Chương 32: Nghe lén

“Điều này dễ thôi, hai bên tòa núi giả tươngthông, chỗ trung gian có một khoảng tối giơ tay không thấy được nămngón, sẽ không có ai trốn ở đó đâu.” Dứt lời, Hàn Chiến liền ôm lấyeo Hàn Tuyết, dễ dàng chậm rãi bước về phía nơi sâu trong núi giả.Càng vào sâu, bốn bề lại càng tối, Hàn Tuyết đưa mắt nhìn tứ phía,nơi nơi trừ một màu đen vẫn chỉ là đen. Ở một chỗ đen tối như thếnày mà Hàn Chiến vẫn có thể ôm nàng vững vàng đi về phía trước,không đụng đầu lấy một lần.
“Nơi này tối như vậy, chàng vẫn có thể nhìnthấy?” Hàn Tuyết dán lên lỗ tai Hàn Chiến nhẹ giọng hỏi, bộ dángthận trọng kia lại có mấy phần gian xảo.
Hàn Chiến buồn cười lắc đầu một cái, độtnhiên đặt Hàn Tuyết ngồi trên núi đá giả, ngón tay cong lên chính xácxẹt qua sống mũi khéo léo c·ủa nàng, khẽ cười nói: “Không cần cẩnthận như vậy, phía ngoài cách mười trượng còn có người, mặc dù cácnàng ở bên ngoài núi giả, c·ũng không cần phải nói chuyện nhỏ giọngnhư vậy, lỗ tai c·ủa các nàng c·ũng không bén nhạy được như ta đâu.”
Hàn Tuyết trợn măt, che lấy mũi như nhìn thấyquái vật, rõ ràng mở mắt chỉ thấy một khoảng không đen kịt, HànChiến sao có thể điểm chính xác sống mũi nàng, có thần kì quákhông vậy? Tay nhỏ bé từ lồng ngực Hàn Chiến lần mò lên trên, lướtqua vai rộng, ôm lấy cổ hắn kéo xuống dưới. Không gian quá tối, cộngthêm dùng lực quá đà, chỉ nghe “Ai nha” một tiếng, cái mũi c·ủa nàngđã hoa hoa lệ lệ đụng phải cằm Hàn Chiến.
“Có sao không?” Hàn Chiến đau lòng xoa xoa cáimũi nàng, dở khóc dở cười hỏi: “Nàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gìhả? Nếu là muốn hôn ta, nói cho ta biết là được, ta sẽ rất vui lòngmà thực hiện tốt.”
Hàn Tuyết nghiến răng, đau chảy nước mắt, vôtội lầu bầu nói: “Nơi này rõ ràng tối như thế, ta cái gì c·ũng khôngnhìn ra a, tại sao chàng lại nhìn thấy?”
Nhìn Hàn Tuyết ánh mắt đáng thương như c·ún con,Hàn Chiến bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, “Người luyện võ, ngũquan sẽ mạnh hơn so với người thường, có thể nhìn trong đêm c·ũng khôngphải việc gì quá khó.” Môi in xuống đôi mắt rưng rưng nước c·ủa HànTuyết, liếm đi nước mắt đau đớn c·ủa nàng. Làn môi ấm áp nhẹ nhàngdi động trên lông mi, như hồ điệp dí dỏm lướt qua chóp mũi, rồi hạcánh trên môi đỏ thắm c·ủa Hàn Tuyết chơi đùa.
“Ân…..” Trêu đùa trên môi không nồng cháy màc·ũng không xa cách, làm cho Hàn Tuyết kháng nghị hừ một tiếng, thânthể nàng hơi hướng về phía trước như muốn hôn đáp trả, không muốn môiHàn Chiến giống như trêu chọc lại giống như trốn tránh nàng.
Hôn thất bại làm Hàn Tuyết ngây cả người, bêntai truyền tới hô hấp nóng rực c·ủa Hàn Chiến c·ùng tiếng cười trầmthấp: “Muốn hôn ta sao?”
“Chàng đùa ta?” Hàn Tuyết tức giận bĩu môi,hàn quang nơi đáy mắt chợt lóe.
Hàn Chiến c·ũng không đáp lại, chỉ thấp giọngkhẽ cười, tiếng cười trầm thập lại đè nén, như xác nhận cho hànhđộng nhàm chán c·ủa hắn. Mặc cho Hàn Tuyết móng tay nhỏ lần tới bênhông, đối với lực đạo tựa như gãi ngứa kia, hắn c·ũng chẳng để ý.Bất quá hắn lập tức hối hận rồi, c·ũng cảm nhận được sâu sắc, lúcnữ nhân nổi giận, lực sát thương phát ra là vô c·ùng cường đại, chodù hắn có võ công đệ nhất thiên hạ, thì đứng trước thần công chốngnạnh c·ủa Hàn Tuyết c·ũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai.
Hàn Chiến kêu rên một tiếng, đem Hàn Tuyết ômvào lòng, sau một hồi thiên dời địa chuyển, Hàn Tuyết liền bị đặtan trí trên đùi Hàn Chiến. “Nha đầu hẹp hòi, ngay cả đùa giỡn chútthôi c·ũng không được sao?” Thật không biết hai ngón tay thon dài mảnhdẻ kia sao lại có lực đạo hung ác đến vậy? Quá độc ác! Thịt mềmbên hông hắn chỉ sợ đều đã tím tái bầm dập rồi.
Mặc dù hai mắt không nhìn thấy gì, nhưng ngheđược từ miệng Hàn Chiến phát ra một tiếng kêu nhẹ “!……” Thanh âmnày làm Hàn Tuyết đắc ý cười nheo mắt. Chuyển đổi ý định, khóemiệng kéo thành một đường cong xấu xa, ngón tay ngọc thon dài nhẹlần qua ấn ấn bộ vị. “Chàng xác định ta vẫn là nha đầu sao? Có cầnkiểm tra lại cho rõ không?”
Nghe vậy, cả người Hàn Chiến cứng đờ, khôngdám tin c·úi đầu trừng mắt nhìn Hàn Tuyết, nha đầu này lại dám câudẫn hắn? Mà một bộ phận khác trên thân thể dưới sự kích thích c·ủanàng, đã vô c·ùng phối hợp ngẩng đầu hỏi thăm nàng.
Hàn Tuyêt vặn vẹo eo, thực giống như vô ý mà màimài đỉnh vật cứng dưới m·ông, lập tức khiến Hàn Chiến động tình kêurên ra tiếng. Nghe được từng đợt thở hổn hển c·ủa Hàn Chiến c·ùng vớitiếng rên rỉ khe khẽ, Hàn Tuyết cười dị thường gian tà, ác ý nóilệch giọng đi, dùng thanh âm sốt ruột khó kìm nén nói: “Ai nha, ca catốt c·ủa ta, chàng thật khỏe mạnh cường tráng a, người ta muốn rồinha, tới đi, tới đi thôi.”
Giọng nói kiều mị nũng nịu cố ý kéo dài kiakích thích Hàn Chiến giật thót, trên cánh tay cường tráng nhanh chóngnổi lên một tầng da gà, ngay cả lông tơ trên sống lưng c·ũng dựng đứngcả lên, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống. Hàn Chiến bất đắc dĩkhông nói gì, thở ra một hơi, thật là tự tạo nghiệt không sống nổia. Hắn thậm chí quên mất nha đầu này vốn thù rất dai rồi, mà thủđoạn trả thù xảo trá như vậy, c·ũng không phải điều người thường cóthể tưởng tượng ra. Hai người từ nhỏc·ùng nhau lớn lên, hiểu biết lẫn nhau quá sâu sắc, đối phương thíchcái gì, ghét cái gì đều một hai rõ ràng. Nha đầu này dùng nhữngbiện pháp như vậy đáp lễ, hắn nghĩ c·ũng mệt, chẳng lẽ không sợ saunày làm hư Tiểu Hàn Chiến, nàng sẽ không có một tương lai “Tínhphúc” để hưởng sao.
Lúc này ở ngoài núi giả, mấy mỹ nhân kiềudiễm c·ùng đông đảo cung nữ thái dám quây quần hầu hạ, khoan thai đitới, mấy tiếng cười ra vẻ kiều mị mà bén nhọn kia làm cho hai ngườiđang đấu pháp trong núi giả phải run rẩy, Hàn Tuyết không nhịn đượcnhe răng trợn mắt, bàn tay dùng sức xoa xoa cánh tay.
“Từ khi nào trong cung lại có loại yêu nghiệtnày? Thật may là Tuyết Nhi c·ủa ta không có tật xấu đó, Hoàng Phủđáng thương, ôm loại nữ nhân như vậy mà c·ũng ngủ được ư?” Khóe miệngHàn Chiến co giật, dùng sức thở một hơi, giải tỏa buồn bực tronglồng ngực, vui mừng ôm chặt Hàn Tuyết.
“Thanh âm những người này lạ tai vô c·ùng, chẳnglẽ là mấy vị nữ nhân bốn nước vừa tiến dâng?” Hàn Tuyết nhăn mày,cố chịu đựng tiếng cười làm cho người ta lông tóc dựng đứng kia,trong lòng thực là bội phục sát đất Hoàng Phủ Hạo Thiên, ngôi vịhoàng đế này quả nhiên không phải người thường có thể đảm nhiệm,nghĩ cảnh mỗi ngày đều chịu được cái loại ma âm tồi tàn này, ýchí nghị lực thực kia thật có thể sánh ngang thần thánh.
“Hư! Mau nghe––” Hàn Chiến vừa nhắc nhở, HànTuyết vội lấy lại tinh thần, im lặng lắng nghe.
Chỉ nghe thấy từ bên ngoài núi giả truyền đếnmột giọng nữ kệch cỡm: “Sao vậy? Ngưng mỹ nhân hôm nay vẫn không chịura ngoài sao?”
“Hồi bẩm Long mỹ nhân, tiểu nhân vừa mới điNgưng Hương Các truyền lời thì đúng lúc đụng phải thái y đến chẩnbệnh, nghe nói Ngưng mỹ nhân bệnh c·ũ tái phát, đang nằm trên giườngkhông dậy nổi. Tiểu nhân nghe thấy bên trong tiếng ho không ngừng, cóvẻ rất nghiêm trọng, nên liền trở về.” Tiểu thái giám Tiểu Hà Tử cơtrí trả lời, hắn vốn là thuộc hạ c·ũ lúc hoàng thượng ở Đông cung,sau khi mấy vị mỹ nhân vào cung, hắn c·ùng mấy người bạn bị phân pháiđến bên cạnh mấy vị mỹ nhân, ở bề ngoài, bọn họ trừ phụ trách hầuhạ mấy vị mỹ nhân, công việc chủ yếu chính làm giám thị nhất cửnhất động c·ủa các nàng.
“Thật không biết Băng Tinh quốc kia có chủ ý gìmà lại phái một công chúa bệnh tật tới thông gia, chỉ bằng thân thểc·ủa cô ta mà c·ũng muốn c·ùng chúng ta tranh đấu sao?” Hinh mỹ nhân c·ủaKim Sa quốc nhẹ phe phẩy quạt tròn, biếng nhác đùa bỡn mẫu đơn trongvườn đang kỳ khoe sắc.
“Nhụy tỷ tỷ c·ũng không thể nói vậy, Ngưng Hươngtỷ tỷ chẳng những bộ dạng xinh đẹp, còn có một loại khí chất bithương hiếm thấy, bất luận kẻ nào nhìn thấy c·ũng sẽ không nhịn đượcmà đau lòng thay nha.” Ngọc mỹ nhân nhỏ nhẹ nói, thanh âm ôn nhu tinhtế tuy có vẻ như lơ đễnh nhưng lại thành công khiến hai vị mỹ nhân bêncạnh nảy sinh căm thù với Ngưng mỹ nhân.
“Chỉ bằng cái loại ma ốm đó c·ũng dám c·ùngchúng ta tranh giành hoàng thượng?” Long mỹ nhân trừng lớn đôi mắtđẹp, khinh thường hừ lạnh nói. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìnthấy Hoàng Phủ Hạo Thiên, nàng đã bị thân thủ anh tuấn bất phàm kiahấp dẫn, sau lần được ân sủng, lại càng thêm si mê không dứt, khí lựctráng kiện c·ủa hắn, hoàng thượng là c·ủa một mình nàng, ai dám c·ùngnàng tranh, chỉ có con đường chết.
Hinh mỹ nhân lấy quạt tròn che miệng, cười nhamnhở nói: “Hoàng thượng vừa trẻ tuổi, vừa khỏe mạnh cường tráng,tinh lực lại tràn đầy, Ngưng mỹ nhân thân thể mảnh mai như vậy, c·ũngđừng không chịu nổi mà ra đi luôn nha.” Nàng nói mà vẫn giữ kiềuthái tựa ôm tỳ bà nửa che mặt, làm cho cả đám cung nữ thái giámnhìn mà đều si mê say lòng. Bất quá, hai người trong núi giả chỉ ngheđược thanh âm, giọng nói nữ tử này lộ ra một trái tim độc ác bănggiá không thôi.
Ngọc mỹnhân không dấu vết liếc nhìn Hinh mỹ nhân một cái, c·ũng giơ quạt trònlên che lấy nửa gương mặt, c·úi đầu nhẹ giọng cười cười. Chẳng qua làkhông ai nhìn thấy, lúc nàng c·úi xuống, trong mắt nồng đậm khinh bỉc·ùng coi thường. Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn thì có vẻ ôn nhu đa tìnhnhưng chính là đệ nhất lãnh huyết vô tình, huống chi các nàng mặcdù trên danh nghĩa là thông gia mà đến, nhưng thật ra đều là tai mắtcho nước mình ở Bích Lạc quốc, Hoàng Phủ Hạo Thiên sao có thể dùngchân tình mà đối với các nàng? Đáng thương thay cho hai nữ nhân nguxuẩn này, ngay cả điểm này mà c·ũng nhìn không rõ, còn nghĩ muốntrao tâm mình đi, nhất định mệnh sẽ không lâu dài.
Long mỹ nhân đôi mắt đẹp nguy hiểm nhíu lại,lạnh giọng hỏi: “Hoàng thượng đã sủng hạnh qua nàng?”
Tiểu Hà Tử nghe vậy cơ trí tiến lên một bước,cung kính khom lưng nói: “Hồi bẩm chủ tử, theo như tiểu nhân biết, saukhi Ngưng mỹ nhân vào cung, chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh qua.”
“Ah? Chuyện ngươi nói là thật?” Long mỹ nhân vuimừng hỏi.
“Hồi bẩm chủ tử, c·ũng không biết có phải Ngưngmỹ nhân này vận số không đủ hay không mà mỗi khi hoàng thượng lậtthẻ đỏ c·ủa nàng thì thân thể Ngưng mỹ nhân lại đột nhiên bất tiện,chắc c·ũng tại bởi mang bệnh, vì thế từ hồi vào cung đến nay còn chưađược hoàng thượng sủng hạnh qua.” Tiểu Hà Tử tiện đà tiến lên mộtbước bẩm báo.
“Vì sao ngươi biết?” Hinh mỹ nhân miễn cưỡnghỏi, cười như không cười nhìn Tiểu Hà Tử một cái, trong đôi mắt đẹptinh quang chớp lóe.
Tiểu Hà Tử nhanh nhẹn xoay người vái chào Hinhmỹ nhân rồi mới cung kính trả lời: “Hồi bẩm Hinh mỹ nhân, sau nhiềulần Ngưng mỹ nhân kia không thể thị tẩm, hoàng thượng đều lật thẻbài c·ủa chủ tử ta, vì vậy nô tài đặc biệt nhớ rõ.” Phi tần trongcung tranh giành sao mà tàn khốc? Làm phận nô tài nhân cơ hội khơi màochiến tranh giữa các phi tần mà không khiến bản thân bị bại lộ, đâycũng là một môn nghệ thuật.
“Tỷ tỷ phúc khí thật là tốt, chẳng nhữngđược hoàng thượng sủng ái, đến ngay cả nô tài bên người c·ũng chu đáonhư vậy, thật làm người ta nhìn mà thấy ghen tị.” Ngọc mỹ nhân phephẩy quạt tròn, xinh đẹp hờn dỗi liếc nhìn Long mỹ nhân một cái,thanh âm êm ái làm cho người ta như được hưởng gió xuân, khen ngợi LongDiễm Nương mà lại làm cho người ngoài nhìn không ra là nàng cố ý,thật sự là đã đạt tới cảnh giới nịnh hót cao nhất.
“Lời này c·ủa muội muội đã đề cao tỷ tỷ rồi,hậu cung này ba ngàn giai lệ, ân sủng hoàng thượng chia đều, có ai màkhông được yêu? Có ai mà không được thương a?” Mặc dù ngoài miệng nóithế, nhưng đắc ý trên mặt Long mỹ nhân c·ũng không sao che giấu được.
“Tỷ tỷ không cần khiêm nhường, hôm qua hoàngthượng còn qua đêm ở chỗ tỷ tỷ không phải sao? Tiếng kêu c·ủa tỷ tỷđến cả Hinh Nhụy uyển c·ủa ta c·ũng nghe được một hai rõ ràngđấy.”Hinh mỹ nhân giống như lơ đãng cười trêu nói, đóa hoa Mẫu đơn mớivừa hái xuống kia đã bị bóp nát nhừ dưới ống tay áo.
“Ai nha, Nhụy muội muội ngươi thực đáng ghét a,a ha ha……” Long mỹ nhân hờn giận cười nói, chẳng qua là tiếngcười đắc ý bén nhọn lại khiến cho hai người trong núi giả một lầnnữa run lên. Không khỏi c·ùng nảy sinh chất vấn nghiêm trọng về ánhmắt và trình độ thưởng thức c·ủa Long Dược quốc chủ. Đưa mỹ nhân tớiphân tán tư tưởng, chủ ý này đúng là tốt vô cùng nha, đầu óc c·hính t·rị khôngphải là không tệ sao, thế mà không biết chọn đâu ra mỹ nhân này vậy? Tiếng cườigì mà nghe như phù thủy, nửa đêm mà nghe phải chắc sẽ bị nữ nhân này làm chogặp ác mộng mất, không sợ dọa hoàng thượng đầu óc quay cuồng sao?
Hinh mỹ nhân che mặt, hiền hậu im lặng mỉm cười, quayđầu nhìn về phía vườn hoa, chẳng qua một tia tàn nhẫn trong mắt cùng khóe miệngvặn vẹo kia đã để lộ ra tâm tình chân thật của nàng. Nàng nghiễn răng nghiếnlợi từ đáy lòng thét chói tai: Tiện nhân, một trận chiến tranh giành sủng hạnhnhất thời của hoàng thượng này, lại dám kiêu ngạo như thế, rõ ràng trong bốnngười tuổi Long Diễm Nương nàng là nhỏ nhất, lại cố tình bày đặt làm lớn, vọngtưởng muốn đàn áp thân phận chúng ta một bậc? Mơ đi cưng! Ngươi cho rằng thitriển mấy công phu cỏn con kia là có thể bò lên giường hoàng thượng sao? Tamuốn ngươi phải c·hết không t·ử tế, thật không t·ử tế…
Ngọc mỹ nhân khẩu khí như buồn khổ thở dài, thanh âmmang theo vô vàn hâm mộ nói: “Hai vị tỷ tỷ đều được hoàng thượng sủng ái vôcùng, đâu có giống ta, chỉ may mắn được hoàng thượng chiêu dụ một lần, từ sauđấy cũng chẳng thấy lật tới môn bài của ta nữa.” Nói đến chữ cuối cùng thanh âmnhư nghẹn trong miệng, biểu tình đau khổ kia làm cho hai nàng đều tin là thật.
Long mỹ nhân nghe được lời này, khoe miệng hơinhếch lên, không sao che giấu được vui mừng c·ùng đắc ý, mà Hinh mỹnhân nghe vậy c·ũng nhìn nàng, dưới đáy mắt ngoài sự thoải mái còncó một tia thương hại. Hai nàng trong lúc nhất thời không hẹn mà c·ùngbớt làm cao, dùng những lời hay ý đẹp an ủi khuyên nhủ, làm Ngọc mỹnhân cảm động châu lệ rơi liên tiếp, khóc đến mức toàn thân hư nhuyễn,cuối c·ùng chỉ có thể để thiếp thân thị tỳ dìu về cung nghỉ ngơi.
“Ngọc mỹ nhân này tâm cơ thật là lợi hại, lòngdạ thật thâm sâu nha.” Hàn Tuyết nghe mà líu lưỡi thốt lên, “Long mỹnhân kia chẳng qua c·ùng lắm c·ũng chỉ là cái gối thêu hoa, Hinh mỹ nhântuy ngoan độc, nhưng tâm cơ toan tính mà đem so sánh c·ùng Ngọc mỹ nhânkia thì thật sự đúng là một người trên trời, một người dưới đất,bùn vẫn kém mây.” Nghe thanh âm tiểu thái giám vừa mới đáp lời, cóphần giống Tiểu Hà Tử bên cạnh hoàng đế ca ca a, sau này tóm hắn lạihỏi qua tính tình bốn vị mỹ nhân kia là chắc nhất.
Ngọc mỹ nhân vừa rời đi, Long mỹ nhân c·ùng Hinhmỹ nhân trừng mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà c·ùng hừ lạnh rồidẫn đoàn cung tỳ thái giám c·ủa mình nghênh ngang rời đi
Sau khi nghe thấy hai tiếng hừ lạnh, giọng nóidần dần cách xa, Hàn Chiến cầm lấy một tay Hàn Tuyết, lòng ưu tưnói: “Trong ba người này, Ngọc mỹ nhân kia hiển nhiên là chọn thế ởgiữa mà tự bảo tồn bản thân, nữ tử này biết giấu tài, lấy lui làmtiến, làm cho hai nàng kia ngao cò tranh nhau, mình ngồi chờ làm ngưông đắc lợi, thật sự là không đơn giản.”
Hàn Tuyết bị loại giọng nói mang chút sợ sệtcủa Hàn Chiến chọc cười phá một tiếng, tức giận: “Ta quên mất chàngvốn ghét nhất những nữ tử tâm cơ thâm trầm.”
Hàn Chiến giương mắt, an ủi hôn lên trán HànTuyết, “Nàng c·ùng họ tất nhiên là khác nhau, không thể đánh đồngđược.”
“Bất đồng chỗ nào, bàn về lòng dạ tâm cơ, chỉsợ Ngọc mỹ nhân kia vẫn kém ta một bậc nha.” Hàn Tuyết không phụcbĩu môi.
Hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu rakia, Hàn Chiến cười khẽ giải thích: “Đối với người tâm cơ thâm trầm,ta đứng từ xa kính trọng là được, chỉ có nàng là ta rời bỏ khôngđược, c·ũng không muốn cách xa. Nếu đã rời không được, ta liền khôngrời nữa, dứt khoát buộc c·ùng một chỗ với nàng, ngày ngày xem nàngtính toán người khác c·ũng có điểm vui thú.”
“A!? Thì ra chàng coi ta là món đồ chơi hả?”Hàn Tuyết cười giỡn giơ tay lên đánh cho hắn một cái.
Hàn Chiến ha ha cười, dựa trên vai Hàn Tuyết tàkhí nói: “Món đồ chơi à? Chủ ý này c·ũng không hẳn là sai.” Vừanói, bàn tay vừa không khách khí đặt lên một bên miên nhũ non mềm c·ủaHàn Tuyết, ôn nhu bóp nắn.
“Nha….. Cái tên sắc lang này, người ta nóimón đồ chơi không phải là ý này á.” Hàn Tuyết đỏ mặt, dùng sứcgiật bàn tay Hàn Chiến đang tác quái trước ngực nàng xuống. Nhìnđộng tác không chút kiêng kị c·ủa người này, dù ngu ngốc c·ũng biếtlà hắn đang muốn cái gì rồi.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »