút xuống nói:
– Chủ tịch Vương, tôi cũng không rõ, tối qua sao ngại lại đến phòng ca múa nhạc làm gì?
– Bạn gái hẹn tôi đến đó, điều này cũng không cần phải báo cho chủ nhiệm Lưu chứ?
Vương T·ử Quân cũng không nể mặt Lưu Truyền Pháp, không đợi Lưu Truyền Pháp nói xong thì hắn đã dùng giọng lạnh lùng chen ngang.
Lưu Truyền Pháp vốn định tìm chút tỳ vết trên người Vương T·ử Quân, nhưng không ngờ mình lại bị ăn một viên gạch. Hắn nhìn ánh mắt lạnh lùng của vương t·ử quân, trong lòng chợt phát lạnh, trong miệng thì thào nói một câu “không cần”, sau đó thì cúi đầu không nói thêm điều gì.
Đây không phải là Vương T·ử Quân phản kích sau sự kiện của Tiếu T·ử Đông đấy chứ? Dương Quân Tài nhìn Vương T·ử Quân đang ép hai vị thường ủy của mình không thể lên tiếng được, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ghen ghét khó hiểu nguyên nhân. Nhưng lúc này hai vị thường ủy của mình đang đứng vào trạng thái túng quẫn, hắn là lãnh đạo cũng không thể nào không giải vây.
Khi Dương Quân Tài chuẩn bị ho khan lên tiếng thì Trần Lộ D·ao đã khẽ buông bản ghi chép xuống nói:
– Tri nhân tri diện bất tri tâm, trưởng phòng Tôn, đây chính là một lỗ hổng trong công tác tổ chức của chúng ta, nếu để người này trở thành cục trưởng cục nhân sự, như vậy sẽ là chúng ta không chịu trách nhệm với toàn huyện Lô Bắc. Tôi thấy nên thế này, trước tiên không quyết định chuyện của Triệu Quyền Trung, điều tra rõ ràng rồi nói sau.
Trần Lộ D·ao nói vài câu đã cho mọi người thấy rõ công phu thái cực quyền của mình, tuy hy sinh một Triệu Quyền Trung nhưng lại hóa giải thế công của Vương T·ử Quân với Tôn Quốc Lương, càng mượn cơ hội này để tiếp tục chủ đề hội nghị.
Trần Lộ D·ao không hổ là cán bộ công tác tổ chức nhiều năm, không phải đanh đá chua ngoa như người thường, Dương Quân Tài nghe Trần Lộ D·ao mở miệng thì cũng thở dài một hơi.
– Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Trần, không thể vì một con sâu mà làm rầu nồi canh, thế nhưng chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không nuông chiều những con sâu làm rầu nồi canh. Dựa theo lời của bí thư Trần, như vậy sẽ là không chịu trách nhiệm với toàn huyện Lô Bắc.
Vương T·ử Quân khẽ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại nói tiếp:
– Khoảng thời gian gần đây huyện Lô Bắc đã gặt hái được những thành tích không nhỏ dưới sự lãnh đạo của bí thư Dương, nhưng cũng có không ít vấn đề. Đặc biệt là vấn đề thay thế chỉ tiêu của Ngụy Sinh Tân đã đẩy huyện Lô Bắc chúng ta lên đầu sóng ngọn gió, trở thành trọng điểm chú ý của lãnh đạo tỉnh thị.
– Lúc này sự kiện vừa rồi đã lắng xuống, thế nhưng chuyện của Triệu Quyền Trung lại làm cho chúng ta thấy bầu không khí của huyện Lô Bắc vẫn tồn tại vấn đề. Tôi đề nghị chúng ta vừa nắm chắc công tác kiến thiết kinh tế, vừa tiến hành một cuộc chỉnh đốn tác phong của cán bộ trong huyện, chúng ta cần tranh thủ phát hiện ra những cán bộ có vấn đề, vừa chỉnh đốn vừa cải cách, lợi dụng công tác chỉnh đốn lần này để cải biến tác phong của tất cả cán bộ trong huyện. Chúng ta thông qua đợt chỉnh đốn lần này, hoàn toàn có thể biểu đạt quyết tâm và năng lực chứng thực chỉ thị của lãnh đạo, đặc biệt là biểu đạt với chủ tịch Tề.
– Bí thư Dương, các vị thường ủy, chủ tịch Tề là một vị lãnh đạo rất xem trọng công tác tác phong của huyện Lô Bắc, nếu không sẽ không chú ý cao độ đến sự kiện thay thế chỉ tiêu vừa qua. Bây giờ tuy chúng ta đã điều tra rõ ràng, thế nhưng ngay lúc này tôi cảm thấy chúng ta nên hành động, nên tỏ thái độ, nên biểu hiện sức chiến đấu của ban ngành huyện Lô Bắc với thị ủy chính quyền.
Vương T·ử Quân nói bằng giọng đầy nhiệt tình nhưng lại làm cho Dương Quân Tài cảm thấy giống như ăn thuốc đắng, cực kỳ khó chịu. Người nào không biết chủ tịch Tề là hậu trường của Dương Quân Tài, thế nhưng bây giờ Vương T·ử Quân lại nắm chặt lấy đó để kêu gào, giống như chính mình mới là người quen thuộc chủ tịch Tề Chính Hồng. Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng Dương Quân Tài cũng chỉ có thể áp chế mà thôi, Vương T·ử Quân lấy da hổ làm cờ, mình cũng không có cách nào phản kích.
Cũng không thể nói chủ tịch Vương nói không đúng, chủ tịch Tề có q·uan h·ệ thân mật với Dương Quân Tài, sao anh ấy lại không nói cho mình? Dương Quân Tài lúc đầu còn không có ý thức với vấn đề chỉnh đốn tác phong, nhưng khi ánh mắt rơi lên vẻ mặt Trần Lộ D·ao đang cực kỳ khó coi, hắn chợt hiểu rõ vấn đề.
Vương T·ử Quân lúc này muốn chỉnh đốn tác phong, Trần Lộ D·ao lại là một phó bí thư quản lý công tác tổ chức thâm căn cố đế trong huyện Lô Bắc, có thể nói là thủ hạ như mây, nếu Vương T·ử Quân cầm trong tay thanh k·iếm chỉnh đốn tác phong, như vậy Trần Lộ D·ao sẽ tiếp nhận bao nhiêu tổn thất.
Dương Quân Tài tuy hiểu nhưng lại không thể phản đối một lời đề nghị như vậy, vì dù sao thì nó cũng nói đến vấn đề hiện trạng của huyện Lô Bắc, chỉnh đốn tác phong chính là một công tác khó thể bỏ qua.
Dương mưu, Dương Quân Tài chợt nghĩ đến hai chữ này, hắn nghĩ đến những lúc cha mình dùng dương mưu, hắn mới thấy cảm giác chênh lệch giữa mình và bố.
Dù anh có ba ngàn âm mưu cũng không bằng một dương mưu của tôi.
Đường đường chính chính, tuy đối phương hiểu nhưng không kế khả thi, bây giờ Dương Quân Tài có thể nói là biết rõ tâm ý và thủ đoạn của Vương T·ử Quân, thế nhưng biết thì biết mà không thể phản đối.
Ánh mắt Trần Lộ D·ao liên tục giao tiếp với Tôn Quốc Lương, hai người một là phó bí thư nắm công tác tổ chức, một là trưởng phòng tổ chức, cả hai cảm nhận được áp lực quá lớn đến từ Vương T·ử Quân.
Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, vẻ mặt đám thường ủy rất khác nhau. Trong lúc trầm ngâm, Trần Lộ D·ao ấn mạnh đầu thuốc vào trong gạt tàn.