Chương 95
Đoạn Thiên Môn không có kẻ thù, bởi vì những người có cừu oán với Đoạn Thiên Môn đều sẽ tự mình nghĩ biện pháp để hóa giải thứ phiền toái này.
Nếu trên đời này có một thứ sinh vật rất không biết nói lý lẽ, vậy thì xin tham khảo tộc loài k·iếm tiên.
Nên biết rằng trên trời tất cả đều là thần tiên, nếu lỡ nói câu nào không hợp ý thì nhiều nhất cũng chỉ là kết pháp quyết rút pháp bảo, mà đến phiên k·iếm tiên thì lại thành ra chuyện phiền toái, bọn họ thật sự là một lời không hợp thì liền rút k·iếm xông lên, lại còn trực tiếp nhắm ngay điểm yếu của đối phương, quả thực là đã vi phạm nặng nề truyền thống đánh lộn chính thống chỉ so pháp bảo chỉ đọ tiên thuật của giới thần tiên, k·iếm tiên hễ gặp pháp bảo liền c·hém pháp bảo, gặp tiên c·hém tiên, xuyên vân phá vụ, đánh đến người người đều phải hộc m·áu, đã vậy đánh xong người ta còn phán một câu đây đã là thủ hạ lưu tình, còn chưa ra tay dứt khoát với ngươi đâu…
Chọc cho một k·iếm tiên tức giận, quả thực không khác gì đi phá một tổ ong vò vẽ.
Mà hiện giờ Thẩm Đông lại đang làm cái chuyện nguy hiểm này đây.
Lặng lẽ ló đầu ra, lén lút quan sát Linh Hoán k·iếm tiên đang đứng trên một thân cây cách bọn họ khá xa. Cho dù trong rừng vẫn luôn có sương mù lượn lờ, nhưng thanh trường k·iếm trong suốt sáng ngời kia vẫn luôn phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi k·iếm đã có dị động, k·iếm tu sẽ cảm thấy kỳ quái, nếu Linh Hoán tổ sư kịp phản ứng… chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục trốn chạy.” Đỗ Hành thấp giọng dặn dò thêm một lần nữa.
Khóe mắt Thẩm Đông co giật, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc tôi phải nói gì với thanh k·iếm kia thì mới có thể khiến cho nó chịu bỏ nhà ra đi?”
“Chuyện này, không phải cậu là người biết rõ nhất sao?”
“A?”
Đỗ Hành vẫn luôn dùng thanh âm rất nhỏ để nói chuyện, trong rừng vốn đã có vô số tiếng động xào xạc, nếu như Linh Hoán k·iếm tiên chịu ngưng thần lắng nghe, cho dù là với khoảng cách xa như vậy, ông ta nhất định vẫn có thể tìm ra bọn họ. Thế nhưng Linh Hoán k·iếm tiên phi thăng mấy ngàn năm đã sớm tập thành cái lối tư duy chẳng giống ai, vẫn luôn tin rằng nếu hai kẻ muốn xì xầm to nhỏ với nhau thì nhất định chỉ có thể là dùng thần thức truyền âm, ông ta cẩn thận lùng sục trên không trung cùng những thân cây cao lớn xum xuê, thế nhưng chẳng thấy được bất cứ động tĩnh gì, điều này khiến cho ông ta vô cùng bực bội.
Hai con rắn kia rốt cuộc trốn mất xác ở đâu rồi?
Chẳng lẽ là chui vào trong khe đá rồi? Linh Hoán k·iếm tiên nhíu mày, lập tức cúi xuống xem xét mặt đất, nhưng dưới lòng đất chỉ toàn những bụi linh chi thủ ô nhân sâm đã thành tinh đang vui vẻ chạy tới chạy lui, ảnh hưởng nghiêm trọng tới phán đoán của ông ta.
“Hừ!”
Cánh tay cầm k·iếm của Linh Hoán chậm rãi rũ xuống, lúc trước giận chó đánh mèo là bởi vì bản thân tự dưng không đâu lại gặp xui xẻo, mà giờ đây cơn nóng nảy đã dần nguội bớt, ông ta lập tức cười lạnh, hai mắt từ từ khép lại, thần thức đột nhiên lan tràn bao phủ khắp cả khu rừng, trong nháy mắt, dưới khí thế cường hãn này, những âm thanh nhỏ vụn cũng lập tức ngừng bặt.
Đầu óc Thẩm Đông cũng chợt ong ong, mặt mày xây xẩm, thế nhưng vẫn theo bản năng mà đem một tia thần thức rất nhỏ truyền tới thanh k·iếm trong tay Linh Hoán.
“Ở nơi đó!”
Linh Hoán dù có là k·iếm tiên mang thực lực của tầng mười tám, nhưng thần thức truyền âm của binh khí thì vẫn không thể nghe hiểu được, ông ta ngạo mạn cười to, chỉ là hai con rắn nho nhỏ mà cũng muốn trốn thoát khỏi tay mình sao, quả đúng là kẻ si nằm mộng.
Kết quả ông ta còn chưa kịp cười xong, thanh k·iếm nắm trong tay đã đột nhiên chấn động.
Không cần biết là k·iếm tiên hay k·iếm tu, nếu gặp phải tình huống này thì phản ứng đầu tiên đều là cúi đầu nghi hoặc nhìn thanh k·iếm nhà mình.
Cảnh báo? Cảm nhận được sát khí? Hay là gặp phải thiên tài địa bảo có thể mài giũa trui rèn k·iếm phong?
Linh Hoán k·iếm tiên lập tức vứt hai con rắn kia ra khỏi đầu, nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta đuổi g·iết bọn chúng không tha chính là vì sợ rằng bộ dạng chật vật xui xẻo lặn ngụp trong sông của mình bị bên ngoài đồn đãi bậy bạ, chứ không phải là do bản thân oan uổng trúng phải một cú của Thẩm Đông. Thế nhưng cái chuyện có thể sẽ khiến ông ta mất mặt kia, nếu đem so với k·iếm, quả thật là chẳng thấm vào đâu, Linh Hoán ngẩng đầu nhìn bốn phía, có phát hiện được điều gì bất thường đâu nhỉ.
Ông ta còn đang lẩm bẩm như vậy, bỗng nhiên thanh k·iếm trong tay chợt giãy dụa, thế nhưng thật sự rời tay ông ta mà bay đi.
“A?”
Đến tận lúc này, Linh Hoán k·iếm tiên quả thực vẫn chưa phản ứng lại được, bởi vì ông ta còn đang phiền muộn vô cùng.
K·iếm tuy rằng thông linh, nhưng suy cho cùng vẫn chưa hình thành thần thức, chỉ miễn cưỡng xem như có chút bản năng, mặc dù có đôi lúc quả thực sẽ biết tự mình tìm k·iếm kẻ địch, hoặc là cảm ứng phương hướng sát khí vâng vâng.
K·iếm quang lưu động như cầu vồng, xuyên qua khu rừng, Linh Hoán k·iếm tiên vừa nhìn thấy phương hướng liền lập tức nhận ra, đó không phải là nơi ông ta vừa cảm nhận được thần thức d·ao động sao, có lẽ chính là chỗ mà hai con rắn quỷ quái kia ẩn thân! Ông ta lập tức đắc ý mà nghĩ, không hổ là k·iếm của ta, cho dù mấy con rắn xảo quyệt này có trốn vào lòng đất đi nữa thì cũng đừng hòng thoát –– ai bảo các ngươi dám tùy tiện bơi trong hồ Đông Thần, ai bảo các ngươi đã bơi trong hồ còn dám vung chưởng bậy bạ đùa giỡn nghịch nước.
Linh Hoán nghĩ tới chỗ đắc ý, lập tức vui sướng cười lên ha hả.
Sau đó? Ừm, tràng tiếng cười kinh khủng này liền khiến cho đám tiểu yêu quái dược thảo trong rừng cảm thấy ớn lạnh, đến đám cây leo cũng phải run rẩy, nhưng tiếng cười lại từ từ nhỏ dần rồi nhỏ dần, cuối cùng ngừng bặt, khu rừng lại trở về tình trạng tĩnh lặng không một tiếng động lúc ban đầu.
