Chương 951: trở tay gọi gió lật tay kêu mưa

– Đức Càn, anh tuy đến thành phố Đông Bộ chưa quá lâu, thế nhưng tôi đã xem qua lý lịch sơ lược của anh, anh cung là cán bộ lão thành trong công tác văn phòng, thế nên tôi cũng rất an tâm với công tác của anh.
Đ·ảng Hằng dùng giọng trầm thấp nói, giống như đang nói chuyện công tác với Triệu Đức Càn. Tuy hai ngày qua Triệu Đức Càn bị Nguyễn Chấn Nhạc mắng rất nhiều, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ vì mình sắp được thay thế Đ·ảng Hằng, thế cho nên căn bản không quan tâm. Lúc này nghe Đ·ảng Hằng nói móc khóe, thế là càng thêm bức bối.
– Nhưng anh công tác lại làm tôi thất vọng, anh nói tôi nghe xem, anh liên lạc với tỉnh ủy thế nào? Tại sao lại để cho bí thư Nguyễn và lãnh đạo bốn bộ ban ngành phải đứng chờ cả tiếng đồng hồ trong gió lạnh? Anh còn dùng ngôn ngữ khẳng định để nói lãnh đạo ” sắp đến rồi “, làm cho các đồng chí lão thành của khối mặt trận tổ quốc đứng tê cả người, thế nhưng kết quả là tổ nghiên cứu đi đến thành phố La Nam.
– Anh có biết loại người có thái độ không chịu trách nhiệm như anh đã làm cho công tác của văn phòng thị ủy chúng ta bị động thế nào không? Đã tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng không? Hai ngày nay tôi xấu hổ không dám đi ra ngoài, thậm chí gặp mặt ai cũng ngại ngùng.
– Tuy bí thư Nguyễn không đặt nặng sự việc này, thế nhưng văn phòng thị ủy lại không thể không quan tâm. Chúng tôi không thể nào vì lãnh đạo thứ tha mà dung túng, càng không cho phép xuất hiện tư tưởng chủ quan, tiếp tục xuất hiện sai lầm thế này.
Giọng điệu của Đ·ảng Hằng rất trầm thấp, hắn nói xong lời cuối cùng mà thậm chí còn không muốn dừng lại. Hắn thầm nghĩ dù sao mình cũng là người sắp đến mặt trận tổ quốc, là nơi về hưu non, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, dù thế nào cũng phải vận dụng cho tốt.
Đ·ảng Hằng càng cao giọng thì Triệu Đức Càn càng hối hận, sự kiện thông báo cho Đ·ảng Hằng biết trưởng phòng Quách Tiên Vi muốn gặp mặt thì cũng cần mình tự thân đi đến đây sao? Đừng nói là phái người đến, trực tiếp gọi điện thoại thông báo là được. Mình rõ ràng là quá nóng đầu, đến chọc khoáy Đ·ảng Hằng, thế là làm cho Đ·ảng Hằng nắm bắt được, vì vậy mới có những lời mắng mỏ vào lúc này.
Đ·ảng Hằng lúc này càng lớn tiếng, càng làm cho Triệu Đức Càn phải nhìn ra cánh cửa khép hờ. Hắn hiểu những lời răn dạy của Đ·ảng Hằng sẽ thông qua khe hở kia truyền đi khắp bốn phía.
Nhưng truyền đi thì thế nào? Cho dù bí thư Nguyễn có nghe được thì làm được gì? Đ·ảng Hằng bây giờ mở miệng mắng mình, nhưng đối phương còn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hơn nữa chính Triệu Đức Càn là người có sai lầm ở sự kiện này.
– Anh là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, anh cần phải đứng ở độ cao c·hính t·rị, cần thiết thực làm tốt công tác của mình. Chi tiết sẽ thể hiện sự thành bại, tuy lãnh đạo đều khoan hồng độ lượng, không truy cứu sự việc đã xảy ra, thế nhưng chúng ta là nhân viên văn phòng thị ủy, cũng không thể nào lơ là công tác với thái độ kém như vậy được. Chúng ta không thể chủ động thả lỏng yêu câu với mình, càng không thể nhắm mắt làm ngơ trước những sai lầm mình đã phạm phải.
Giọng điệu của Đ·ảng Hằng càng thêm lớn, lúc này hắn lên tiếng cực kỳ thoải mái. Những ngày qua hắn vị Nguyễn Chấn Nhạc và Triệu Đức Càn tiến công mà cảm thấy rất khó chịu, thế là bây giờ phát tiết ra trên người Triệu Đức Càn.
Đ·ảng Hằng nhìn Triệu Đức Càn bị mình mắng xối xả như dội m·áu chó lên người mà không dám lên tiếng, hắn chợt cảm thấy sự chênh lệch giữa mình và lão lãnh đạo. Chính mình làm việc tuy có bài bản hẳn hoi, thế nhưng lại không nắm chắc xu thế bằng lãnh đạo.
Cũng vì lãnh đạo nắm chắc đại thế mới có thể phát triển mạnh mẽ, chính mình vì không thể nắm chắc, thế cho nên chỉ làm một kẻ tiểu nhân đắc chí mà thôi.
– Anh quay về phải phân tích công tác của chính mình, phải cho ra bản kiểm điểm đưa lên cho bí thư Nguyễn và lãnh đạo bốn bộ ban ngành trong thành phố.
Đ·ảng Hằng nói xong thì vung tay lên, tỏ ý cho Triệu Đức Càn đi ra khỏi phòng.
” Viết bản kiểm điểm? Đ·ảng Hằng, con bà nó anh không phải quá độc ác rồi sao? Anh xé to chuyện ra không phải là muốn chơi tôi sao? ”
Tuy thầm mắng Đ·ảng Hằng nhưng Triệu Đức Càn lúc này cũng chỉ có thể gật đầu xưng vâng, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Đ·ảng Hằng.
Tuy lúc này trong hành lang không có người nào, thế nhưng Triệu Đức Càn biết rõ có nhiều ánh mắt đang nhìn theo mình. Hắn rất muốn ngẩng đầu ưỡn n·gực bước đi cực kỳ tiêu sái, nhưng nghĩ đến những lời mắng mỏ của Đ·ảng Hằng, hắn thật sự không thể nào đắc ý cho được.
Mình không phải là tìm mắng sao? Triệu Đức Càn nghĩ đến tình huống mình tìm gặp Đ·ảng Hằng, thế là trong lòng càng bức bối. Cho dù Đ·ảng Hằng phải đi đến khối mặt trận tổ quốc, thế nhưng bây giờ vẫn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hơn nữa bây giờ là hắn làm sai, dù là bí thư Nguyễn có muốn cũng không thể mở miệng nói giúp cho mình được.
Dù sau này mình là thư ký trưởng, chỉ sợ cũng sẽ bị người ta đàm tiếu. Triệu Đức Càn cảm thấy rất bực tức, hắn đi về phía phòng làm việc của mình trong cơn tức giận điên cuồng.
Đi từ thành phố Đông Bộ đến Sơn Viên cũng không quá lâu, thế nhưng Đ·ảng Hằng trách mắng Triệu Đức Càn xong thì đưa theo lái xe xuất phát ngay, hắn cũng không muốn gặp mặt ai, chỉ bắt chuyện với ban thư ký một câu mà thôi.
Đ·ảng Hằng đi đến thành phố Sơn Viên mà liên tục nhìn vào điện thoại, hắn cảm thấy lúc này Chúc Vu Bình nên biết sự việc mình sắp đến gặp người của phòng tổ chức tỉnh ủy. Với q·uan h·ệ giữa mình và Chúc Vu Bình, chủ tịch Chúc nên gọi điện thoại dỗ dành mình vài câu mới phải.
Trên đường đi điện thoại đổ chuông vài lượt nhưng căn bản không có cuộc gọi nào là của Chúc Vu Bình hay nhóm người Lữ Hạ Cường, giống như những người đồng bạn ở thành phố Đông Bộ đã quên mất Đ·ảng Hằng.
– Thư ký trưởng, giữa trưa chúng ta ăn cơm ở đâu?
Lái xe chạy vào thành phố Sơn Viên thì mở miệng xin chỉ thị của Đ·ảng Hằng.
Lúc này Đ·ảng Hằng tuy cảm thấy ăn không còn hương vị gì, thế nhưng vẫn cười nói với lái xe:
– Đến Sơn Viên, chúng ta nên nếm thử món mỳ Triệu Gia, đi, chúng ta đến đó dùng cơm.
Sau khi dùng cơm đơn giản, Đ·ảng Hằng tìm một chỗ nghỉ ngơi, tuy hắn rất muốn ngủ một giấc, nhưng dù thế nào cũng không ngủ được. Ý nghĩ gọi điện thoại cho Vương T·ử Quân càng quanh quẩn trong đầu.
Nhưng Đ·ảng Hằng cũng không gọi cho Vương T·ử Quân, hắn ngồi đến hai giờ rưỡi, sau đó mới bảo lái xe đưa mình đến khu văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy.
– Chào trưởng phòng Quách.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Quách Tiên Vi, Đ·ảng Hằng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, hắn nói với Quách Tiên Vi.
Quách Tiên Vi đặt văn kiện trong tay xuống, hắn vừa rót trà cho Đ·ảng Hằng vừa cười nói ”
– Thư ký trưởng Đ·ảng, mời anh nếm thử trà mới của tôi, loại trà này dù không có danh tiếng, thế nhưng là trà thủ công điển hình, uống vào có chút hương vị khác biệt.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »