Chương 3: Tỏ tình

Chờ Hàn Tuyết tỉnh lạilần nữa đã là một ngày sau, mở to đôi mắt sương mù, đầu tiên ấn vào rèm mắt làánh lửa ấm áp. Nháy mắt mấy cái, thị lực trở nên rõ ràng, đây hiển nhiên là mộtcăn phòng nhỏ cũ nát, dưới thân nàng là giường gỗ thô sáp, trước giường ấm áp,rèm cửa là một mảnh vải thô xanh đen, không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài,đây có lẽ là nội thất của căn nhà nhỏ này. Cúi đầu tự đưa mắt nhìn mình, mặctrên người nàng là chiếc áo ngủ cùng chiếc áo choàng đen của nam giới. Là HànChiến, hắn nhất định ở gần đây. Nhiều năm như thế, hắn chưa hề cách nàng baoxa, chỉ cần nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, hắn sẽ lập tức xuất hiện tại trướcmặt nàng. Cũng may mắn hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nàng mới có thể thoát ámtoán lần này. Nhớ lại đêm đó, toàn thân Hàn Tuyết không khỏi nóng đỏ, mây đỏđầy mặt. Nàng tuy bị trúng xuân dược, nhưng thần trí cũng hoàn toàn tỉnh táo.Nhớ lại hắn săn sóc, hắn cuồng dã, hắn kích tình, không khỏi làm cho tim nàng đậprộn lên, huyết mạch sôi trào. Không hề biết thân thể dưới bộ hắc y lại cườngtráng cao ngất như thế, cũng không thể ngờ rằng một người ngày thường khô khannhư vậy, lại sẽ có biểu hiện như thế, còn có nam căn nóng ấm phình lên trongtiểu huyệt của nàng ── Trời, nàng lại nghĩ gì thế này.
Thẹn thùng muốn ngồi dậy,chỉ vừa mới thoáng động, lại làm động đến bắp thịt nơi eo, hạ thể đau đớn đếneo đau nhức làm cho nàng ngâm khẽ lên tiếng, trời ạ, đây chính là cái giá củaviệc tham vui vẻ đây mà. Đặc biệt là nam nhân quá mức cường tráng như thế, thậtkhông chỉ dùng chữ thảm để hình dung được.
Sau khi nàng hôn mê, namnhân kia rốt cuộc là bao lâu sau mới buông tha nàng, sao lại đau như thế. Nhíulại mày liễu, cắn môi chịu đựng đau đớn khó nhịn, nàng bây giờ ngay cả muốnnhúc nhích cũng làm không được.”Ôi…” Thật đau quá.
Rèm cửa bằng vải bị nhấclên, trong tay Hàn Chiến bưng một bát sứ thô đi tới, thấy nàng tỉnh lại, lậptức đem chén đặt ở đầu giường, “Ngài… Sao rồi?” Trong đôi mắt màu đồng thâmtrầm tràn đầy lo lắng. Duỗi tay nhẹ nâng nàng dậy, lại đưa tới nàng co rúm lạicùng rên rỉ.
Hắn đứng ngốc ở chỗ ấy,lại nhìn gương mặt kiều diễm của nàng, không biết nên phản ứng ra sao.
Lúc ngồi dậy kéo theo bắpthịt khiến cho trên thân đau nhức lợi hại, hốc mắt Hàn Tuyết lập tức hồng, lệquang trong suốt chớp động, mặt cũng hồng diễm dị thường, ủy khuất trợn mắtnhìn hắn,.
Nàng, là ma chướng cả đờicủa hắn. Thở dài thật sâu, duỗi tay ôm nàng tựa vào lòng, một tay nhẹ khẽ vuốteo nhỏ của nàng, vận một chút nội lực giúp nàng nhẹ nhàng xoa bóp
“Rất đau sao?”
Nàng vốn dĩ không phảiloại người hay làm nũng, nhưng lúc này nghe thấy hắn thương tiếc hỏi han,lại nhất thời không ngừng được muốn rơi lệ, muốn cùng hắn khóc lóc om sòm. Giannan nâng cánh tay đau nhức lên đánh hắn, không đánh đau hắn, tự mình lại càngđau, nước mắt như những hạt châu bị cắt đứt tuôn rơi không ngừng.
“Ngươi hư hỏng, ngươi hưhỏng, hu hu ──” Tựa vào trong tay hắn, cảm thấy ấm áp vô cùng, bởi vì đau đớn,làm cho nàng giờ phút này chỉ muốn dựa vào hắn ôm trong tay tuỳ hứng, làmnũng.”Người ta đau quá, hu hu ──, ngươi hư hỏng.”
“Trách ta, trách ta, “Không biết làm gì, chỉ có thể ôm chặt mảnh mai thân thể của nàng, tiếp tục vònhẹ vòng eo nhỏ của nàng không dừng lại.”Đừng khóc, đừng khóc” Hắn bản tính vốnít lời, miệng lại ngốc, lúc này càng ngốc hơn, chỉ có thể lặp lại những lời nhưvậy, lòng chỉ mong nàng có thể ngừng những giọt nước mắt làm cho người đaulòng.
Phần eo được hắn một vânvê, chua xót đau đớn đã giảm rất nhiều, làm cho Hàn Tuyết chậm rãi ngừng rơinước mắt, nhưng thân thể bởi vì nỉ non vẫn không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy người yêu bénhỏ đang ôm trong tay, nước mắt rốt cuộc đã ngừng, Hàn Chiến không khỏi nhẹnhàng thở ra, tay vân vê eo cũng theo đó ngừng lại.
“Còn đau.” Nhỏ giọng hừnhẹ. Cảm nhận được bàn tay to lớn lập tức xoa tiếp.
Đồ ngốc này, ngay cả anủi người ta cũng không biết, tới tới lui lui chỉ có hai chữ này, nội tâm tuyoán, nhưng cũng ngọt ngào, hai người cùng ăn cùng ở nhiều năm như thế, tình ýcủa hắn, lòng dạ nàng biết rõ, cũng hiểu rõ đầu gỗ của hắn đang cố chấp cái gì,bằng không, hắn cố chấp như thế, nàng mới không thèm quan tâm đến hắn. Thừa dịpviệc lần này, nhất định phải trêu hắn c·hết mới được, vừa nghĩ đến, liền cảmthấy đã có kế sách.
“Ngươi ── Thích ta sao?”Vùi mặt vào n·gực hắn, nhẹ giọng thốt ra một câu như thế, nàng biết với công lựccủa hắn, nhất định có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Thân thể Hàn Chiến cứngđờ, nhìn chòng chọc người đang ôm trong tay, nửa ngày mới nhảy ra một cái chữ”Không!”
“Ngươi không thích ta??!!” Thanh âm đã mang theo nồng đậm tiếng khóc.
Hàn Chiến bị dọa lập tứcôm sát nàng, một bên nhẹ vỗ nàng, “Không phải thích, là yêu, ta yêu nàng.” Lờinói vừa ra khỏi miệng, cảm thấy cũng buông lỏng, thì ra cũng không khó nói rakhỏi miệng như vậy.
“Thật sao?” Nàng khẩntrương, đôi tay bắt vạt áo trước của hắn, trong lòng thật ngọt.
Hàn Chiến nhìn mái đầuđang chôn sâu ở trong n·gực hắn, nhất thời không nói nên lời. Nàng xuất thândanh môn, cơ trí thông tuệ, tài hoa, dung mạo càng không ai có thể so. Mà hắn,ngay cả phụ mẫu mình là ai đều không rõ, nếu không phải được nàng cứu giúp, cólẽ hắn cả đời chỉ có thể ăn xin ở đầu đường, cũng có lẽ sớm đã bị ngườiđánh c·hết, hoặc đói c·hết đầu đường. Làm gì có một thân công phu như bây giờ?Hắn làm sao nỡ lòng, vì tình yêu của hắn, để cho nàng cùng hắn ăn cơm rau dưa,mặc váy vải thô? Chỉ vừa mới nghĩ đến như thế, hắn đã đau lòng không thôi, lắclắc đầu, hắn sao đành lòng chứ, nàng xứng đáng với người tốt hơn hắn nhiều.
Cảm nhận được người nàođó lại cố chấp, lắc lắc đầu, hơi thở Hàn Tuyết nghẹn ngào, trước mặt liền mơ hồmột mảnh, “Ngươi ghét bỏ ta?”
“Không! Sao có thể chứ.”Một tay nâng lên dung nhan kiều diễm đang ôm trong tay, nước mắt nhòe nhoẹt rơivào mắt hắn, làm tâm hắn nhói đau không ngừng. Thương tiếc hôn lên những giọttrân châu tuôn không ngừng, hắn không kiềm được, hôn lên đôi môi mọng run rẩy.Ôn nhu l·iếm hôn môi mọng non mềm, lưỡi thăm dò vào bên trong, ngọt ngào nhưmật, quấn lấy cái lưỡi thơm tho, tinh tế l·iếm láp dây dưa. Thẳng đến lúc ngườiyêu bé nhỏ ôm trong tay nhanh chóng thở không nổi, mới rời khỏi lại không nỡrời xa, môi lưỡi l·iếm dọc môi mềm đang thở dốc.
“Là ta không xứng vớitiểu thư, ta vốn là con nhà võ, sợ nàng phải cùng ta chịu ủy khuất.” Đôitay to ấm áp nhẹ đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của nàng, hắn đau xót nói.
“Ta không sợ, ” Gương mặtHàn Tuyết ửng đỏ nói nhỏ.”Huống chi, gia nghiệp Hàn gia trang lớn như vậy, tacũng không đói.” Kiều mỵ giương mắt nghiêng ngắm hắn, “Cha mẹ chỉ có một mìnhta là nữ nhi, sau này, chẵng lẽ ngươi sẽ không cho ta ra ngoài làm ăn sao?”
“Sẽ không.” Nàng luônluôn tranh cường háo thắng, thông minh hơn người, tung hoành thương trường,xoay chuyển triều đình so với nam nhi càng mạnh hơn nhiều, Hàn Tuyết thích kinhdoanh, huống chi ai đó đang ngồi trên đỉnh cao nhất của triều đình nhấtđịnh cũng không cho phép nàng quy ẩn núi rừng, cho dù như thế nào, nàng nhấtđịnh cũng sẽ không bao giờ ăn cơm rau dưa sống qua ngày.
“Chỉ cần nàngthích, cứ việc làm, ” Lần nữa khẽ hôn lên đôi môi mọng, “Nàng ở đâu, nhất địnhnơi đó sẽ có ta như bóng theo hình.”
Nói xong liền ngọt ngàomật mật che miệng nàng lại, hôn nhiệt liệt triền miên tỉ mỉ. Hàn Chiến một tayvịn đùa eo nhỏ non mềm của Hàn Tuyết, một tay theo vạt áo ngủ màu trắng thăm dòvào, ôm lấy một bên n·gực mềm xoa nắn thưởng thức.
“Ưm…” N·gực cùng miệng đềubị kích thích làm cho Hàn Tuyết rên rỉ thành tiếng, thân thể nóng bỏng như sắpcháy. Tiếng rên rỉ của nữ nhân là thuốc kích tình của nam nhân. Bên hông nhẹ đỡvân vê, tay lớn nhất thời thay đổi trận địa, đẩy áo ngủ ra hai bên, phủ lên chỗnon mềm nhất giữa hai chân
Tất cả cảm giác tốt đẹpbiến mất lúc hắn đứa ngón tay thô ráp chạm vào thịt non tiểu huyệt, làm cho HànTuyết đau co rúm lại hừ lên thành tiếng “Đau!”
“Đáng c·hết!” Buông ra mỹvị môi thơm, đem thân thể mềm mại ôm vào lòng, quả đấm Hàn Chiến nắm chặt cốkhắc chế dục hỏa đang sôi trào.
Hàn Tuyết thẹn ngay cảhai tai đều đỏ bừng lên, trong lòng lại vì chính mình có thể ảnh hưởng hắn màvui mừng không thôi.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »