Chương 41: Diện mục thực sự của Hàn Chiến 2
Hàn Chiến buồn rầu cười cười, liếc mắt nhìn Hoàng PhủHạo Thiên, “Ta trong một đêm trở thành hai bàn tay trắng, không biết là phảicảm tạ người nào ban tặng?!”
“Hảo, hảo, hảo, là lỗi của ta, ta tuyệt đối sẽ khônglắm miệng trước mặt Tuyết Nhi, đã được chưa?” Hắn sợ nhất là khi Hàn Chiến cườinhư thế, aizz! Ai kêu trong triều lắm gian thần hoành hành chứ, lúc trước phụhoàng vì cứu hai mẹ con bọn họ mới phải hy sinh cả một nhà Hàn Chiến, nếukhông, trên đời cũng sẽ không có Hàn Chiến này rồi. Cũng thật may có Hàn Tuyếtcứu hắn ở trên đường, nếu không Hoàng Phủ gia đắc tội hắn thật quá lớn. Aizzz…..
Trong một đêm hắn nhà tan cửa nát, trong một đêm haibàn tay trắng, cũng chỉ vì lúc trước gian thần kia quyền thế sâu rộng, trừ khicả quốc gia rung chuyển, còn không, ngay cả tên tuổi của mình hắn cũng khôngthể dùng lại nữa, càng không có cách nào nhờ Hoàng Phủ hoàng thất giúp đỡ, cuộcsống lưu lạc đầu đường khiến cho hắn nhìn rõ hết thảy tình người lạnh ấm, trải quatất cả mọi loại thống khổ gian truân. Đảo mắt mười năm đã qua, Hoàng Phủ HạoThiên cũng coi như có tình có nghĩa, vừa lên ngôi liền đem thế lực người trongtriều “đại thanh tẩy” một phen, gian thần kia dù chưa trừ bỏ, nhưng hiện naycũng chỉ có thể ẩn mình một phương. Vì thiên hạ đại sự, hắn có thể không báothù, có thể vĩnh viên là Hàn Chiến, nhưng nỗi đau kia vẫn là vĩnh viễn không cócách nào gạt xuống, không có cách nào tiêu trừ.
Hàn Chiến hít một hơi thật sâu, thu lại tất cả ưu tư,lạnh mặt cau mày nhìn về phía Hoàng Phủ Hạo Thiên nói: “Lúc trước vô tình gặpgỡ trên đường tuy là do ta có tính toán trước, với lại mặc dù ta vẫn chán ghétHoàng Phủ một nhà các ngươi, nhưng tấm lòng của ta đối với Tuyết Nhi trời đấtcó thể chứng giám, cũng không sợ ngươi làm chuyện xấu ở sau lưng ta.”
“Được rồi, được rồi, sợ ngươi.” Hoàng Phủ Hạo Thiênbất đắc dĩ xua xua tay một cái, đột nhiên đổi giọng, sắc mặt là lạ nhìn HànChiến hỏi: “Ngươi sẽ không vì việc này mà làm chuyện ngáng chân sau lưng tachứ?”
Chuyện ngày trước, Hàn Chiến từng là thư đồng của hắn,rồi xa cách hai năm sau, Hàn Chiến lại đổi thân phận cùng họ tên xuất hiệntrong cuộc đời hắn, nói rằng hắn cùng Hàn Chiến là huynh đệ nối khố cùng nhaulớn lên cũng tuyệt không quá. Mặc dù bởi vì gia biến, tính tình Hàn Chiến lạnhlùng thêm rất nhiều, nhưng nếu nói Hàn Chiến vì chuyện này mà dùng cách thứcnhư vậy để trả thù hắn, thì có đánh c·hết hắn cũng không tin. Từ việc lớn màbàn, bởi vì cái gọi là “Quân muốn thần c·hết, thần không thể không c·hết”, huống chimột nhà Hàn Chiến là vì tận trung mà h·i s·inh, sau khi hắn lên ngôi cũng đã truyphong cả gia tộc, nên thật sự ra, cũng không có bao nhiêu lỗi lầm. Luận về tiểutiết, Hàn Chiến được xem như muội phu của hắn, hai người kín đáo cũng có thểcoi là huynh đệ tốt, cho tới nay, hắn đối với Hàn Tuyết sủng ái có thừa chínhlà bởi vì Hàn Chiến. Mà theo cách xấu xa nhất để nói, coi như Hàn Chiến muốnbáo thù, lấy công phu của Hàn Chiến, thì chỉ cần trực tiếp chạy tới cho hắn mộtkiếm, hắn liền phải chầu trời bồi liệt tổ liệt tông uống trà, đâu cần phải chọncách phiền toái như thế?
“Nếu thật sự muốn báo thù, ta sẽ trực tiếp dùng kiếmcủa ta.” Hàn Chiến lạnh lùng nói.
“Ta cũng muốn vậy.” Hoàng Phủ Hạo Thiên bất đắc dĩtrợn trắng mắt, lại tuyệt đối không vì Hàn Chiến vô lí mà tức giận. “Vậy ngươichơi ta cũng phải có lí do chứ? Ngươi cũng biết nam nhân làm chuyện đó mà bịngắt quãng sẽ rất chật vật?”
Nhìn bộ mặt khó nói thành lời của Hoàng Phủ Hạo Thiên,trong mắt Hàn Chiến xẹt qua một tia cười, lại cố ý không đáp, ngược lại hỏi:”Ngươi bởi vì chuyện này mà đặc biệt tới?”
“Ngươi biết rõ còn hỏi!” Hoàng Phủ Hạo Thiên tức giậnquát hắn, chuyện như vậy lặp lại nhiều đến mấy lần, cho dù là ai cũng đều khólòng chịu nổi, còn có thể không đến sao? Đối với người khác còn có thể kêu đánhkêu g·iết, nhưng riêng hai người này, một người là rất muốn động vào, một ngườilà không thể động. Aizzz, làm hoàng đế khó khăn, làm đại ca người khác lại càngkhó hơn.
Hàn Chiến bĩu môi, có chút mất tự nhiên, quay đầu đinói: “Vậy thì ít k·iếm chuyện cho Tuyết Nhi làm một chút, Hoàng Phủ gia còn bavị Vương gia đó, không cần cái gì cũng kêu tới Tuyết Nhi.”