Linh Hoán k·iếm tiên đứng dại ra tại chỗ, có tí mờ mịt, có chút sững sờ, cũng có hơi ngây ngốc.
Tại sao k·iếm bay đi rồi, mà một chút động tĩnh cũng không có?
Linh Hoán đứng đần ra một lúc lâu, sau đó mới đột ngột phẩng phắt đầu lên, lao nhanh về hướng kia.
Trước mắt là cảnh tượng trống trải vắng vẻ, chỉ có một cái hố to nằm bên dưới hai tảng đá, ngài k·iếm tiên nào đó lập tức không cần nghĩ ngợi, ngang nhiên vỗ xuống một chưởng, ngay cả là tiên thạch cấu thành đảo Doanh Châu cũng bị đánh đến chấn động, bụi đất mịt mù, cái hố trên mặt đất thoáng cái lại càng to hơn gấp bội, nhưng dưới đáy hố ngoại trừ đám nhóc thủ ô linh chi đã sợ hãi đến mức không ngừng ô ô nha nha kêu to, còn lại thứ gì cũng không thấy.
“Chuyện đó không có khả năng!” Linh Hoán k·iếm tiên lùi lại một bước, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
K·iếm của ông ta rõ ràng đã bay về hướng này, sao lại có thể biến mất như vậy được?
Từ từ, phải tỉnh táo! Trong tam giới này không một ai có thể cướp đi pháp bảo bổn mạng của k·iếm tiên, trừ phi là những thượng tiên tu hành ở Thiên Ngoại Thiên và Côn Lôn tiên cảnh trong truyền thuyết! Nhưng nếu bọn họ thực sự xuất hiện, bầu trời này cũng sẽ không sụp đổ như bây giờ!
Thôi động pháp lực, triệu hồi k·iếm trở về –– không phản ứng.
Linh Hoán k·iếm tiên hoảng sợ trợn to hai mắt, vội vàng sử dụng thần thức cảm ứng, đây là thanh k·iếm tương quan với sinh mệnh của ông ta, bất kể là đang ở nơi nào, ông ta đều có thể tìm được mới đúng, thế nhưng –– cứ như là bị thứ gì đó cản trở, có thể rõ ràng cảm nhận được nó đang ở rất gần nơi này, nhưng lại không có chút động tĩnh nào.
“Điều… điều này không có khả năng!!” Ngài k·iếm tiên nào đó vẻ mặt vặn vẹo.
Giận dữ gầm lên, cả khu rừng cũng theo đó mà chấn động.
Âm thanh vang vọng thật xa, dọa cho Thẩm Đông đang đi đường cũng phải giật mình trượt chân, trực tiếp ngã nhào vào trong nước.
“Cẩn thận!” Đỗ Hành nhanh chóng vòng quá bãi đá ngầm, kéo theo Thẩm Đông bơi vào trong hồ Đông Thần.
Thẩm Đông đầu óc choáng váng, nhìn xuống thanh k·iếm trong suốt trên tay mình, nó thế nhưng lại đang dần dần trở nên ảm đạm không chút ánh sáng, trông cứ như một món đồ làm bằng thủy tinh, hắn không nhịn được mà lo lắng hỏi: “Ông ấy sẽ không đuổi theo chứ?”
Đỗ Hành nhíu mày, vươn tay, cách không vẽ thêm một vòng phù chú cho thanh k·iếm này.
“Được rồi, đây là thuật phong liễm khí tức dùng để kéo dài Thiên Kiếp của sư môn tôi, ông ta hiện giờ chỉ có thể cảm nhận được k·iếm đang ở gần đây, nhưng cụ thể là ở chỗ nào thì không có biện pháp làm rõ được đâu, lúc này chúng ta cần phải bơi vòng qua đảo Doanh Châu!”
“Tôi, tôi thấy, hay là anh cầm thanh k·iếm này đi!” Hai tay Thẩm Đông đã phát run, nhìn k·iếm mà cứ như đang nhìn b·om hẹn giờ.
“Nói vớ vẩn gì vậy, tôi sao có thể cầm được?”
