Chương 26: Thương thảo chuyện mỹ nhân kế

Trong mơ Hàn Tuyết vừa nghe thấy đã muộn, cảkinh một chút, nhanh trí từ trong ngực Hàn Chiến ngồi dậy. Vừa mớingẩng đầu đã thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên đang c·úi người viết cái gìđó trên bàn, còn ngẩng đầu cười cười với nàng.
“Hoàng đế ca ca?” Đừng trách nét mặt nàng bâygiờ trì trệ, bất luận kẻ nào ở tình cảnh c·ủa nàng bây giờ, c·ũngsẽ chẳng tốt hơn nàng bao nhiêu.
“Đã tỉnh rồi hả? Để ta kêu người đem nước rửamặt cho muội.” Hoàng Phủ Hạo Thiên cười với Hàn Tuyết, cầm bút đặtlên giá, truyền dụ: “Người đâu, bưng một chậu nước ấm cho công chúarửa mặt.”
Từ ngoài truyền đến thanh âm thái giám đáplại: “Tuân chỉ, nô tài sẽ đi làm ngay.”
Hàn Tuyết hơi giật mình quay đầu nhìn một chútHàn Chiến đang ôm nàng, lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ HạoThiên, sau một hồi mới thở ra một hơi, đưa tay dụi dụi măt còn đang ngáingủ, hướng Hàn Chiến oán thán: “Sao không gọi ta dậy, mở mắt liềnnhìn thấy hoàng đế ca ca, dọa ta giật mình.”
“Thấy nàng ngủ ngon, không nhẫn tâm gọi.” HànChiến thản nhiên nói, thuận tay vuốt mấy sợi tóc tán loạn c·ủa nàngvề sau tai.
Lúc này, cung nữ dưới sự hướng dẫn c·ủa tổngquản thái giám Ngô Hữu Tường tiến vào, Ngô Hữu Tường trước tiên khomngười hành lễ với Hoàng Phủ Hạo Thiên rồi mới mau mau bước hai bướcđến trướt mặt Hàn Tuyết, thân mình cung kính, nhẹ giọng nói: “Côngchúa Điện hạ, nô tài đưa nước rửa mặt tới cho ngài.”
Nhìn Ngô Hữu Tường vóc người càng ngày càngmượt mà, Hàn Tuyết mặt mày hớn hở, “Tiểu Tưởng Tử, mới vài buổikhông gặp ngươi, ngươi càng ngày trông càng phúc hậu rồi.”
“Nhờ hồng phúc c·ủa hoàng thượng c·ùng côngchúa, nô tài mới có cuộc sống tốt như vậy, tâm tư khoan khoái tựkhắc người sẽ mập ra.” Ngô Hữu Tường vừa nói vừa nhận lấy khăn vảibông thấm nước cung nữ dâng lên đưa cho Hàn Tuyết nói: “Công chúa chỉdùng vải bông để lau mặt, nô tài vẫn nhớ được, vài bông này là từphía đông tiến cống đấy, vừa thấy loại vải vóc này, hoàng thượngđã dặn nô tài thu lại toàn bộ, ban cho công chúa từ từ sử dụng nha.”
Hàn Tuyết lau mặt xong mới đem chiếc khăn némlại vào tay Ngô Hữu Tường, ngồi trên long ỷ liếc mắt nhìn Hoàng PhủHạo Thiên cười nhạt không nói gì, quay sang thì thầm với Ngô HữuTường một câu rồi chỉ chỉ Hoàng Phủ Hạo Thiên cười mắng: “Phi, hắnmà c·ũng cố ý để lại cho ta, chắc là đã qua tay bầy thê thiếp kiachọn rồi còn dư lại a, c·ũng chẳng thấy hắn lưu lại cho ta dải tơ lụanào, chỉ có chút vải bông đay thô người khác không cần để dùng rửamặt thôi a”
Hoàng Phủ Hạo Thiên dở khóc dở cười nhìnthẳng Hàn Tuyết lắc lắc đầu: “Trong miệng muội là vải bông đay thô,nhưng mỗi thước c·ũng có giá thiên kim, so với mấy dải tơ lụa kia đángtiền hơn nhiều.”
