Chương 577: Hận
Đương nhiên trong lòng nghi hoặc nhưng Tam hoàng t·ử không nói ra, sợ mất mặt, cố gặng chịu đựng cảm giác chật chội dưới chân, đi cả hai cái vào.
Cố gượng đi hai cái long ngưa xong, Tam hoàng t·ử nhận lấy long bào trongtay Ngũ hoàng t·ử mặc lên người, cái xe xa hoa này lớn không kém gì longliễn của thiên t·ử, đủ cho nam nhân trưởng thành thoải mái đứng thẳngngười.
Mới khoác long bào lên người, còn chưa kịp chỉnh cho ngayngắn, Tam hoàng t·ử đã cảm thấy không ổn, bộ long bào này sao mà chật thế này, chỉ vừa vặn che hết thân thể béo ú của hắn thôi!
Không đúng, trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Đầu lóe linh quang, khuôn mặt Tam hoàng t·ử tối sầm lại.
– Tam ca, sao đệ nhìn bộ long bào này mặc trên người huynh không hợp chút nào thế nhỉ?
Ngũ hoàng t·ử như không hề nhìn thấy mặt Tam hoàng t·ử tối đi, đứng dậy giúphắn cởi long bào sau đó chẳng chút khách khí mặc lên người mình.
Tam hoàng t·ử lặng lẽ nhìn Ngũ hoàng t·ử mặc long bào, mắt nheo lại, ánh lênhàn quang như đao, bộ long bào này mặc lên cơ thể gầy gò của Ngũ hoàngtử vô cùng vừa vặn.
Lúc này Ngũ hoàng t·ử lấy cả long quan đội lên đầu, chẳng thèm bận tâm tới ánh mắt bất thiện của Tam hoàng t·ử, giangtay cười vui vẻ:
– Tam ca, huynh nhìn đi, bộ long bào này cứ như chuyên môn làm cho đệ vậy.
Dược Hương ngồi bên há hốc mồm, không sao tin nổi.
Cho dù là tên ngốc cũng nhìn ra chuyện không ổn rồi, huống hồ Tam hoàng tửchẳng những không ngốc còn rất thông minh, nếu không sao hắn có thể vừaẩn mình vừa lôi kéo được nhiều thế lực như thế?
Mười ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm, Tam hoàng t·ử lạnh lùng nói:
– Ngũ đệ, đệ nói thế là ý gì?
Ý gì?
Ngũ hoàng t·ử mỉm cười bi thương.
Đúng, là bi thương.
Trong xe im lặng rất lâu, Ngũ hoàng t·ử mới thu lại nụ cười, bình tĩnh đáp:
– Chuyện tới nước này tam ca còn chưa nhìn ra sao? Ngai vàng huynh ngồi được thì đệ cũng ngồi được.
Cho dù Tam hoàng t·ử đã có linh cảm nhưng nghe ngũ hoàng t·ử nói những lờiấy, cơ thịt trên cái mặt phì nộn vẫn co giật, ánh mắt long lên sòng sọc, giọng nói trở nên nguy hiểm:
– Ngũ đệ, hãy thu những lời ấy lại, ta sẽ không so đo với đệ.
– Thu lại?
Ngũ hoàng t·ử chắp tay sau lưng, có lẽ lần đầu tiên trong đời người ta nghe giọng nói của hắn mạnh mẽ oai nghiêm như thế:
– Vì ngày này bản vương đã mưu tính mười mấy năm, không biết hao phí baonhiêu tâm huyết, chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu người khinh khi, saocó thể nói thu là thu được?
Mười mấy năm, Tam hoàng t·ử bàng hoàng.
Mười mấy năm trước Ngũ hoàng t·ử chỉ là một thằng nhóc con mấy tuổi đầu, hỉmũi chưa sạch, làm sao có thể? Trong đầu hắn lóe lên hình ảnh của Tamhoàng t·ử mười mấy năm trước, nhỏ bé gầy gò, gặp ai cũng rụt rụt rè rè,là đối tượng trêu chọc của đám huynh đệ.
Chuyện này sao có thể?
Nhưng hắn không có lý do gì nói dối mình.
Tam hoàng t·ử mặt mày âm trầm:
– Ngũ đệ, đừng hồ đồ nữa, đệ thấy thực lực Chu gia trong quân không nhỏ,cho nên mới vọng tưởng được sự ủng hộ của bọn họ phải không? Hay ngườiChu gia chủ động thì thầm gì đó vào tai đệ, đừng ngốc, bọn họ sẽ khôngthực sự coi đệ là hoàng đế đâu, cùng lắm chỉ là một tên bù nhìn thôi, đệ muốn làm loại hoàng đế như vậy sao?
Ngũ hoàng t·ử cười nhạt:
– Huynh chỉ có nghĩ được tới vậy thôi à, huynh làm đệ thất vọng đấy.
Tam hoàng t·ử cuối cùng không nhịn được, rống lên:
– Ngũ đệ, đệ đừng quên sức khỏe của đệ, hơn nữa đệ chưa từng kết giao với đại thần trong triều, không ai ủng hộ đâu. Nghe lời tam ca, tỉnh lạiđi, người Chu gia không có ý đồ gì tốt đẹp cả, nếu đệ chấp mê bất ngộ,chẳng bao lâu họ soán vị của đệ. Tới khi đó giang sơn này đổi họ, để còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông?
– Úi chà, thế huynhchia rẽ xúi bẩy chia rẽ, hãm hại huynh đệ, phát động binh biến chiếmngôi thì có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông hay sao?
Ngũ hoàng t·ử nhếch mép cười nhạo báng:
– Ít nhất cái thân thể nửa sống nửa c·hết này của đệ chẳng phải do tam ca ban cho à? Tam ca tốt của ta ..
Nói tới câu cuối hắn rít lên, nghiên răng nghiến lợi, cực kỳ hung dữ.
Té ra Ngũ hoàng t·ử từ khi ra đời đã ốm yếu bệnh tật, chẳng biết dạo chơiQuỷ Môn Quan bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng xém c·hết quay về dươnggian. Có điều năm hắn năm tuổi không may bị người ta đẩy vào ao nước ởhậu hoa viên, bị phong hàn, vốn hắn bệnh tật lại thêm chuyện này, thấysắp mát mạng tới nơi thì Tam hoàng t·ử chủ động lấy ra một củ nhân sâmngàn năm mới vớt lại được cái mạng nhỏ.
Tiên đế biết chuyện nàycòn từng khen ngợi Tam hoàng t·ử trọng tình huynh đệ, có điều từ sau đóNgũ hoàng t·ử cứ đau bệnh, Tam hoàng t·ử đều cho hắn những dược liệu quýgiá giữ mạng, nhưng lại không muốn hắn khôi phục hoàn toàn.
Nếu đểNgũ hoàng t·ử khôi phục, vậy Tam hoàng t·ử chẳng những có thêm một đối thủ mạnh trong việc tranh giành hoàng vị mà hắn cũng không còn cơ hội thểhiện để được tiên đế tán dương nữa.
Thực chất thuốc hắn cho Ngũ hoàng t·ử đều được sắc sẵn, bên trong bỏ thêm độc mạn tính.
Đương nhiên những chuyện này về sau Ngũ hoàng t·ử mới phát hiện ra, có điều phát hiện cũng vô ích, vì bệnh đã vào cao hoang rồi.
Tam hoàng t·ử cả kinh, không nghĩ Ngũ hoàng t·ử lại phát hiện ra thủ đoạn nhỏ của mình, hắn định chối, song tới lúc này chối chẳng ăn thua, cho nênhá miệng ra không nói được một lời.
– Mẫu thân bản vương dù làhoàng quý phi cao quý, nhưng người tính cách quá hiền hậu, không biếtdùng tâm kế, không biết chịu bao nhiêu ủy khuất
Xòe bàn tay vừa che miệng, một vết m·áu lọt vào mắt Ngũ hoàng t·ử, hắn cười thảm:
. Nếu chẳng phải người dung nhan tuyệt mỹ, còn đẹp hơn cả Hoàng thái hậuba phần, được phụ hoàng sủng ái, đoán chừng sớm bị đám tần phi hậu cunghại c·hết rồi? Song dù có phụ hoàng che chở, thời gian mang thai bảnvương vẫn bị bọn chúng hãm hại, khiến người sinh non, khiến bản vương ra đời đã mang khiếm khuyết.
Bên ngoài tiếng c·hém g·iết vẫn tiếptục, Tam hoàng t·ử không có tâm tình nghe Ngũ hoàng t·ử nói những cái này, lại chẳng biết nói sao để hắn tha thứ cho mình, trong lòng sốt ruộtkhông thôi.
– Mẫu phi hiền lành, bản vương bệnh tật, cho nên ngay cả đám cung nữ thái giám cũng dám ngầm giở trò sau lưng, không coi bảnvương ra gì, nên bản vương hận! Hận!
Tam hoàng t·ử nghe tới đó xen vào:
– Ngũ đệ, Tam ca có vài việc có lỗi với đệ, nhưng chẳng phải ta cũng giúp đệ trừng trị đám mù mắt đó sao?
Ngũ hoàng t·ử gật đầu:
Tam hoàng t·ử chưa kịp mừng thì Ngũ hoàng t·ử đã nói tiếp:
– Có điều mười tên thái giám cung nữ ức hiếp bản vương thì phải có tám tên được ngươi sai phái phải không?
Tam hoàng t·ử cứng họng, không nói được gì.
Mười mấy năm trước, Tam hoàng t·ử cũng chỉ là đứa bé mấy tuổi đầu , nhưng đãmưu mô độc ác, có điều Ngũ hoàng t·ử trời sinh thông tuệ, cái trò giả dối của Tam hoàng t·ử bị hắn phát hiện từ lâu lắm rồi.
Tiếc là Chuquý phi chẳng biết làm sao để bảo vệ con mình, gặp chuyện chỉ biết khóclóc đi tìm tiên đế, nhưng tiên đế dù sủng ái nàng, nhưng lời nàng nóikhông có chứng cứ, tiên đế chẳng thể thiên vị quá mức.
Đám phi t·ử kia thì kẻ nào chẳng xảo quyệt, đã hãm hại người sao có cơ hội cho bọnhọ nắm được thóp, dù có lộ ra chút gì đó, chẳng qua tìm dê thế tội làxong.
Ngũ hoàng t·ử lớn lên trong hoàn cảnh như thế, không chỉ bịđám phi t·ử ức hiếp, mà còn cả bị huynh đệ, thái giám cung nữ ức hiếp,cho nên hắn hận tất cả, hận luôn cả bản thân sao sinh ra trong nhà đếvương.