Chương 7
Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Tiếng bước chân không nặng không nhẹ, sàn sạt ma sát vào đám lá rụng trên mặt đất. Đoàn Lăng vừa nghe đã biết, kẻ đang tới nhất định là một cao thủ. Võ công đến trình độ này thế nhưng lại cố tình nửa đêm hạ độc, không cần nói cũng rõ hẳn là một tên tâm tính ngoan độc, không từ thủ đoạn.
Đoàn Lăng vừa rồi hít phải không ít Truy Hồn Hương, một thân nội lực đã không còn sót lại chút gì. Hắn âm thầm tính toán canh giờ, trước hừng đông khó có thể khôi phục công lực, có muốn trốn cũng không kịp, giờ chỉ còn cách…
Đoàn Lăng ý niệm vừa chuyển, quay đầu nói với hai người đồng hành: “Các ngươi mau xuống xe.”
Liễu Dật trúng độc, vừa nhảy ra liền ngã lộn nhào. Lục Tu Văn trái lại không gặp trở ngại gì, y không có nội lực nên Truy Hồn Hương không có ảnh hưởng gì với y.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đoàn Lăng quyết định thật nhanh, “Liễu huynh đệ.”
“Vâng?”
“Ngươi mau mang Lục đại ca đến nhà Ngụy tiền bối. Nhớ kĩ, phải thật nhẹ nhàng, trên đường không được phát ra thanh âm, hiểu chưa?”
Liễu Dật nắm chặt thanh k·iếm, “Ta hiểu rồi… Nhưng còn ngươi?”
Đoàn Lăng xoay người leo lên lưng ngựa, cố chấp đáp lại: “Cũng may chỉ có một người tới, ta sẽ tìm cách đánh lạc hướng hắn.”
Liễu Dật cũng từng trải qua sinh t·ử, biết trong đó có hung hiểm, vội nói: “Đoàn đại ca, ngươi… hãy cẩn thận.”
Lục Tu Văn cũng không phản đối, gọi một tiếng “Sư đệ” rồi tiếp lời: “Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, nhất định phải theo ta chu du sơn hà.”
Đoàn Lăng nhìn y thật sâu, “Chờ ta trở về.”
Dứt lời, hắn giơ cao k·iếm quất vào m·ông ngựa con ngựa đau quá, hí thật dài, cuồng chân chạy thẳng lên phía trước.
Lục Tu Văn và Liễu Dật nhân cơ hội lui vào trong bụi cỏ. Cả hai cùng nín thở ngưng thần, ai cũng không lên tiếng trong chốc lát, quả nhiên nhìn thấy một đạo bóng đen xẹt qua trước mắt, đuổi theo xe ngựa của Đoàn Lăng. Trong bóng đêm nhìn không rõ tướng mạo của kẻ kia, nhưng khinh công trác tuyệt đã lên đến đỉnh cao, lên xuống vài cái liền không thấy bóng dáng.
Đoàn Lăng bị kẻ như vậy bám sát, đương nhiên là cửu t·ử nhất sinh.
Lục Tu Văn trong lòng hiểu rõ, bàn tay nắm chặt lại, móng tay ấn sâu vào da thịt. Rốt cục y hướng Liễu Dật nháy mắt, đối phương gật gật đầu, cẩn thận từ trong bụi cỏ đứng lên, hai người nâng đỡ nhau hướng về một phương hướng khác đi đến.
Ngụy Thần y ngụ ở rìa phía đông của thôn.
Con đường này chập tối bọn họ vừa đi qua, lúc này quay trở lại, bỗng dưng lại cảm thấy đường dài thật dài. Liễu Dật nhớ kĩ phân phó của Đoàn Lăng, một câu cũng không dám nói. Tới trước cửa nhà Ngụy thần y, mới đưa tay đập cánh cửa đang đóng chặt.
“Thùng Thùng” Tiếng đập cửa vang lên giữa màn đêm nghe đặc biệt rõ ràng.
Liễu Dật thuận lời đến được đây, trong lòng vẫn lo sợ muốn c·hết, chỉ e người của Ma giáo đột nhiên xuất hiện, nghe thấy tiếng bọn họ.
Cảm giác như đã đứng chờ cả một đời, cánh cửa trước mặt rốt cuộc cũng mở ra. Ngụy thần y đứng đó, trên gương mặt một tia cảm xúc cũng không thấy. Hắn hiển nhiên là vừa bị đánh thức, trên người chỉ khoác một kiện ngoại sam, không kiên nhẫn quát: “Khuya khoắt thế này rồi, đập cửa cái gì mà đập cửa? Bộ c·hết người hả?”
“Ngụy tiền bối, chúng ta gặp phải người của Ma giáo, nếu không đến tìm ngài, cũng không khác c·hết là bao nhiêu.”
“Ma giáo? Là Thiên Tuyệt giáo? Thế quái nào mà lại chọc phải lũ người đó vậy?” Ngụy thần y vừa càm ràm vừa tránh đường cho hai người Liễu Dật tiến vào.
Liễu Dật độc tính phát tác, trên người sớm đã không còn khí lực, vừa đi vào liền ngã sóng soài trên mặt đất.
Ngụy thần y nắm lấy tay hắn bắt mạch, ánh mắt khẽ động, “Truy Hồn Hương? Tiên sư cái lũ vén tay áo xô đốt nhà táng giấy! Đây chính là bảo bối của Thiên Tuyệt Giáo, luyện chế khó khăn đến mức nào, sao lại lãng phí trên người mấy kẻ các người?”
Nói xong còn dậm chân tiếc của giùm người ta một hồi.
Liễu Dật dùng chút hơi tàn gắng sức cắt ngang vị thần y kia, đem sự tình kể lại tóm tắt.
Ngụy thần y vừa nghe xong cười khẩy, “Nói như vậy, mấy người các ngươi vài ngày trước gặp một đám người của Thiên Tuyệt giáo, đánh bị thương bốn người còn g·iết một người?”
“Không sai.”
“Ai da, người trẻ tuổi đúng là thiển cận, các ngươi gây thù chuốc oán lớn như vậy với Thiên Tuyệt giáo, còn dám nghênh nghênh ngang ngang đi tìm thầy thuốc? Là sợ người ta tìm không ra các ngươi sao?”
“Vậy làm sao giờ? Đoàn đại ca còn đang ở bên ngoài.”
Ngụy thần y xòe hai bàn tay trắng, chép miệng: “Ta đây chỉ thông y thuật, võ công mù tịt, nơi này có thể cho các ngươi mượn lánh nạn ít hôm, những việc khác tự mà lo lấy.”
Dù chỉ vỏn vẹn chừng ấy, cũng đã gánh đủ mạo hiểm.
Liễu Dật vội vàng tạ ơn, nhìn lại thấy Lục tu Văn vẫn đứng ngoài cửa, từ nãy đến giờ không mở miệng, chỉ lặng yên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Lục đại ca, ngươi nói Đoàn đại ca có thể…”
“Không thể.” Lục Tu Văn nói chắc nịch, “Những chuyện sư đệ đã đáp ứng ta, hắn chưa từng nuốt lời.”
Thanh âm của y không lớn, lại khiến người ta không tự chủ được cảm thấy tin phục.
Liễu Dật nhẹ nhàng thở ra, hỏi Ngụy thần y: “Tiền bối, ngài đã là thần y, hẳn có thể giải được độc tính của Truy Hồn Hương?”
“Độc này ba canh giờ sau tự giải, cần giải dược làm cái quái gì?”
“Ba canh giờ… ít nhất phải chờ tới hừng đông, ngộ nhỡ người của Ma giáo đuổi tới, không chỉ chúng ta, ngay cả Ngụy tiền bối cũng sẽ bị liên lụy.”
“Thế nên ta mới không làm cái nghề chữa bệnh cứu người này nữa, trên giang hồ ân oán bao nhiêu, không cẩn thận một chút y như rằng phiền toái tới nhà, ngay cả tại sao mình phải c·hết cũng không biết.” Miệng mắng mỏ không thôi, nhưng tay lại nâng lên chỉ vào bàn đá bên trong viện, “Dưới bàn đá có mật thất, vốn là lo xa cho cái thân già này, không ngờ lại phải để các ngươi khai trương mất.”
Bàn cờ vốn được cố định trên mặt bàn đá, nhưng dưới đế lại có thể chuyển động. Liễu Dật đi qua xoay vài cái, liền nghe “Lạch cạch” vài tiếng, sàn đá dưới chân hắn chậm rãi di động, cuối cùng hé ra một cái khe.
Cơ quan huyền diệu đến mức này, người thường tất nhiên không thể ngờ đến, thảo nào Ngụy thần y coi như là phương pháp bảo vệ tính mạng.
Liễu Dật đang muốn mở hoàn toàn mật thất ra, lại nghe bên ngoài vang lên một trận vó ngựa. Hắn vội vàng đem bàn cờ xoay về chỗ cũ, vui vẻ chạy đến: “Lục đại ca, Đoàn đại ca đã trở lại?”
Lục Tu Văn ra dấu im ặng, một câu không nói.
Đoàn Lăng là dùng xe ngựa rời đi, còn kẻ kia của Ma giáo là thi triển khinh công đuổi theo. Người đang cưỡi ngựa đi tới… là Đoàn Lăng sao?
Trong viện yên tĩnh không tiếng động.
Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa đi tới đi lui, như là đang tìm k·iếm người nào. Qua một hồi lâu mới dừng lại, đổi thành một tràng cười kéo dài.
Tiếng cười kia không rõ là nam hay nữ, yêu dị vô cùng, nghe đến làm da đầu muốn run lên. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng kẻ tới nội lực thâm hậu, mỗi một âm thanh phát ra đều giống như thật gần bên tai.
Kẻ tới đột nhiên mở miệng, rành rọt từng chữ nói: “Lục Tu Văn, không cần trốn tránh, ta biết ngươi ở trong này.”
Lục Tu Văn đột nhiên nghe đến tên mình, không khỏi hốt hoảng nhưng rất nhanh đã trấn định lại, tiếp tục bảo trì im lặng.
Liễu Dật có chút khẩn trương nhìn y.
Lục Tu Văn lắc đầu, ý bảo hắn chớ trúng kế.
Đối phương hẳn là vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, nên mới nói hai câu kia, chỉ vì muốn lừa y xuất hiện.
Quả nhiên không lâu sau, giọng nói vừa rồi lại tiếp tục: “Tả hộ pháp vốn cử ta đến g·iết c·hết tên tiểu t·ử họ Đoàn kia, ta đây thật lòng chẳng thèm động tay, bất quá nghe nói ngươi ở bên cạnh hắn, ta có muốn ngồi yên cũng không được rồi. Lâu rồi không gặp mặt, cũng nên ôn chuyện một chút chứ nhỉ?”
Đoạn cuối ngữ điệu hơi lên cao, thập phần câu nhân.
Liễu Dật nhịn không được rùng mình, trên mặt hiện lên nghi hoặc, sao người của ma giáo lại quen biết Lục Tu Văn?
Lục Tu Văn nghe xong mấy câu này, đã đoán ra được thân phận của kẻ bên ngoài. Đối phương dù không quen biết thì cũng cùng y có cừu oán. Hắn nói là tới để g·iết Đoàn Lăng, như vậy…
Lục Tu Văn nhắm mắt lại, không để cho mình nghĩ thêm nữa kẻ kia lại tiếp tục nói: “Lục Tu Văn, năng lực của ngươi chẳng phải là không ai bì nổi sao? Từ trước đã ỷ vào giáo chủ sủng ái, trong giáo hoành hành không cố kỵ, cũng không để ai vào mắt, sao lại trở thành con rùa đen rụt đầu thế này?”
Hắn một phen dùng nội lực truyền âm như vậy, người dân trong thôn đại đa số đã tỉnh lại, dần dần nổi lên tiếng huyên náo không yên.
“Tốt thôi, nếu ngươi đã không chịu ra, ta đây đành phải tự mình đi tìm ngươi rồi. Cũng may nơi này cũng không có mấy người, cứ đi từng nhà mà tìm thôi. Gặp một người g·iết một người, cùng lắm đến khi g·iết sạch, mặt chuột nhà ngươi ắt phải lòi ra.”
Thủ đoạn ngoan độc đến vậy… Liễu Dật vừa nghe vừa toát mồ hôi lạnh.
Lục Tu Văn nén lại cơn giận, thậm chí còn tráo phúng nhếch khóe miệng.
Kẻ kia đợi hồi lâu cũng không thấy y mắc mưu, nhân tiện nói: “Ta thiếu chút nữa quên mất, Lục Tu Văn tâm ngoan thủ lạt, chưa bao giờ để ý đến tính mạng của người khác. Có g·iết bao nhiêu người đối với ngươi cũng không có tác dụng. Ấy vậy nhưng mà lại có một người, ngươi không thể mặc kệ, đúng hay không?
Tâm như bị bóp nghẹt, sắc mặt Lục Tu Văn thoáng chốc biến đổi.
“Ai, ta đây đuổi theo xe ngựa chạy về hướng Tây, không bao lâu liền đuổi kịp. Tiểu t·ử họ Đoàn trúng độc, một chút công phu cũng không dùng được. Ta chỉ cần nhấc k·iếm lên c·hém xuống… Hì hì…” Người nọ lại cười to một trận, tận đến khi làm người ta dựng đứng tóc gáy, “Ngươi đoán xem, hắn có c·hết hay không?”
Lục Tu Văn cắn chặt răng, cảm thấy trong họng tràn lên vị m·áu.
“Ta định bụng một nhát c·hém c·hết luôn, nhưng bỗng nhớ đến ngươi từ trước đến nay lúc nào cũng che chở hắn, bảo vệ hắn từng li từng tí, nên niệm tình để lại cho hắn một cái mệnh, chỉ c·hém đứt hai cánh tay. Nhưng dù có không g·iết hắn, ta cũng có thể chậm rãi để hắn nếm thử tư vị sống không bằng c·hết.”
Tiếng vó ngựa lại chạy quanh thôn một vòng.
Chỉ có điều, lần này xuất hiện thêm một thanh âm khác, nghe giống như vật nặng bị trói kéo lê trên nền đất.
Lục Tu Văn nghe xong, trong lòng đã mơ hồ đoán trước, quả nhiên lại nghe kẻ kia nói: “Lục Tu Văn, tiểu t·ử này cũng thật bướng bỉnh nha, bị thương nặng như vậy mà kêu cũng không kêu một tiếng. Ai nha, m·áu chảy đầy ra đất rồi kìa, ngươi mà không ra, hắn không sống nổi đâu.”
Gương mặt Lục Tu Văn trắng đến đáng sợ, ngón tay bám vào vách tường phát run, âm thanh kia giống như kim châm vào lòng y. Bàn tay vươn ra, định đẩy cửa.
Ngụy thần y hướng y khoát tay, dùng khẩu hình cảnh báo: cẩn thận có trá.
Lục Tu Văn lúc này lại nở nụ cười, “Ngụy tiền bối, mật thất kia có an toàn không?”
“Đương nhiên, trong mật thất có một cơ quan, khi phát động, trừ khi là người bên trong tự mở, nếu không bên ngoài sẽ không thể vào được.”
“Vậy là tốt rồi. Tiểu Liễu, ngươi cùng Ngụy tiền bối trốn đi, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được bước ra.”
Liễu Dật vội phản ứng, “Lục đại ca, ta không nghe được tiếng của Đoàn đại ca, kẻ đó không chừng là lừa gạt ngươi thôi.”
Đạo lý kia đương nhiên y biết, nhưng vạn nhất… Y không có can đảm lấy tính mạng Đoàn Lăng ra đánh cược.
Lục Tu Văn thở dài, đẩy cửa bước ra, cất cao giọng: “Đỗ Phong, người ngươi muốn tìm ở trong này.”
“Ha ha ha, Lục Tu Văn, ngươi quả nhiên luyến tiếc tên tiểu t·ử họ Đoàn.”
Tiếng cười to vừa dứt, một con tuấn mã phi như bay mà đến, dừng ngay sát trước mặt Lục Tu Văn. Con ngựa này đúng là con Đoàn Lăng đã cưỡi trước khi biến mất. Tuy rằng trời đã tối mịt, nhưng vẫn nhìn ra được bị kéo trên mặt đất chỉ là một chiếc bao tải.
Không phải Đoàn Lăng.
Lục Tu Văn nhẹ nhàng thở ra, cũng không hối hận vì vừa rồi đã bước ra.
Đoàn Lăng là điểm yếu của y.
Người khác lấy hắn ra lừa y một nghìn lần, y sẽ mắc mưu một nghìn lần.
Kẻ kia ngồi trên lưng ngựa khoác trên mình trường sam màu lục, chất liệu đẹp đẽ quý giá, quả thực như vừa bước xuống từ sân khấu kịch. Tướng mạo kẻ kia nguyên bản cực kì tuấn tú, nhưng bên trái gương mặt lại có một vết sẹo dài, từ thái dương thẳng đến bên tai, khiến cho một con mắt bị hủy, khuôn mặt vì thế mà trở nên dữ tợn.
“Lục Tu Văn,” Đỗ Phong cười gập cả lưng, dùng một con mắt còn lại trừng lớn nhìn y, “Đã lâu không gặp.”
Lục Tu Vắn hướng hắn tươi cười: “Ta đang tự hỏi kẻ nào mà thiếu bản lĩnh như vậy, đối phó với người không khác gì phế nhân như ta đây mà lại dùng đến cả Truy Hồn Hương. Ha, nguyên lai là thủ hạ đã bại dưới tay ta. Ngươi hiện tại theo Tả hộ pháp, hắn cũng không chê ngươi quá ngu ngốc sao? Hay là ngươi làm chó ngoan đủ giỏi rồi?”
Tia giận dữ chợt lóe trên gương mặt Đỗ Phong, “Xưa đâu bằng nay, ngươi hiện giờ đến vẩy một ngón tay cũng không nổi, cũng chỉ có thể dùng cái miệng mà khua môi múa mép.”
Hắn xuống ngựa, bước từng bước một lại gần Lục Tu Văn, gương mặt càng vặn vẹo dữ tợn.
“Lục Tu Văn, hôm nay ta tới tìm ngươi tính sổ.” Đỗ Phong đưa tay sờ lên vết sẹo trên má trái, “Ngày trước không phải uy phong lẫm liệt lắm sao? Năm đó ngươi một roi quất trúng mắt ta, có từng ngờ tới được ngày hôm nay?”
Con mắt còn sót lại của hắn gắt gao nhìn thẳng Lục Tu Văn, toát ra thù hận thấu xương.
Lục Tu Văn làm như không thấy, chỉ hỏi: “Đoàn Lăng đâu?”
“Hắn?” Đỗ Phong ác độc phì cười, phun ra hai chữ, “Đã c·hết.”
Biểu tình trên mặt Lục Tu Văn trở nên trống rỗng.
Nhưng chỉ tích tắc sau khóe miệng y đã cong lên, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Đỗ Phong hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Lục Tu Văn không để ý đến hắn, chỉ tha thiết nhìn vào bóng đêm phía sau hắn, ánh mắt trong suốt như ngọc lấp lánh ôn nhu: “Sư đệ.”
Đỗ Phong cả kinh, vội quay đầu nhìn lại, không thấy một bóng người, chỉ có màn đêm dày đặc. Hắn cho là Lục Tu Văn bị kích động, nhất thời phát điên, đang muốn tận tình chế nhạo một phen, đột nhiên qua khóe mắt thoáng nhìn thấy hàn quang chợt lóe. Một thanh trường k·iếm đ·âm xiên tới, nhằm tim hắn mà đi.
Võ công của Đỗ Phong quả thật không tồi, trong lúc chỉ mành treo chuông, hắn có thể vận dụng khinh công tuyệt diệu tránh đi một k·iếm lấy mạng. Dù là vậy, cũng không tránh được trên tay trái bị khắc mở một lỗ hổng, m·áu tươi chảy ròng.
Mà người đ·âm hắn một k·iếm này, mày k·iếm mắt sáng, tướng mạo đường đường, lại đúng là người bị hắn “g·iết”, Đoàn Lăng.
“Ngươi còn chưa c·hết?”
“Cũng trúng một chưởng, ngã nhào vào vách núi, c·hết thì chưa c·hết được.”
Đoàn Lăng nói nhẹ như không, nhưng người hắn đầy bụi đất, trên vạt áo còn vết m·áu lấm tấm, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Lục Tu Văn đi đến bên cạnh hắn, ” Sư đệ, ngươi thế nào rồi?”
“Không có việc gì, vội trở về hơi mất sức.” Đoạn Lăng nhìn sắc trời, “Bất quá kéo dài được đến giờ Thìn, công lực của ta cũng khôi phục được chút ít.”
Truy Hồn Hương chỉ có hiệu lực ba canh giờ, nếu có thể đợi đến hừng đông như hắn nói, Đoạn Lăng đương nhiên có thể đấu cùng Đỗ Phong một trận.
Nhưng Đỗ Phong sao có thể để yên? Ngay cả vết thương trên tay trái cũng không để ý đến, Đỗ Phong liền rút k·iếm xông trận, “Không c·hết cũng tốt, vừa lúc ta có thể g·iết ngươi ngay trước mặt Lục Tu Văn.”
K·iếm pháp cũng không thể gọi là cao minh, nếu so với một thân khinh công vừa thể hiện, chỉ có thể nói là bình thường của bình thường, nhưng lợi hại ở chỗ xuất tay tàn nhẫn, mỗi một k·iếm đều nhắm thẳng vào yếu hại trên người Đoàn Lăng.
Đoàn Lăng đứng ngay sát cạnh Lục Tu Văn, tất nhiên không thể tránh né, đành cắn răng ứng chiến. Võ công của hắn dù khôi phục được mấy thành nhưng nội lực không đủ, càng đấu càng rơi vào thế hạ phong.
Lục Tu Văn ở bên quan sát, đã sớm rõ nội tình võ công của hai người đến nhất thanh nhị sở, lúc này liền cúi xuống bốc một vốc cát, ném về phía Đỗ Phong, miệng hô lớn: “Cẩn thận, độc sa!”
(=cát độc)
Thời cơ được chọn cực chuẩn xác, Đỗ Phong phải đỡ k·iếm của Đoàn Lăng, liền tránh không khỏi “Độc sa” này. Mà nếu muốn tránh, sẽ lãnh đủ một k·iếm kia. Hắn rốt cuộc vẫn là kiêng kị Lục Tu Văn, rốt cuộc xoay ngang người tránh được “Độc sa,” đầu vai tất nhiên bị Đoàn Lăng đ·âm vào.
Chẳng qua đang lúc trúng phải Truy Hồn Hương, nếu là khi dư thừa nội lục, k·iếm này đã đủ để lại trên người hắn nguyên một lỗ thủng.
Đỗ Phong ăn quả lừa, tức xì khói quát ầm lền: “Lục Tu Văn, ngươi thật đê tiện vô sỉ!”
“Cám ơn khen tặng.” Lục Tu Văn khiêm tốn nói, “So với ngươi thật có chút hổ thẹn.”
Đỗ Phong giận dữ, đột ngột xoay người trên không, hung hăng tung một cước trúng n·gực Đoàn Lăng. Một cước này khiến Đoàn Lăng không có nội lực hộ thể bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên bậc thềm Ngụy gia.
“Khụ khụ…”
Đoàn Lăng trên người vốn đã sẵn có thương thế, lại thương chồng thêm thương, nhất thời đứng dậy không nổi.
Đỗ Phong lập tức tiến lên, đang muốn rút k·iếm c·hém xuống, chợt nghe thấy trong viện có người lao tới, huy k·iếm đón đỡ. Chỉ nghe “keng” một tiếng hai lưỡi k·iếm va chạm.
Võ công của người này kém xa Đoàn Lăng, không những vô lực, chiêu thức cũng rất bình thường, chỉ có bảo k·iếm trong tay là sắc bén vô cùng. Đỗ Phong cùng người nọ song k·iếm nhất giao, trên thân k·iếm của hắn thế nhưng mẻ luôn một miếng.
“Tiểu Liễu,” Lục Tu Văn nói, “Ngươi sao không trốn đi?”
Liễu Dật lui ra phía sau một chút, xoay ngang k·iếm đứng chắn trước người Đoàn Lăng, “Ngươi và Đoàn đại ca ở bên ngoài liều mạng, ta sao có thể ham sống sợ c·hết? Ta mặc dù võ công chẳng đến đâu, cũng không phải hạng người gan thỏ đế, cùng lắm thì c·hết chung là được.”
“Hảo!” Đoạn Lăng cười dài một tiếng, chống k·iếm đứng lên, “Liễu huynh đệ, chúng ta cùng đồng vai sát cánh.”
Liễu Dật ứng thanh cùng Đoàn Lăng liên thủ tấn công Đỗ Phong.
Tiếng đao k·iếm tương giao không dứt bên tai, ba người rất nhanh lâm vào hỗn chiến.
Trong ba người, Liễu Dật võ công kém nhất, khí lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, phải dựa vào bảo k·iếm sắc bén mới miễn cưỡng ứng phó mấy chiêu, nhưng đều là đỡ trái hở phải.
Đỗ Phong kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, cố ý lộ sơ hở, nhân lúc Liễu Dật tiến đến liền đánh một chưởng vào n·gực đối phương.
Liễu Dật nhất thời lùi lại mấy bước, phun ra một búng m·áu, bảo k·iếm trên tay rơi trên mặt đất.
Đoàn Lăng cắn chặt răng, hắn hẵng còn cùng Đỗ Phong so chiêu không dứt. Thế nhưng thể lực đã tới cực hạn, k·iếm pháp sớm không còn trình tự, nhưng hắn vẫn một k·iếm lại một k·iếm c·hém đến, như là muốn cùng Đỗ Phong đồng quy vu tận.
Lục Tu Văn nhận ra, không khỏi liếc mắt nhìn Ngụy thần y.
Nguy thần y thấy y nhìn về phía mình, vội vàng lắc đầu: “Ta chỉ coi náo nhiệt thôi nha, không có ý định cùng các người đồng sinh cộng t·ử. Nếu chẳng may lăn ra c·hết hết, ta sẽ giúp mấy người nhặt xác.”
“Vậy làm phiền Ngụy tiền bối rồi.”
Lục Tu Văn cũng không ép buộc, ngược lại còn nói tạ ơn.
Lúc này đùi phải của Đoàn Lăng bị đ·âm trúng, rốt cuộc không đứng thẳng nổi, ngã trên mặt đất. Mới vừa rồi một phen c·hém g·iết, trên người tràn ngập vô số miệng vết thương. Dù m·áu cứ lũ lũ tràn ra, hắn cũng nhất định không nhận thua, vẫn gẳng gỏi huy k·iếm.
Đỗ Phong sao có thể để cho Đoàn Lăng như ý? Hắn cười, một cước đạp lên mu bàn tay đối phương, giẫm xuống đất nghiền nát.
“Đoàn đại ca!” Liễu Dật lao lên cứu người, bị Đỗ Phong đá b·ắn ra.
Trên người Đỗ Phong cũng bị thương, màu xanh của sam t·ử (=áo trong) đã bị nhuộm đỏ quạch, vết sẹo trên khuôn mặt hắn càng khiến người sợ hãi. Lúc này đã chiếm thế thượng phong, Đỗ Phong không vội g·iết người, ánh mắt quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lục Tu Văn, cười lớn: “Lục Tu Văn, ngươi không phải coi trọng nhất vị sư đệ này sao? Ngươi bảo ta nên g·iết hắn thế nào? Móc mắt hắn hay moi tim hắn? Hay là lột da rút gân, mổ bụng xẻ ruột? Yên tâm đi, ta sẽ lưu lại cho ngươi một hơi tàn, cho ngươi tận mắt chứng kiến hắn c·hết như thế nào.”
Hắn hận Lục Tu Văn đến thấu xương, lòng tràn ngập ý nghĩ muốn nhìn thấy bộ dáng quỳ xuống cầu xin tha thứ của Lục Tu Văn ai ngờ y vẫn thản nhiên, giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, chỉ thở dài thật nhẹ.Tiếng thở dài cất giấu ý chế giễu rõ ràng, sau đó Lục Tu Văn cúi xuống nhặt lên thanh k·iếm của Liễu Dật rơi trên mặt đất.
Mũi k·iếm từ từ nâng lên, cuối cùng chỉ thẳng vào con mắt còn lại của Đỗ Phong. Lục Tu Văn chậm rãi cất tiếng: “Ngươi đùa giỡn thế đã đủ uy phong chưa? Tiếp theo cũng nên thưởng thức k·iếm pháp của ta chứ nhỉ?”