Ngô Hữu Tường cười híp mắt nhìn Hoàng Phủ HạoThiên nói: “Công chúa đâu có biết đó là loại vải quý giá, đây làđang c·ùng hoàng thượng nói giỡn thôi.” Hắn phất tay ra hiệu cho cungnữ lui lại phía sau, hướng Hoàng Phủ Hạo Thiên c·ùng Hàn Tuyết báilạy nói: “Công chúa c·ùng hoàng thượng trò chuyện, nô tài đứng chờ ởngoài, có gì cần sai khiến, công chúa phân phó một tiếng là được.”
“Được rồi, biết Tường công công thạo việc rồi,đi xuống đi.” Hàn Tuyết cười cười phất tay nói với hắn.
Ngô Hữu Tường quay sang hướng Hoàng Phủ HạoThiên cung kính khom người rồi lui về sau, thối lui đến cạnh cửa mớixoay người đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa vào.
Hàn Tuyết thân mình lười biếng uể oải tựa đầuvào vai Hàn Chiến, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên cười nhạt tiếptục không nói gì.
“Làm sao?” Bị Hàn Tuyết nhìn đến tóc gáy trênlưng c·ũng dựng đứng lên, Hoàng Phủ Hạo Thiên nhíu mày c·ùng Hàn Tuyếtnhìn nhau, “Nhìn chòng chọc ta không nói lời nào là muốn làm cáigì?”
“Nghe nói gần đây hoàng đế ca ca hàng đêm đềusay ngủ trên gối mỹ nhân, xuân phong đắc ý nha.” Hàn Tuyết trêu nói.
Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe vậy, biết Hàn Tuyếtmuốn hỏi cái gì, nghiêm mặt nói: “Không tệ, Long Dược, Khách Quốccùng Băng Tinh tất cả đều đưa tới hai mỹ nhân.”
Hàn Tuyết nhẹ khép đôi mi thanh tú: “Không cólễ mừng, không có đại sự, không có việc gì sao phải ân cần như thế?”
“Ngươi không phải đã sớm đoán được.” Nếu khônglàm sao có tin đồn Hộ Quốc công chúa c·ùng người khác tư thông, lỡlầm mang thai truyền ra ngoài, nói không phải do nha đầu này giở tròquỷ, hắn c·ũng không tin.
“Hì hì!” Hàn Tuyết ôm lấy cổ Hàn Chiến vuimừng: “Thật may là ta tiên hạ thủ vi cường, sắc mặt mấy dặc phái viênkia nhất định là rất đẹp mắt nha, ha ha…..” Hàn Chiến khôngtiếng động mỉm cười lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, sủng nịnh thương yêukhông nói lên lời.
“Đúng vậy, đặc phái viên ba nước vừa mới nghequa câu chuyện kia, người Phú Quý lâu c·ủa người c·ũng tới đưa tin tớirồi.” Hoàng Phủ Hạo Thiên mím môi cười nói: “Còn đóng giả thị vệtrong cung xông tới la hét “Không xong rồi”, ta còn tưởng là có chuyệnlớn gì đấy.” Nhớ tới tình cảnh hỗn loạn ngày đó, hắn liền thấybuồn cười, c·ũng thật may là người truyền tin kia là người thường ravào cửa cung nên trong cung phần lớn mọi người đều nhận ra được, mớikhông làm ra nhiễu loạn gì lớn. Mà hắn vừa thấy gã thị vệ kia làđã nhận ra là người c·ủa Hàn Tuyết rồi, vừa tuyên đi lên đã nghe thấyhắn nói “Không xong rồi”, liền hiểu rõ ràng đây là Hàn Tuyết tínhkế, hắn c·ũng thuận theo thuyền xuôi dòng mà nói mấy câu rồi cho ngườitruyền lời kia lui xuống. Nhưng đặc phái viên ba nước nghe thấy tin tứcnày, sắc mặt đã biết đổi cực kì đặc sắc, hồng, trắng, xanh, tím thaynhau trình diễn, thật khiến người ta thấy sợ hãi a.
Hàn Tuyết từ trong ngực Hàn Chiến nhô đầu racười nói: “Trừ mỗi phần lỡ lầm mang thai này, những thứ khác đềulà thật nha.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên liếc mắt, bất đắc dĩ lắcđầu nói: “Tuyết Nhi, thận trọng! Muội vẫn là nữ hài tử, c·ũng nêncẩn thận một chút, chuyện như vậy trong lòng mình rõ ràng là được,không cần nói ra ngoài.”
Thận trọng? Hàn Tuyết quay đầu trở lại ôm cổHàn Chiến cau mày nói: “Ta không đủ thận trọng sao?”
“Sẽ không!” Hàn Chiến giật khóe miệng ôn nhucười nói với nàng, nhân tiện lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Phủ HạoThiên một cái.
Nhận được ánh mắt giết người c·ủa Hàn Chiến,Hoàng Phủ Hạo Thiên không nhịn được, một lần nữa lại trợn mắt mộtcái. Hàn Tuyết đắc ý nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên vuốt vuốt cằm, “Nhìnđi, Hàn Chiến nói ta rất thận trọng.”
Hỏi ai c·ũng không thể hỏi Hàn Chiến a, ai chẳngbiết nàng nói cái gì Hàn Chiến c·ũng khăng khăng đồng ý chứ, HànTuyết có phóng cái rắm, hắn c·ũng sẽ nói đó là hương thơm a. Bấtquá loại lời nói này Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ dám để trong lòng màngẫm một chút, c·ũng không dám nói thẳng ra miệng. Hắn cầm thánh chỉtứ hôn đã viết xong trên bàn hướng Hàn Tuyết lắc lắc nói: “Tứ hônđấy, mười lăm tháng sau đúng ngày hoàng đạo, hai người mang hôn sự xửlí một lần luôn đi.”
“Người đã sớm chuẩn bị tốt nữa à?” Ngày tốthoàng gia đều phải do Ti Thiên Giám tính toán thật tốt, sau đó mớicó thể định ngày, chẳng lẽ hoàng đế ca ca thời điểm gì c·ũng biếttrước?
“Ngươi sống c·ũng thật hồ đồ, mười lăm tháng saulà Trung thu, tháng hai là tiết đoàn viên!” Hoàng Phủ Hạo Thiên trợnmắt nhìn Hàn Tuyết một cái, “Giờ lành cưới vợ, Ti Thiên Giám sẽ anbài, những vật dụng khác các ngươi c·ũng không cần lo lắng, ta sẽ choLễ Bộ c·ùng Nội Vụ xử lí.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên đem thánh chỉ ném về phíaHàn Tuyết, Hàn Chiến chuẩn xác đưa tay bắt được, thu vào trong lòng,hướng Hoàng Phủ Hạo Thiên lạnh lùng gật đầu một cái, “Cảm ơn!”
Hàn Tuyết nhìn Hàn Chiến một chút, lại ngắmngắm Hoàng Phủ Hạo Thiên, dường như nàng nguyên bản không phải vìthương thảo hôn sự mới muốn gặp hoàng đế ca ca, hai người này kẻ tungngười hứng có chút tự nhiên quá chăng?
“Mỹ nhân ba nước tiến dâng đều một dạng giống nhưcái vị trên giường ngươi tối hôm qua kia hả?” Đây mới là chuyện nàngmuốn c·ùng hoàng đế ca ca bàn bạc a. Aizz! C·ũng không biết vì sao lạibiến thành việc chuẩn bị hôn sự nữa.
Hoàng Phủ Hạo Thiên hiểu sai ý đáp: “Qua thậtlà mỹ nhân khó gặp.”
Hàn Tuyết liếc măt một cái, “Ta hỏi là hỏi kỹthuật trên giường, có phải là c·ũng lẳng lơ, dâm lãng giống như vậykhông!” Lần này thì đủ hiểu chưa, mới gặp qua một lần, nhưng chưatừng thấy người nào như vậy, còn hoàng đế đúng là, ám hiệu rõràng như thế mà nghe không hiểu.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »