Chương 80: Gió nổi mây dồn công thành lui thân
Trong quân trại, Lưu ThưHằng đem hai vị công chúa ban phát cho đám binh sĩ, cả đám rối rít tạ ơn cùngnhau kéo hai nàng đi ra ngoài hưởng lạc.
“Lão tổ tông quảthật cơ trí, cứ như vậy, còn có ai sẽ đối với chúng ta có dị tâm?” Lưu ThưHằng cảm thán nói, trong lòng những tướng lĩnh kia, chỉ khi bọn hắn chịu đemcông chúa của nước mình, ngay cả kiều thê cũng đưa cho bọn họ dùng chung, đóchính là cách thành thật với nhau nhất, làm gì còn ai không đem sự trung thànhcủa mình dâng lên.
Bốn người xoay người điđến lều của chủ tướng, Hoa Kiền Quân từ trong trướng đi ra ngoài, toàn thâncũng chỉ mặc một cái quần đơn. Hắn chỉ liếc bốn người một cái, “Việc củacác tướng lãnh đã xử lý gọn gàng?”
“Vâng” bốnngười cùng kêu lên đáp, sau hiểu ý Hoa Kiền Quân hướng về hai hàng ghế đỏ ngồixuống.
Hoa Kiền Quân ở ngồi ởghế chủ tọa, trên bàn là một bản đồ đại lục, chân mày nhăn lại, “Đối vớiviệc Bích Lạc không cần mỏ sắt ở Kim Sa, ngược lại đem đổi lấy lãnh thổ LongDược không hề phì nhiêu, các ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
“Nhi thần suy đoán,biết đâu dưới vùng đất kia cũng có một mỏ sắt, hơn nữa có thể còn nhiều hơn tạiKim Sa?” Ngô Hạo nói.
“Nhi thần cũng cảmthấy Bích Lạc làm thế chẳng qua chính là vì suy tính đơn giản mà thôi.”Hoa Duệ nói.
“Có phải hay khônglà có Long Dược có cái gì chúng ta không biết, mà để Bích Lạc biết được, chonên mới vứt bỏ Kim Sa mà tấn công Long Dược hay không?.” Tôn Ngọc Phươngsuy đoán nói.
Hoa Kiền Quân như có điềusuy nghĩ gật đầu một cái, “Phái mật thám lẻn vào Long Dược, âm thầm điềutra nghe ngóng chuyện này.” Hắn cũng không muốn lại bị Bích Lạc dắt mũi,lần này nếu hắn không mau mượn thời cơ, Kim Sa chỉ sợ sẽ không có phần của hắnrồi.
Bích Lạc trại lính, bêntrong lều của Chủ soái.
Hoàng Phủ Hạo Thiên đầymặt vui vẻ hướng về Băng Tinh quốc vương Bắc Băng Nham cùng Nhiếp Chính vươngBắc Băng Kỳ nâng ly rượu lên, “Băng Tinh bệ hạ mời, Nhiếp Chính vươngmời.” Nói liền trước cạn chén rượu.
Bắc Băng Nham cùng BắcBăng Kỳ thấy thế vội bưng lên ly, uống cạn rượu trong chén. Chẳng qua là BắcBăng kỳ có vẻ có chút không để ý, hay nhìn về hướng cửa, không biết đang nhìncái gì?
“Nhiếp Chính vươngnhưng là có gì việc gấp phải làm?” Hoàng Phủ Cảnh Thiên phe phẩy ngọcphiến cười híp mắt hỏi.
“Không, không có cáigì.” Hắn chỉ là đang chờ để được gặp người nữ nhi trí tuệ tinh thông, tàitrí hơn người mà thôi. “Đúng rồi, sao không thấy Hộ quốc công chúa? Nghenói Hộ quốc công chúa trong phủ có một thần y, muội muội ta từ khi còn nhỏ đãmang bệnh, chúng ta cũng vì nàng phí không ít tâm tư, hiện tại biết Hộ quốccông chúa trong phủ có người có thể chữa được, ta nhưng nhất định phải xin nàngcho mượn dùng một chút.”
“Nhiếp Chính vươngkhách khí, Ngưng nhi cũng là phi t·ử của trẫm, Tuyết Nhi tất nhiên sẽ không keokiệt một đại phu đâu.” Hoàng Phủ Hạo Thiên khẽ mỉm cười, quay đầu hướngTiểu Thái Giám phía sau phân phó nói: “Đi, xem một chút công chúa sao lạicòn chưa tới.”
Kia Tiểu Thái Giám vừamới ra khỏi trướng cửa, liền quay ngược trở về, chỉ thấy trong tay còn nhiềuthêm một hộp gấm.”Bẩm hoàng thượng, đây là công chúa cho thuộc hạ dướitrướng đưa tới, nói là công chúa làm quà tặng cho ngài.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên cùngHoàng Phủ Cảnh Thiên không hiểu liếc mắt nhìn nhau, “Trình lên đi.”
Hộp gấm mở ra, phía trênnhất là một phong viết ‘thư gửi Hoàng đế ca ca’, Hoàng Phủ Hạo Thiên cầm thưlên, kèm theo trong hộp gấm là tám lệnh bài được xếp ngay ngắn.
Hoàng Phủ Hạo Thiên tâmcả kinh, vội vàng mở thư trong tay ra, vừa nhìn thấy, trong lòng vừa xấu hổ lạithấy hổ thẹn, trên mặt không khỏi có cảm giác nóng rát.
Hoàng Phủ Cảnh Thiên thấyvậy, tỏ vẽ không hiểu lên tiếng, “Hoàng thượng, chuyện gì?”
Hoàng Phủ Hạo Thiên nhắmmắt lại, đem vật cầm trong tay đưa tới.
Hoàng Phủ Cảnh Thiên nghingờ mở bức thư ra, chỉ thấy trên đó viết:
“Hoàng đế ca ca,chuyện tam quốc nay đã không còn gì lo lắng, Tuyết nhi cùng Hàn Chiến quyếtđịnh sẽ lui về ở ẩn.
Tám lệnh bài trong hộp làdo Tuyết nhi mấy năm xây dựng cơ nghiệp, dùng tám lệnh bài này có thể điều độngđược người và tiền của của Tam quốc, mặt khác, bên trong Hàn gia trang ở ThanhChâu, trong mật đạo phía sau núi là của cải mọi người tốn mười năm tích tụđược, nếu có một ngày quốc khố khó khăn, huynh cứ lấy ra mà dùng là được.
Phụ mẫu Tuyết nhi vẫn cònđang vân du tứ hải, nếu có một ngày bọn họ quay về, làm phiền hoàng đế ca cathay ta chiếu cố bọn họ.
Song Tuyết nhi lần này làmuốn ra biển, trên biển tình huống khó lường, vạn nhất đụng phải gió lớn, cũngchưa chắc có thể an ổn quay về.
Tuyết nhi chưa bao giờ ratới biển khơi, vất vả lắm Hàn Chiến mới đồng ý dẫn ta xuất hải, chúng ta xinphép đi trước. Có lẽ có một ngày, chúng ta còn có thể trở lại, hoặc là chúng tavĩnh viễn cũng không về được, cho nên không hẹn gặp lại rồi, hoàng đế ca ca!
Hàn Tuyết, Hàn Chiếnthông tri.
“Tuyết nhi……”