Đỗ Hành cũng không quay đầu lại, lập tức kéo Thẩm Đông bơi vào vùng nước sâu.
“Nhưng mà…” Thẩm Đông vắt hết óc muốn thuyết phục Đỗ Hành, “Này cũng quá nguy hiểm rồi, hay là chúng ta cắm thanh k·iếm này xuống đáy hồ, sau đó dùng tảng đá nào đó đè lên để che giấu?”
Hắn vừa dứt lời, thanh k·iếm vốn an tĩnh này liền truyền tới chút d·ao động rất nhỏ, một tia sáng chợt lóe lên.
“Nè, tao nói giỡn thôi mà!” Thẩm Đông đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng sửa lời.
Thanh k·iếm trong suốt như băng kia lúc này mới chịu yên tĩnh trở lại.
Thật ra lúc thanh k·iếm này lao tới chỗ bọn hắn rồi đột ngột dừng lại, tiếp đó cứ thế mà lơ lửng giữa không trung, Thẩm Đông đã phải chuẩn bị hết sức kỹ càng rồi mới dám vươn tay cầm lấy, dù sao hắn cũng từng nghe nói thể trọng của mình nặng phải hơn bảy trăm cân, mà k·iếm của k·iếm tiên cấp bậc cao hơn, dù thế nào đi nữa thì cũng phải nặng cả ngàn cân đúng không! Hy vọng cái tên Nhị Phụ không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân lại còn vô cùng lười biếng này ít nhất cũng có rèn luyện thân thể!
Kết quả k·iếm vừa vào tay, Thẩm Đông dùng sức quá mạnh, xém tí nữa là cắm đầu xuống đất.
–– rất nhẹ!
Chỉ nặng hơn lông chim một chút, thì ra thanh k·iếm này chẳng những là một thứ binh khí trong suốt không tì vết, mà ngay cả cầm nắm cũng vô cùng thuận tay cứ như không có trọng lượng vậy sao?
Dường như nhìn thấu được vẻ mặt rối rắm của Thẩm Đông, Đỗ Hành thản nhiên giải thích:
“Dựa theo cách nói ở Tu Chân giới, k·iếm này có tên là Khinh Hồng. Khinh Hồng tế tuyết, vẫn mệnh vô hình (Khinh Hồng mảnh mai tinh tế như tuyết, vô thanh vô tức đoạt mệnh người)… Đây là thanh k·iếm có rất nhiều truyền thuyết ở Tu Chân giới, k·iếm quang và k·iếm thế ngày đó đối chiến với Hình Thiên vẫn chưa phải là chiêu thức lợi hại nhất của nó.”
Khuôn mặt Thẩm Đông điên cuồng co giật, cái kiểu phá hoại đến mức khiến cho bọn họ rơi xuống sông Ngân, ngay cả thân thể cũng đánh mất, thế nhưng còn chưa được tính là chiêu thức lợi hại nhất sao? Quả đúng là k·iếm so với k·iếm, lại càng muốn về lò rèn lại thêm lần nữa mà.
Đỗ Hành im lặng nhìn Thẩm Đông, thở dài một hơi nhẹ đến không thể nghe thấy.
Trên đời này không có k·iếm nào là không tốt cả, nếu như có sự chênh lệch thực lực giữa k·iếm tu với nhau, vậy nhất định là do bản thân người dùng k·iếm quá kém cỏi!
Xa xa có tiếng nổ ầm vang trên bờ, Linh Hoán k·iếm tiên dưới cơn thịnh nộ đã tàn bạo phá nát cả một khu rừng, bụi đá cây cối bay tứ tung, đất bằng cũng lõm xuống ba thước.
Khu rừng kia cũng không nhỏ, hơn nữa còn là nơi mà Nhật Chiếu Tông thường đến thu thập dược liệu, động tĩnh lần này, rất nhanh đã khiến cho các thần tiên trên đảo Doanh Châu kinh ngạc, rối rít chạy tới tìm hiểu tình hình.
“Oa, tên kia nổi điên rồi!”
Bỗng nhiên từ trong hồ nước ngay sát bên cạnh có một cái đầu rồng to tướng trồi lên, dọa cho Thẩm Đông nhảy dựng, hai tay cũng buông lỏng, k·iếm liền tức khắc rơi xuống.
“Này, cái thứ kia là gì vậy, đáng sợ quá!” Kế M·ông đột nhiên b·ắn ra xa ba trượng, vẻ mặt sợ hãi nhìn hồ nước.
Thẩm Đông nhanh chóng cúi đầu vươn tay vớt thanh k·iếm lên, trong lòng âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Nhẹ cũng có chỗ tốt của nhẹ, ít nhất rơi xuống nước cũng không chìm, còn nổi được!
Hỏng bét, đây là ghen tị sao, quả nhiên k·iếm so với k·iếm, chỉ có thể là càng thêm tức giận muốn được về rèn lại!
Con ngươi Thẩm Đông khẽ đảo, bày ra bộ dáng thần thần bí bí, sáp lại nói nhỏ với Kế M·ông: “Đưa tai sát lại đây, ta nói cho ngươi nghe.”
“A!”
Tiếp đó Thẩm Đông liền hắc tuyến đầy đầu mà nhìn Kế M·ông dùng móng vuốt đỡ lấy cặp sừng dài, cố ý căng lỗ tai lên hết cỡ sau đó chĩa thẳng về phía mình, con ngươi tròn vo liếc qua, “Nói đi, ta nghe!”
Đỡ trán, thôi quên đi, dù sao cũng không phải mới quen biết Kế M·ông ngày một ngày hai (là ngày thứ tư rồi = = tính theo thời gian dưới hạ giới).
Thẩm Đông cố gắng hạ giọng hết cỡ: “Nói cho ngươi biết, đây là k·iếm của Linh Hoán k·iếm tiên thuộc Đoạn Thiên Môn.”
“Bùm!”
Từng thấy con thần long nào rớt xuống nước cái bùm chưa? Thẩm Đông, chúc mừng cậu, cậu là người may mắn đầu tiên được trông thấy kỳ quan này!
Đầu rồng màu xanh thoáng cái liền há to miệng, to đến mức xương hàm cũng thiếu điều muốn trật khớp mà mở rộng ra như mồm cá sấu, nửa hàm dưới cũng gần như chạm tới n·gực (miệng dài quá nhỉ… gì, mấy người hỏi cổ đâu hả? Kế M·ông làm gì có cổ), sau đó trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng lục cục, thế nhưng đợi cả nửa ngày trời cũng chưa nói lên được một câu, hai tròng mắt vốn đã lồi giờ lại càng như thể sắp sửa rớt ra.
Kế M·ông đã gần như choáng váng đến ngây dại.
Cướp đi, không, có lẽ là trộm đi k·iếm của k·iếm tiên thuộc Đoạn Thiên Môn, việc này đòi hỏi phải có khí phách đến mức nào?
Đỗ Hành trực tiếp phớt lờ Kế M·ông, thẳng thừng nói với Thẩm Đông: “Giấu đi!”
Thẩm Đông cũng không màng đến nỗi sợ nước nữa, nhanh chóng ngụp đầu lặn xuống, Kế M·ông liền ngây ngốc bơi xuống theo hắn. Mặt hồ Đông Thần vẫn yên ả không một gợn sóng, chỉ có ngài k·iếm tiên nào đó vừa bạo phát xong, lúc này hãy còn kinh ngạc không dám tin mà nhìn mảnh đất hỗn loạn xung quanh mình.
Không có, tại sao lại không có được! Rõ ràng là ở ngay chỗ này!
“Đây không phải là Linh Hoán k·iếm tiên sao? A, dược liệu của ta, đây là đã xảy ra chuyện gì?”
Linh Hoán cứng ngắc xoay đầu qua, hai mắt ông ta đỏ ngầu, bộ dạng đáng sợ tới mức khiến cho vị tiên nhân Nhật Chiếu Tông vừa đặt câu hỏi kia cảm thấy choáng váng, lập tức xoay người bỏ chạy, mà những thần tiên đang lục tục bay tới sau khi trông thấy cảnh tượng này cũng liền kinh hoàng lui ra.
Một tiên nhân nào đó của Thừa Thiên phái không kịp đào tẩu, lập tức bị Linh Hoán k·iếm tiên túm lại từ phía sau.
“Cứu mạng… Ôi, vừa rồi ta tới đây, thế nhưng lại không chịu bấm đốt tay tính xem đã xảy ra chuyện gì, Thiên Đạo hại ta rồi, cứu mạng!”
Linh Hoán k·iếm tiên hoàn toàn không đếm xỉa tới vị tiên nhân đang liều mạng giãy dụa này, chỉ dùng âm thanh vô cùng đáng sợ mà hỏi: “Sư phụ ta… nói mau, Trường Thừa môn chủ ở nơi nào? Mang ta đi!”
“Tất cả k·iếm tiên của Đoạn Thiên Môn đều đang ở tại Nhật Chiếu Tông hết, ai! Thật sự là ở Nhật Chiếu Tông mà, không có liên quan tới ta!”
Hai mắt của Linh Hoán k·iếm tiên lập tức híp lại, gằn từng chữ: “Mang, ta, đi!”
Ai mà biết Nhật Chiếu Tông ở nơi nào?!
“Ngươi, ngươi buông tay đi, ta bảo đảm sẽ không trốn, ta mang ngươi đi…” Vị tiên nhân Thừa Thiên phái thiếu điều bị hù c·hết.
Vì thế chỉ một chốc sau, ngat tại trụ sở của Nhật Chiếu Tông trên đảo Doanh Châu, một đám người mặt ủ mày chau cầm đan dược thảo luận gì đó, Trường Thừa môn chủ khép hờ đôi mắt, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi một bên, chén trà trong tay không một gợn sóng, chỉ có duy nhất lão nhân áo xám là đang lo lắng quan sát Đỗ Hành hãy còn nằm im bất động, sau đó mất kiên nhẫn cầm những đan dược không hiệu quả ném đi. Thần Cơ T·ử ngồi ở một bên còn lại, cố gắng làm cho bản thân hóa thành phông nền, chính vào lúc hỗn loạn đó, Thần Cơ T·ử đột nhiên trông thấy đồ tôn nhà mình chật vật ngã vào cửa:
“Tổ sư cứu mạng!”
Còn chưa dứt lời đã bị một cước đá văng, Linh Hoán k·iếm tiên đầu tóc tán loạn, y phục xộc xệch, hai mắt đỏ bừng, toàn thân phủ đầy sát khí chậm rãi bước vào.
Toàn bộ bỗng chốc im lặng.
Tất cả mọi người chợt cảm thấy căng thẳng hẳn lên, cho dù là lão nhân áo xám đang vô cùng lo lắng cho Đỗ Hành cũng mờ mịt mà trợn tròn mắt. Chỉ có Trường Thừa môn chủ với dung nhan thanh lệ, tóc như gỗ mun là còn đang lặng im bất động, mày cũng không nhướn, chén trà vẫn vững vàng cầm trong tay.
Trên người Linh Hoán k·iếm tiên sát khí dày đặc, ông ta bất thình lình lao thẳng tới, ngay cả Thần Cơ T·ử cũng nhịn không được mà kinh hoàng nghĩ, chẳng lẽ Linh Hoán rốt cuộc cũng chịu không nổi sư phụ hắn, cho nên lúc này muốn vùng dậy phản kháng? Mình là nên khuyên nhủ hay là nên chạy trốn đây?
Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ ngợi xong, đã trông thấy Linh Hoán hùng hổ lao tới, đột nhiên nắm chặt lấy tay phải của Trường Thừa môn chủ:
“Sư phụ, k·iếm… k·iếm của ta mất rồi!”
Hình như vừa nãy mới nghe được chuyện gì vô cùng kỳ quái thì phải, chúng tiên đồng loạt đưa tay vỗ trán.
“Xoảng!”
Chén trà trong tay Trường Thừa môn chủ rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan tành, ông ta đột ngột đứng bật dậy, tay chỉ thẳng vào Linh Hoán k·iếm tiên, khuôn mặt lạnh lùng: “Ngươi! Ngươi sao không tự làm mất chính mình luôn đi, còn về đây làm gì?”
“Ta nếu mất tích thì đã nhằm nhò gì.” Cũng đã sớm thất lạc vô số lần rồi đó chứ, Linh Hoán k·iếm tiên cúi đầu lẩm bẩm.
Trường Thừa môn chủ ngay cả lúc đối diện với Thiên Kiếp vẫn là ý chí kiên cường không chút d·ao động, thế nhưng lúc này lại không kiềm được mà lảo đảo chực ngã xuống, k·iếm quang trong tay chợt lóe, một thanh trường k·iếm kim sắc với bề ngang khá to liền xuất hiện, Linh Hoán sợ tới mức trực tiếp trốn sang một bên. Vài vị k·iếm tiên bên cạnh cũng nhanh chóng rút k·iếm, khó khăn lắm mới có thể gom đủ sức lực, liều mạng ngăn cản:
“Môn chủ, người phải trấn định.”
“Xin hãy tỉnh táo lại…”
Bạch Thuật Chân Nhân cùng Sa Sâm đang trốn ở góc phòng xem náo nhiệt lập tức hai mặt nhìn nhau.
Đúng lúc này, bỗng nhiên toàn bộ tầng thứ tám đều chấn động, thác nước kịch liệt rung chuyển, ngay cả nước trong hồ Đông Thần cũng cổ quái dâng lên tạo thành một con sóng lớn cao khoảng ba thước, không ngừng vỗ mạnh cứ như đang sôi trào.
“Không tốt!” Thầm Cơ T·ử tay chống vách tường, đột ngột biến sắc.
Các thần tiên của Nhật Chiếu Tông cũng nhốn nháo sợ hãi kêu lên: “Là… là tầng mười bảy! Lần trước cũng xảy ra y như vậy!”
Không hề ngừng nghỉ, cơn chấn động mạnh hơn lại tiếp tục truyền tới.
Thần Cơ T·ử hai tay run rẩy, vừa bấm đốt tay tính toán liền hộc một ngụm m·áu tươi.
“Tổ sư?”
“Tầng mười sáu… xong rồi.” Thần Cơ T·ử nói xong câu đó liền xụi lơ trên mặt đất, trực tiếp ngất đi.
Kế M·ông đang trốn trong hồ Đông Thần lập tức điên cuồng bay lên, Thẩm Đông một tay vẫn cầm chặt Khinh Hồng k·iếm, cái tay còn lại thì liều mạng níu lấy Đỗ Hành, thân k·iếm trong suốt như băng hãy còn không ngừng xao động tỏa ra lưu quang lập lòe, Thẩm Đông chấn động, lập tức bắt lấy sự cộng hưởng nhỏ nhoi giữa binh khí với nhau mà thì thào:
“Trời sập, vậy phải làm sao?”
Thần thức của Khinh Hồng k·iếm cứ như đang phụ họa theo Thẩm Đông mà lặp lại lời này thêm một lần nữa, chỉ thoáng chốc sau, trên vùng trời của hồ Đông Thần lập tức xuất hiện mấy luồng k·iếm quang, ào ào phóng thẳng vào trong hồ, có thanh cắm trên đá ngầm, có thanh lơ lửng trên mặt nước, tất cả đều đồng loạt đứng dàn hàng trước mặt Thẩm Đông.
Thẩm Đông: = 皿 =
Ở một nơi cách đó khá xa, tại trụ sở của Nhật Chiếu Tông, tất cả k·iếm tiên, kể cả Trường Thừa môn chủ đều kinh ngạc nhìn theo phương hướng k·iếm nhà mình bay đi mà kinh hô:
“K·iếm của ta, sao lại có thể?”
Linh Hoán k·iếm tiên chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, lần này đến phiên ông ta được xem náo nhiệt rồi, hừ, sư phụ không phải cũng y như mình sao. Ông ta ung dung phủi phủi y phục, nhướng mày cười cợt: “Mau đuổi theo đi!”
Đám k·iếm tiên lúc này mới đột ngột hoàn hồn trở lại, lập tức hóa thành lưu quang hốt hoảng chạy theo.