Chương 16

Chuyển ngữ: Cỏ dại
Chỉnh sửa: nhoclubu
Đêm đó khi Nhuận Ngọc rời đi, Đồng D·ao khẽ cười tự giễu, đã như vậy rồi, còn làm sao bây giờ, dù sao cũng không phải tìm đường c·hết nữa… Coi như bị chó cắn một ngoạm đi.
Nỗi đau lớn nhất đời người chính là không thể buông bỏ, mà phương pháp duy nhất để triệt tiêu nỗi đau, chính là c·hết tâm. Đồng D·ao đè n·gực mình, lòng đã c·hết, thế là c·hết tâm…
Cho dù cô luôn cố gắng an ủi bản thân, nói với chính mình phải kiên cường, nhưng mỗi một sợi xúc cảm đều có vẻ suy sụp, tâm trạng u ám vô cùng. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra, liền cảm thấy lo lắng. Mơ hồ ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng…
Càng lúc càng buồn ngủ, không lâu sau cô ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh lại, không biết đã là giờ nào. Bên tai có người nhỏ giọng nói chuyện, nhưng cố gắng thế nào cũng không mở mắt được, mí mắt trở nên vô cùng nặng nề. Tuy rằng toàn thân đều tê mỏi, nhưng Đồng D·ao rõ ràng cảm nhận được có nhiều bàn tay đang chạm vào cơ thể mình.
Trong lòng cô vô cùng hoảng hốt, nhưng không có cách nào mở mắt được. Đồng D·ao sốt ruột, dùng sức cắn vào đầu lưỡi mình, trong miệng liền ngập tràn mùi m·áu tanh. Nhờ vào cơn đau, Đồng D·ao cố gẳng cử động lông mi, khẽ mở mắt ra.
Chỉ thấy chính mình đang nằm trên giường, bốn lão cung nữ tóc bạc vây xung quanh, các bà ấy lại bắt đầu trút bỏ y phục của cô.
Một cảm giác vô cùng chán ghét tự nhiên xuất hiện, trong lòng Đồng D·ao nổi cơn thịnh nộ, ước gì có thể xông lên g·iết chiết họ: “Các ngươi… các ngươi… Cút …”
Mấy lão cung nữ kia vừa nghe Đồng D·ao có thể mở miệng nói chuyện, lấy làm kinh hãi: “Hoàng hậu, người đã tỉnh?”
“Đừng chạm vào ta, cút cho ta…”
Đồng D·ao vẫn không thể cử động tay chân của mình, toàn thân nằm ở đó phát run. Bộ dạng như vậy khiến cô khó chịu tới cực điểm.
“Nương nương xin thứ cho nô tỳ mạo phạm, là nhị hoàng t·ử lệnh cho chúng nô tỳ tới.”
Nhuận Ngọc…
“Nhị hoàng t·ử lệnh cho chúng nô tỳ tới nghiệm chứng sự trong trắng của nương nương.”
Nghiệm chứng? Trong trắng? Trái tim Đồng D·ao như bị đ·âm mạnh, chau mày rồi đột nhiên nở nụ cười. Trong trắng ư? Còn gì mà trong trắng…
Cái này còn cần phải nghiệm chứng sao? Nhuận Ngọc đã nói, cô chính là nước cờ cuối cùng của hắn…
Cả người Đồng D·ao dâng trào sức lực, cố gắng cử động nửa thân trên, ra sức vung tay với lão cung nữ đứng ở bên cạnh: “Các người cút hết ra ngoài cho ta! Cút!”
Bốn lão cung nữ lộ vẻ băn khoăn, đưa mắt ra hiệu cho nhau. Một lão cung nữ lấy ra một nhánh cây ngắn màu nâu từ trong tay áo, bắt đầu đốt.
“Các ngươi…” Đêm hôm qua Đồng D·ao cũng ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng đócô thoáng hiểu ra, họ hạ mê dược với cô!
Nhưng lúc này cơ thể đã không nghe sai khiến của cô, cô lại ngã xuống, mất đi ý thức…
Không biết qua bao lâu, Đồng D·ao lại mơ màng tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra. Cô ngọ nguậy xuống giường. Quần áo của cô đã được mặc chỉnh tề.
“Nương nương, người uống nước đi.” A Ứng đứng bên cạnh nói với cô, hai mắt nó phiếm hồng nhìn Đồng D·ao, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
“Chuyện này… Là sao?”  Đồng D·ao nhìn thấy màn và gia cụ ở bên cạnh, tầm mắt mô hồ, giống như đồ đạc được xếp chồng lên nhau.
“Nương nương, người có khỏe không? Nơi này là điện hoàng hậu.”
“Điện hoàng hậu… Tại sao ta lại ở đây…” Đồng D·ao cau mày, trông rất thống khổ.
“Nương nương, người không có việc gì chứ, người đừng dọa A Ứng.” A Ứng vừa nhìn thấy bộ dạng của Đồng D·ao thì sợ tới phát khóc.
“Tại sao ta lại ở đây? Ta đến đây lúc nào?”
“Nương nương, rốt cuộc người làm sao vậy? Người làm sao vậy? Người vẫn luôn ở đây, cho tới bây giờ vẫn chưa từng rời khỏi đây nửa bước mà!”
“Cái gì?” Đồng D·ao lấy làm kinh hãi, kéo tay áo A Ứng, “Ngươi nói ta chưa từng rời khỏi đây, vẫn luôn ở chỗ này?”
“Nương nương.” A Ứng vừa khóc vừa quỳ gối trước mặt Đồng D·ao, “Cách đây vài ngày, nương nương đổ bệnh, hoàng t·ử nói hoàng t·ử sẽ không quan tâm, chỉ phái y nữ đến săn sóc người. Nhưng một ngày ba bữa của người đều do nô tỳ đưa đến, người không nhớ sao? Rốt cục người làm sao vậy? Ngày nào nương nương cũng ở đây.”
Đồng D·ao sững sờ: “Ngươi nói ngày nào ta cũng ở đây?”
“Dạ, nương nương vẫn luôn nằm trên giường, hôm nay người mới vừa tỉnh lại.”
“Ngày nào ngươi cũng đều tận mắt nhìn thấy ta nằm trên giường?”
“Y nữ nói, bệnh của người không chịu được gió, cho nên vẫn luôn buông màn, không cho phép kéo lên. Nhưng người vẫn nằm ở trên giường, mỗi ngày đều phải uống thuốc điều trị không có khả năng đi ra ngoài.” A Ứng quỳ trên mặt đất, khẽ kéo tay áo Đồng D·ao, “Nương nương, xin hãy bảo trọng phụng thể, không nên nghĩ ngợi nhiều. Hay để nô tỳ mời y nữ tới?”
“Không cần.” Đồng D·ao nheo mắt lại, vặn người ngồi dậy, gắt gao ôm lấy đầu gối: “A Ứng, ngươi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một lát.”
“Nương nương…”
“Ra ngoài!”
Tác dụng của mê dược rất khó tan, suốt một ngày cơ thể Đồng D·ao đều trong tình trạng say m·a t·úy, đầu đau muốn nứt ra. Cho tới giờ chưa từng thấy tâm trạng tồi tệ đến vậy, tất cả bất hạnh dường như đều kéo đến cùng một lúc, chính mình bị gặp phải. Rõ ràng Nhuận Ngọc đã tính toán mọi việc rất chu đáo, toàn bộ mọi người đều cho rằng cô hoàn toàn chưa từng rời khỏi cung, đương nhiên cũng sẽ không có ai tin tưởng lời cô nói.
Đồng D·ao lắc đầu, không ngừng chế giễu bản thân, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trăm miệng khó cãi.
Trong lòng hoảng sợ suốt một đêm, hoàn toàn không có cách nào ngủ được. Nhiều vết xanh tím trên vai là dấu vết mà Nhuận Ngọc để lại trên người cô, nổi bật trên làn da trắng nõn, hiện ra trông thật chướng mắt.
Trong lòng lại có một cơn đau đớn không rõ.
Không biết bao lâu, phía chân trời đã có ánh sáng, chim bắt đầu hót líu lo.
“Nương nương.” Có tiếng đập cửa nhẹ nhàng, là giọng của A Ứng.
“Chuyện gì?” Lâu không nói chuyện, vừa mở miệng nói, Đồng D·ao phát hiện giọng nói của mình có chút doạ người.
“Nô tỳ đến thay y phục và trang điểm cho nương nương. Hôm nay nhị hoàng t·ử muốn mở tiệc chiêu đãi sứ thần nước Hồng Ngọc, hy vọng nương nương có thể tham dự.”
Đồng D·ao đau hết cả lưng một chút sức lực cũng không có, vốn không ngồi dậy được. Đột nhiên nghe nói tới ba chữ “nước Hồng Ngọc” trong lòng co rút mạnh mẽ, n·gực phát ra đau đớn. Cô dùng sức cử động cơ thể: “Vào đi, ta muốn tham dự!”
A Ứng nhẹ nhàng đẩy cửa, phía sau có bốn cung nữ, trong tay bưng rất nhiều thứ. Tầm mắt của A Ứng vừa tiếp cú với khuôn mặt của Đồng D·ao liền hoảng sợ. Chỉ thấy toàn thân Đồng D·ao đầy mồ hôi, môi run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt.
“Nương nương, người làm sao vậy? Có phải bệnh vẫn chưa khỏi? Hay để nô tì đi bẩm báo với nhị hoàng t·ử, nói nương nương không đến được.”
“Không, ta khỏe lắm, ta muốn đi!” Đồng D·ao siết chặt nắm tay.
Sứ giả của nước Hồng Ngọc, nước Hồng Ngọc… nước Hồng Ngọc…
Sau khi Đồng D·ao rửa mặt chải đầu xong, cung nữ giúp cô mặc quần áo. Đầu tiên là nội y dài tay màu trắng, sau  là bộ trường bào màu đỏ. Ngoài trường bào, là một chiếc đai lưng màu cam, thắt đai lưng rất chặt, gần như không thở nổi. Bên ngoài, lại mặc thêm một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng, trông thật kiềm diễm lộng lẫy, dáng người xinh đẹp.
Đồng D·ao cẩn thận nắm nhìn phucc sức trên người, có lẽ cô là người hiện đại duy nhất có thể tận mắt thấy nên văn minh cổ đại này… Đối với nhà khảo cổ mà nói là chuyện may mắn biết bao. Nhưng chuyện gì cũng có cái giá của nó, cô khẽ run rẩy, cơ thể của chính mình chính là một trong những cái giá phải trả.
Cung nữ dùng một loại phấn trắng đánh lên mặt Đồng D·ao. Gương mặt cô trông trắng như tuyết, như đang đeo mặt nạ, tất cả khuyết điểm đều bị che giấu dưới lớp phấn trắng ấy. Nhóm cung nữ dùng than để vẽ lông mày và mắt của Đồng D·ao, dùng chu sa bôi lên đôi môi trắng bệch của cô.
Các cung nữ bưng một gương đồng lớn để Đồng D·ao có thể thấy mình. Đồng D·ao liếc mắt nhìn, bỗng xuất hiện một khuôn mặt rất đáng sợ.
Cô phất tay áo để các cô bưng gương đồng đi. Nhập gia tuỳ tục mà… Trong mắt mọi người thời cổ đại, loại trang điểm này là đẹp nhất, nhưng trong con mắt người hiện đại như Đồng D·ao, trông lại vô cùng thê thảm. Nhưng quên đi… nước Hồng Ngọc… Đồng D·ao vô cùng mong đợi.
Mỗi một phút với Đồng D·ao mà nói đều là chờ đợi trong mỏi mòn.
Cuối cùng, chỗ Nhuận ngọc cũng truyền tin tới, truyền cô qua đó.
A Ứng đỡ Đồng D·ao chậm rãi bước lên đài cao vào đại điện. Đồng D·ao cẩn thận quan sát xung quanh, thềm đá được chạm trổ rất đẹp, xung quanh là cột đá lớn đựoc khắc nhiều hoa văn có hình chim chóc, trên vách tường là bức họa lớn, giống như ghi chép tế tự. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên ngai vàng bằng bạch ngọc, nét mặt Nhuận Ngọc như cười như không, khoan khoái tựa lưng vào long ngai.
Lại gặp nhau, đối mặt với khuôn mặt tuyệt đẹp mà lạnh lùng của Nhuận Ngọc, cảm giác quen thuộc này càng khiến trái tim cô thêm đau đớn. Cô vội vàng tránh tầm mắt, đi về phía trước.
“Nhi thần cung nghênh mẫu hậu.” Nhuận ngọc nói một câu có vẻ không nghiêm túc. Đồng D·ao nghe hai chữ “mẫu hậu” mà cả người phát run. Hai chữ này giống như một khoảng cách vô hình, hoàn toàn tách hai người ra hai thế giới.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy tầm mắt của các đại thần xung quanh, cô có thể cảm nhận sự khinh thường cùng thống hận trong mắt họ. Cả người cô hơi run rẩy, bước nhanh vào, ngồi ở vị trí bên cạnh Nhuận Ngọc, hạ tầm mắt xuống.
Xem ra vị thất công chúa này ở nước Chư Lương không được hoan nghênh, chắc là mọi người ở đây đều hận cô tới tận xương tuỷ. Đồng D·ao nắm chặt tay, thất công chúa g·iết hoàng đế Chư Lương, mà cô lại ở trong cơ thể của thất công chúa, nhưng ngày kế tiếp sẽ rất vất vả đây…

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »