Chương 50: Giận (ngọt ngào)

Trong khi không biết ai phao tin đồn đại về hai vịnhân vật chính của chúng ta, hai người lại đang vùi mình trong kĩ viện lớn nhấtkinh thành. Một người tức giận đến muốn g·iết người, một người thì lại cười tươirực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Mà thủ hạ vừa mới hồi báo xong Diễm Nương đang ngồicùng cũng là mồ hôi lạnh toát ra như mưa rơi, bị sát khí khắp người Hàn Chiếndọa sợ chỉ muốn ngất đi.
“Thật tốt quá Diễm Nương, ngươi xử lí việc này rấttốt, ngồi xuống đi.” Hàn Tuyết vui vẻ đối Diễm Nương khen ngợi nói.
“Phải…… Phải……” Diễm Nương run rẩytựa lá cây trong gió thu lạnh lẽo, run giọng đáp lời, chẳng qua đã không cònngồi vững nổi trên ghế, lập tức bị một tiếng vang thật lớn dọa cho sợ đến ngãphịch xuống đất.
“Bùm!” một tiếng, Hàn Chiến một chưởng đánh nát chiếcghế dưới thân, mắt trợn trừng nhìn Hàn Tuyết đang mặt cười rạng rỡ ngồi trêncao, “Những tin tức đó đều là nàng cố ý cho người truyền đi?”
Hàn Tuyết buồn cười nhìn mảnh vụn chiếc ghế làm chochúng thuộc hạ chật vật đến không chịu nổi kia, rồi lại khoan khoái nhẹ nhàngnhìn một chút nơi cách mình một thước, không khỏi cười càng thêm sáng lạn, “Đúngvậy a, một công chúa không có đức hạnh cùng một Hầu gia chỉ có hư danh khôngquyền cũng không thế mới có thể khiến cho người ta không phòng bị chứ. Lần điKhánh quốc này lộ trình cũng phải lên tới một tháng, ta lại không muốn ngàyngày bị người khác ngăn g·iết đâu.”
“Chẳng lẽ nàng không tin ta có thể bảo hộ nàng chutoàn?” Nha đầu này thật là càng ngày càng kì cục, vì một nhà Hoàng Phủ, nàngthế mà lại tự hủy hoại danh dự của mình?
Hàn Tuyết hướng đám thủ hạ phất phất tay, ý bảo mọingười lui ra ngoài trước, mình lại khả ái nhăn nhăn mũi nhìn Hàn Chiến, “Này làkhông giống nhau nha, người ta còn muốn một chặng dường đi có thể chơi đùa dusơn ngoạn thủy, không muốn nhìn chàng g·iết chóc liền một đường.”
“Cho dù muốn chơi đùa trên đường ta cũng có thể an bàigiúp, nàng đâu cần thiết phải truyền ra cái loại tin tức đó?” Nữ t·ử bình thườngcoi danh dự so với tính mạng còn quan trọng hơn, cũng chỉ có mỗi nàng là xemdanh dự của mình chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Hàn Tuyết nhìn Hàn Chiến một thân lệ khí, trong lòngcũng có chút sợ hãi, thận trọng đến gần hắn, kéo ống tay áo hắn lắc lắc: “Chàngtức giận à?”
“Ta không nên tức giận sao?” Khóe mắt quét đến mấymảnh gỗ bén nhọn bên chân Hàn Tuyết, tay hắn nắm thành quyền, thân thể vẫnkhông động.
“Đừng nóng giận có được hay không?” Hàn Tuyết biếtđiều vẻ mặt cẩn thận mà khéo léo, nhưng nội tâm lại trưng ra một cái mặt quỷ,ánh mắt cũng trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Chiến. Chỉ vì một cáitin tức cho nghỉ phép mà đã tức giận như vậy, nếu như nàng nói cho hắn biếtchuyện hoàng đế ca ca đã ngầm cho phép nàng cùng Hàn Chiến mang đại quân chinhphạt Long Dược quốc, vậy hắn còn không đem cả căn phòng này phá hủy à? Nếu nhưlại nói cho hắn biết nữa, hoàng đế ca ca đã bắt tay vào chuẩn bị, chỉ đợi nàngcùng Khánh Vương bàn tốt chuyện hợp tác, hai người nàng liền đem quân xuấtchinh, đoán chừng đến lúc đó người chịu trận nhất định sẽ là nàng.
Ở chung mười năm, nhất cử nhất động của Hàn Tuyết, HànChiến rõ như lòng bàn tay. Mà theo kinh nghiệm trong quá khứ, Hàn Tuyết độtnhiên biết nghe lời thì nhất định còn có chuyện gì đó làm cho người ta rất”Tiêu hồn” mà hắn chưa biết. Hàn Chiến trừng mắt nhíu mày, trầm giọng nguy hiểmnói: “Còn có chuyện gì ta không biết?”
Không phải đấy chứ, nàng chỉ suy nghĩ một chút mà hắncũng biết? Hàn Tuyết giật mình, hoảng hốt xoay người muốn bỏ chạy, nhưng khôngđể ý bàn chân nhỏ nhắn khả ái của nàng thiếu chút nữa liền bị gỗ vụn bén nhọnxuyên qua.
Trong lòng Hàn Chiến kinh sợ, ngay lúc trước khi HànTuyết bị thương một giây đã vội đem người bế lên, đặt nàng đến nơi an toàn rồimới phát hiện mình đã đổ một thân mồ hôi lạnh, “Nàng không thể ít làm loạn mộtchút sao?”
“Chàng hung ác với ta ––” Hàn Tuyết ủy khuất bĩubĩu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt thanh tú tràn ngập sương mù.
Không thể mềm lòng! Tuyệt đối không thể mềm lòng!Trong lòng Hàn Chiến không ngừng tự nhắc nhở mình, “Đừng nghĩ giả bộ đángthương, còn có chuyện gì ta không biết?”
“Ta @%&$# Long Dược &%$ chúng ta@#$%&.” Hàn Tuyết lầu bầu mấy lời trong miệng.
“Nói lớn lên, đừng nghĩ muốn lảng tránh.” Hàn Tuyếtcàng như vậy, trong lòng Hàn Chiến càng gióng trống, cảm giác không rõ ràngcàng ngày càng mạnh.
“Chuyện ta cùng hoàng đế ca ca muốn đánh Long Dượcquốc, lần này bàn bạc xong liền xuất phát.” C·hết sớm đầu thai sớm, nàng đànhbất chấp bất cứ giá nào.
“Nàng, nói, cái….. gì?” Hai mắt Hàn Chiến nhưmuốn long ra, sắc mặt chẳng khác gì câu hồn lệ quỷ.
Thấy Hàn Chiến giận dữ như thế. Hàn Tuyết vội nhào vàotrong n·gực hắn ôm cổ giải thích: “Ta không có trêu chọc chàng, chàng làm chủsoái, ta làm phó soái, người ta đi chỗ nào cũng không muốn tách chàng ra a.”
“Ta muốn g·iết Hoàng Phủ Hạo Thiên.” Thật là coi hắnnhư người c·hết rồi chắc, vừa mới gặp qua Hoàng Phủ Hạo Thiên, bảo hắn ít tìmTuyết Nhi gây phiền toái, cũng chưa quá hai ngày, cư nhiên lại làm ra chuyệnnhư vậy. Không cho hắn chút dạy dỗ, Hoàng Phủ Hạo Thiên kia thật đúng là chỉcoi Hàn Chiến hắn như đất nặn.
“Không được, chàng không thể tìm hoàng đế ca ca gâyphiền toái a.”
“Nàng buông tay.” Mặt Hàn Chiến xanh mét lạnh nhưbăng, trợn trừng đôi mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện đang dính trên người mình. Ramắt tự huỷ danh dự, chưa từng thấy qua kiểu làm loạn như vậy, ai đời lại để chongười ta nói về mình đến không chịu nổi, thật là nên hung hăng bắt lấy đánh chomột trận, nhưng hắn lại hạ thủ không được.
Dập lửa, dập lửa, trong đầu Hàn Tuyết liều mạng suytính, nghĩ tới nghĩ lui thấy dùng mỹ nhân kế vào lúc này là bảo đảm nhất.
“Chiến ~~~” Hàn Tuyết uyển chuyển tươi cười duyên dánggọi, tiếng rên khẽ lẩm bẩm nũng nịu như lúc hai người hoan ái làm cho thân thểHàn Chiến cứng đờ, trong mắt có ánh lửa bùng cháy chớp động.
“Phốc xuy” biết chỉ một tiếng kêu của mình là có thểkhiêu khích dục vọng nơi Hàn Chiến, Hàn Tuyết thấy thực ngọt ngào cùng vui vẻ.Nàng nhất thời nhịn không được, vội vùi đầu trong n·gực Hàn Chiến bật cười khanhkhách.
“Nàng còn cười?” Hàn Chiến cứng giọng, tức không được,giận không xong, hung ác cũng không phải, thật là đủ loại tư vị nổi lên tronglòng.
Hàn Tuyết cười hồi lâu mới từ từ dừng lại, ngẩng đầuliền hôn Hàn Chiến một cái, như chim nhỏ tiến sát vào trong n·gực Hàn Chiến làmnũng, “Đừng nóng giận có được không, mặc dù bị người ta nói có chút khó nghe,tốt xấu vẫn là đem chúng ta đặt cùng một chỗ, lần này coi như hai chúng ta nổitiếng khắp thiên hạ rồi, hì hì.”
“Nàng còn cười vui vẻ đến thế?” Danh dự bản thân bịhủy hết mà có thể cười thành ra như vậy? Nếu là bị người không biết nhìn thấycòn tưởng rằng hắn bị lời đồn bên ngoài làm cho tức điên.. Lúc này trong lòng HànChiến dù còn sót lại một điểm oán khí thì tất cả cũng đều đã tiêu tan sạch sẽ.
“Xem chàng tức giận như thế, ta dĩ nhiên thấy vui vẻa, ha ha.” Hàn Tuyết vừa nói vừa chôn trong n·gực Hàn Chiến ha ha cười lớn.
“Nàng đúng là nha đầu không có lương tâm, lại chọcgiận ta như thế? Ân?” Hàn Chiến nguy hiểm nheo mắt, bàn tay năm lấy hông HànTuyết, đem người đang chôn sâu trong n·gực cứng rắn bế lên, để nàng nhìn thẳnghắn.
Hàn Tuyết một tay nghi hoặc ôm cổ hắn, một tay vỗ nhẹmặt Hàn Chiến, tuyệt không đem lãnh khí áp bức trên người hắn để vào trong mắt,”Chàng là bởi vì để ý ta nên mới tức giận, ta dĩ nhiên là vui vẻ nha, hì hì.”
Nụ cười ngọt như có thể nhỏ ra mật làm cho lòng HànChiến mềm nhũn, cũng làm giải tỏa lãnh khí trên mặt. Khuôn mặt ngọt ngào nhỏnhắn trước mắt này không tính là tuyệt sắc, so ra còn kém rất nhiều những nữnhân xinh đẹp hắn gặp qua nhưng lại là ấn kí khắc sâu trong lòng hắn, khiến chohắn ngày nhớ, đêm mong, nửa khắc không được nhìn thấy là liền ăn không ngonmiệng, ngủ không yên giấc.
Đây cũng là nữ nhân hắn yêu thương, so với bất kì nữtử nào khác trên thế gian này đều bất đồng. Có lúc làm ngươi tức giận đến hộcmáu, có khi lại ngọt ngào khiến ngươi hận không nổi, mềm đến tận trong tâm. Bấtđắc dĩ than nhẹ một tiếng, mạnh mẽ ôm chặt người vào trong n·gực. “Ta nên làm gìvới nàng đây?”
“Tiếp tục yêu thương cưng chiều ta, thế nào?” HànTuyết tròn xoe mắt nhìn, giống như chó nhỏ đòi đồ ăn, thực khả ái khiến cho haibên khóe miệng Hàn Chiến cũng nhếch lên.
“Còn gì nữa không?” Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấyđúng như hắn sở liệu nụ cười Hàn Tuyết thay đổi càng thêm rạng rỡ vô cùng.
“Đương nhiên rồi, chàng sau này chuyện gì cũng đềuphải nghe lời ta, ta có khi dễ chàng, chàng cũng không được tức giận, ta muốnlàm chuyện xấu, chàng phải giúp ta, người khác ăn hiếp ta, chàng phải giúp tađánh hắn, ta chỉnh người khác mà bị tóm, chàng phải dẫn ta chạy trốn……”
Hai người ở bên trong ngọt ngào chàng chàng thiếpthiếp, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ, một đống người vì lo lắng mà giữ ngoàicửa nghe thấy từ trong phòng truyền ra giọng nữ tinh tế đều cười ngất.
Hai phu thê được Khương tổng quản thỉnh tới giải nguynghe được mấy lời cường hãn này của nữ nhi nhà mình, càng ngày càng cảm thấy cólỗi với Hàn Chiến. “Tướng công à, sao ta lại có cảm giác, gả con gái cho HànChiến, là hại đời người ta a.”

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »