Chương 231: Trở lại

EDIT: JULIA
Tề Uyển D·ao cúi đầu im lặng.
Triệu Hoằng Lâm tâm động, lập tức đến gần Tề Uyển D·ao, vươn hai tay nắm chặt vai nàng: “Trong lòng muội vẫn còn oán hận huynh đúng không?”
Hai vai Tề Uyển D·ao hơi run, nước mắt không tiếng động rơi xuống trên bãi cỏ, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Muội sao mà dám oán huynh? Người làm sai là muội.”
“Muội nói huynh như vậy, là oán huynh.” Ánh mắt Triệu Hoằng Lâm như mờ mờ bõng nhiên sáng lên,”Không sao, Uyển D·ao, huynh nguyện ý dùng cả đời để muội trách phạt huynh.”
Vừa Triệu Hoằng Lâm ở lầu các thảo luận những lời này, Tề Uyển D·ao toàn bộ đều nghe được, hôm nay nghe nữa hắn trịnh trọng như vậy hứa hẹn, nội tâm của nàng cũng kịch liệt tránh ghim.
“Muội phải đến giúp tẩu t·ử, hôm nay là đại hôn của ca ca, mặc kệ là chuyện gì, cũng phải sau hôm nay hãy nói.” Tề Uyển D·ao vội vội vàng vàng bỏ qua Triệu Hoằng Lâm, xoay người nhấc váy chạy vào trong..
Nhìn bóng lưng Tề Uyển D·ao, trong lòng Triệu Hoằng Lâm thoáng qua một cảm giác mất mát, hắn nhìn thiệp mời lấy từ trong tay áo ra, tinh tế mở ra nhìn, trên mặt đầy ý cười, thì ra là thế, nếu như trước đó hắn mở thiệp mời này ra trước, cũng không cần phí nhiều tinh lực như vậy.
Tân nương t·ử trang điểm xong, được hỉ nương và Tề Uyển D·ao nâng ra ngoài nội các, bước lên kiệu hoa của người Hán. Mà nam t·ử mặc hồng y cười ha hả lúc nãy, cũng cười ha hả cưỡi ngựa đi sau kiệu hoa, trên mặt là ý cười, sung sướng. Hắn là thân ca ca của tân nương t·ử, là một thành viên của đội hộ tống, để tỏ sự vui ve, mới cố ý mặc xiêm y màu đỏ sậm, nên Triệu Hoằng Lâm mới hiểu lầm là tân lang.
Đường nhìn của Triệu Hoằng Lâm vẫn không rời khỏi người Tề Uyển D·ao, không nhìn không biết, vừa nhìn liền tức c·hết người, bên người Tề Uyển D·ao chẳng biết từ khi nào, có lượng ruồi bu vây quanh.
Trong mắt bọn họ ái mộ cùng thưởng thức, Triệu Hoằng Lâm vừa nhìn đã hiểu là ý gì.
Tề Uyển D·ao lúc nhìn hắn, cũng chỉ liếc mắt một cái, sau đó cùng đám người kia cười đùa.
Nàng đây là đang kích thích hắn sao?
Triệu Hoằng Lâm đột nhiên bước nhanh về phía trước, một phen kéo Tề Uyển D·ao đến xe ngựa của mình, thế nhưng khí lực của Tề Uyển D·ao không lớn bằng Triệu Hoằng Lâm, đành phải để hắn kéo đi.
Những người còn lại vốn muốn giúp Tề Uyển D·ao, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Hoằng Lâm liếc qua, Tề Uyển D·ao cũng nói mình không sao, nên không ai dám vọng động, cũng không để ý tới nữa.
Chờ Tề Uyển D·ao bị ôm lên xe ngựa, mấy tên nam nhân quan ngoại ái mộ Tề Uyển D·ao, đều cúi đầu hít một hơi thật sâu.
A Quang đánh xe, Triệu Hoằng Lâm mới nhìn Tề Uyển D·ao mở miệng nói: “Không nên k1ich thích huynh, huynh không thích, nếu có ý tưởng ấy, hãy dùng phương pháp khác, huynh không thích muội nói cười với mấy tên nam nhân khác.”
Tề Uyển D·ao khó mà diễn tả được cảm động trong lòng, chỉ là, nhớ lại Triệu Hoằng Lâm trước đây, trong lòng của nàng vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù giờ này khắc này, trong lòng của nàng đích xác còn có hắn, thế nhưng nàng cũng sợ a
Nàng sợ mình đáp ứng trở về cùng hắn, kết quả sẽ bị người ta phỉ nhổ, đến lúc đó, tìm ai để tố khổ đây?
Cho nên mới muốn suy nghĩ cho thật kỹ, thậm chí còn cố ý dùng vài động tác kích thích hắn thử.
“Thiếu chút nữa muội quên mất, huynh không thích muội sử dụng thủ đoạn.” Tề Uyển D·ao bình tĩnh nói, không nhìn Triệu Hoằng Lâm, nàng càng không dám nhìn vào mắt hắn,chỉ sợ nhìn lâu, sẽ không duy trì được sự lãnh tĩnh mà mình cố ý bày ra.
“Muội nói như vậy, khiến huynh càng thêm hổ thẹn.” Triệu Hoằng Lâm nắm lấy tay Tề Uyển D·ao, phản ứng đầu tiên là nàng muốn rút tay lại, lại bị Triệu Hoằng Lâm nắm càng chặt hơn.
“Đã buông tay một lần, nếm loại đau khổ đó, huynh sẽ không buông tay lần nữa đâu.” Triệu Hoằng Lâm nhìn Tề Uyển D·ao, thâm tình nói.
Tề Uyển D·ao cảm giác tay hơi run, nước mắt như muốn rơi xuống, nàng cứng rắn nhịn xuống, nhưng không kiềm chế được.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên, vừa lúc đánh vào mu bàn tay của Triệu Hoằng Lâm, nóng rát, từng chút từng chút đ·âm vào lòng Triệu Hoằng Lâm.
“Uyển D·ao, muội nhớ kỹ, từ nay về sau huynh sẽ chỉ làm muội cười.” Triệu Hoằng Lâm vươn tay ra giúp Tề Uyển D·ao lau nước mắt trên mặt, hắn đem tất cả nước mắt, khổ sở tương tư nhét vào bụng, lại sợ Tề Uyển D·ao kịch liệt phản kháng.
Phải từ từ, không gấp được, đã từng bị tổn thương, không phải một, hai ngày là chữa được hết.
Xe ngựa cứ đi về phái trước, hai người cứ như vậy đối mặt với nhau không nói lời nào, Tề Uyển D·ao vẫn cúi đầu. Tay nàng vẫn bị Triệu Hoằng Lâm nắm lấy, có thể tinh tường cảm thụ được độ ấm áp từ bàn tay Triệu Hoằng Lâm truyền tới.
Tim nàng đập thật nhanh, một khắc kia khi xe ngựa dừng lại, mới hồi phục lại bình tĩnh.
“Đến rồi, cám ơn huynh đã cho muội đi nhờ, muội phải đến chức mừng ca ca.” Tề Uyển D·ao bắt đầu hốt hoảng lấy tay Triệu Hoằng Lâm ra, sau đó tự mình xuống xe.
Triệu Hoằng Lâm cũng lập tức xuống theo, hắn cũng không muốn để người khác nhanh chân đến trước.
Tiệc cưới tổ chứa ở trong nhà Tề Sâm, lúc này trong trạch viện, từ lâu đã giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng dào dạt Tề Sâm là tân lang nên bận rộn không ngừng được, tất nhiên là không biết chuyện chuyện Triệu Hoằng Lâm đến.
Triệu Hoằng Lâm khéo léo đưa thiệp mời, thoải mái mà vào phủ đệ.
Diện tích toà trạch viện này rất nhỏ, đủ để Tề Sâm và vợ ở, coi như là rộng rãi. Triệu Hoằng Lâm không để ý đến bài biện nơi này, tâm chỉ đặt trên người Tề Uyển D·ao
Nhưng Tề Uyển D·ao lúc này lại đang đứng giữa đám người, nhiệt tình mỉm cười nhìn một đôi tân lang tân nương kết hôn theo tục lệ Trung Nguyên.
Tân nương t·ử tuy là người quan ngoại, nhưng cũng biết tục lệ, văn hoá Trung Nguyên, lại vì coi trọng trượng phu Tề Sâm này,nên muốn tổ chức một hỗn lễ long trọng theo tục lệ Trung nguyên
Sở dĩ, tất cả bài biện, ăn mặc, đều dựa theo tục lệ bên Trung Nguyên mà làm, giá y cũng không ngoại lệ.
Giá y này là do Tề Uyển D·ao làm cho tẩu t·ử, tuy nói giá y phải chính tân nương làm mới tốt, thế nhưng tẩu t·ử là người ở đây, với phương diện thêu thùa có khiếm khuyết lớn, lại không muốn mua tú phẩm người ta làm sẵn, nên đến nhờ Tề Uyển D·ao giúp.
Đây cũng là lý do mà Triệu Hoằng Lâm vừa mới nhìn bộ giá y đó mà khiếp sợ đến vậy, dẫn đến hiểu lầm lớn.
Tân lang, tân nương đang bái đường, Triệu Hoằng Lâm đi tới bên cạnh Tề Uyển D·ao bên người, lén lút nắm tay nàng.
Tề Uyển D·ao hơi ngạc nhiên, kinh ngạc quay đầu nhìn Triệu Hoằng Lâm sau lưng, nhưng thấy hắn ở giữa náo nhiệt, ồn ào của lễ cưới, trịnh trọng mà nghiêm túc nói với Tề Uyển D·ao: “Uyển D·ao, hãy tin tưởng huynh một lần, gả cho huynh được không?”
Giọng nói hình như dần trở nên yếu xìu
Giờ khắc này, ở bên tai nàng, trong lòng cũng chỉ có câu nói như vậy.
Đó là lời nói nàng mong mỏi muốn nghe, cũng không dám hy vọng xa vời. Nàng vì câu nói đó, hứa hẹn kia, đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, từng suy nghĩ nhiều cách hại người khác.
Bây giờ, khi thật sự nghe câu nói này, nàng lại cảm thấy sợ.
Người đàn ông này a, thay đổi quá nhanh, nàng sợ hắn hứa hẹn, luôn luôn để cho nàng tràn ngập trong mong muốn, cuối cùng lại đẩy nàng xuống vực sâu, nội tâm đau không chịu nổi.
Cái loại cảm giác này, nếm một lần là tốt rồi, nàng không muốn nếm lại lần hai, hơn nữa,lòng nàng còn đang bị thương, chưa tốt lên.
“Theo huynh đi.” Triệu Hoằng Lâm dẫn Tề Uyển D·ao rời đi, “Chúng ta đến một chỗ yên tĩnh, hảo hảo nói chuyện, muội nói cho huynh biết, huynh phải làm thế nào, mới có thể khiến muội tin tưởng huynh lần nữa, tha thứ cho huynh?”
Giọng Triệu Hoằng Lâm giống như mang theo mê hoặc, Tề Uyển D·ao cứ bước đi theo, thần không biết, quỷ không theo hắn ra khỏi trạch viện.
Triệu Hoằng Lâm không cho A Quang đánh xe đi theo,tự mình cùng Tề Uyển D·ao đi bộ, hai người không mục đích cứ đi về phía trước.
“Đi đâu vậy?” Tề Uyển D·ao bị Triệu Hoằng Lâm nắm tay, vừa đi vừa suy nghĩ.
“Tìm một nơi để nói chuyện.” Triệu Hoằng Lâm tìm k·iếm xung quanh, vừa đáp Tề Uyển D·ao.
Tề Uyển D·ao thấy Triệu Hoằng Lâm như thế cũng kinh ngạc, vì trước đây Triệu Hoằng Lâm sẽ không vì một việc nhỏ như vậy mà khẩn trương. Bình tĩnh lại, nàng mỉm cười, mặc cho Triệu Hoằng Lâm nắm tay, không biết đi đâu.
Cuối cùng, hai người dừng lại bên cạnh bờ hồ xanh biếc
Cứ thế mà đứng đó, Triệu Hoằng Lâm đang đợi đáp án, Tề Uyển D·ao đang suy tư.
Nên nói đều nói rồi, Triệu Hoằng Lâm không dám nói thêm nữa, sợ Tề Uyển D·ao cảm thấy phiền não, bây giờ, hắn chỉ chờ một đáp án.
Kết quả thế nào cũng chờ nghe.
Hắn thầm quyết định, nếu Tề Uyển D·ao chấp nhận lời hứa của hắn, bọn họ trở về lập tức thành thân ngay. Còn nếu nàng không nghe theo, hoặc do dự, vậy hắn sẽ mạnh mẽ bắt trói nàng, cường thế bắt nàng phải cưới.
Hắn không tin, nàng đã c·hết tâm, không còn một tia lưu luyến với hắn.
Nhất định còn, chỉ là có nguyên nhân nào đó ràng buộc nàng.
Đang xuất thần suy nghĩ, môi hắn đột nhiên nóng lên, cảm giác ướt át mềm mại nhất thời truyền đến.
Triệu Hoằng Lâm mở to hai mắt, nhìn gương mặt Tề Uyển D·ao gần trong gang tấc, da thịt của nàng trắng như tuyết, vô cùng mịn màng. Đầu lưỡi hình như thắt lại, hắn thẩn thờ cảm thụ chuyện đang xảy ra…..
Tề Uyển D·ao nàng, chủ động hôn hắn.
Loại cảm giác này, giống như là bốn phía đột nhiên nở trăm nghìn đoá hoa, vui sướng không thể nói được.
Một hồi ôn nhu triền miên kết thúc, mặt Tề Uyển D·ao đỏ hồng, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ cả gan làm loạn như vậy.
“Muội đúng là ngu ngốc.” Điều tức lại hơi thở, Tề Uyển D·ao lẩm bẩm nói, “Bị huynh lừa một lần còn chưa đủ, lại tin tưởng huynh lần nữa.”
“Biết rõ là, bây giờ mà đáp ứng huynh, không biết có còn gặp phải tình huống đó lần nữa không, huynh sẽ bỏ muội tìm một người khác, nhưng muội vẫn cứ vậy mà đáp ứng huynh. Biết rõ ràng phía trước chờ mình chính là một vực sâu vạn trượng, nhưng vẫn không thoát khỏi mê hoặc của huynh, cứ vậy mà nhảy vào.” Tề Uyển D·ao cảm thấy bất đắc dĩ nói, nàng vẫn nhìn Triệu Hoằng Lâm, “Hoằng Lâm, muội không quên được huynh, mặc kệ huynh tốt hay xấu, muội đều không có cách nào quên huynh được. Muội hận mình không biết tự kiềm chế chính mình….
Triệu Hoằng Lâm mừng rỡ bước đến, ôm lấy giai nhân trước mặt
Tề Uyển D·ao dựa vào vai Triệu Hoằng Lâm, rốt cục bật khóc.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Bên này, Triệu Tương Nghi cảm thấy tốt hơn rồi, để không làm lỡ thời gian, nàng kiên trì muốn khởi hành, Bùi T·ử Quân không ngăn được nàng, chỉ phải thuận theo.
Có điều lần này, nói thế nào cũng không chịu đi đường nhỏ, Bùi T·ử Quân bảo người đánh xe đổi sang đi đường lớn, đồng thời tốc độ cũng chậm hơn, có lẽ là sợ Triệu Tương Nghi lần thứ hai chịu không nổi.
“Không biết ca ca và Uyển D·ao tỷ tỷ thế nào rồi.” Triệu Tương Nghi ngồi trên xe, nhìn Bùi T·ử Quân lầu bầu nói.
Bích Văn lột một quả cam cho Triệu Tương Nghi, rồi rửa sạch sẻ, đưa tới miệng Triệu Tương Nghi. Triệu Tương Nghi cười dùng miệng tiếp nhận, nhai nhai, nước cam ngọt ngào tràn đầy khoang miệng, khiến cả người cảm thấy khoan khoái.
“Hai người cũng ăn đi, ở đây thiếu nước, chúng ta liên tục giữ nước trong người.” Triệu Tương Nghi nhấm nháp nuốt xong, nhìn hai người kia nói, “Ngọt à.”
Bùi T·ử Quân cười nhận lấy nửa quả cam Bích Văn đưa cho, vừa tách múi cam, vừa trả lời câu hỏi của Triệu Tương Nghi: “Nếu giống như chúng ta đoán, người thành thân không phải là Uyển D·ao, huynh nghĩ cơ hội cho Hoằng Lâm là rất lớn. Dù sao hai người bọn họ cũng không phải là người vì tình cảm phai nhạt mà bỏ nhau, tình huống lúc đó mà nói, đột nhiên xảy ra chuyện khiến tình cảm gặp trở ngại mà thôi.”
“Chỉ hy vọng như thế, đi một vòng, tỷ ấy vẫn là tẩu t·ử của muội, đúng là định mệnh. Nghĩ lại những chuyện muội đã làm, muội thấy mình thật quá ngây thơ.” Triệu Tương Nghi cười khổ nói.
Giờ đây, nàng mới thật sự tỉnh ngộ, vấn đề tình cảm của người ta, người ngoài không nên xen vào, coi như là thân muội muội cũng không được, cũng không thể được, càng giúp càng loạn.
“Đều đã qua, Uyển D·ao nếu thật thành tẩu t·ử của muội, sẽ không tính toán điều nhỏ nhặt này đâu.” Bùi T·ử Quân cười trấn an nói, “Vấn đề lớn nhất bây giờ, chính là nhìn xem thử coi ca ca muội có đả động được lòng nàng không, còn nữa, còn phải việc qua cửa ải của Tề Sâm. Phụ mẫu đã mất, tự nhiên huynh trưởng như phụ thân, hôn sự của Uyển D·ao, cũng phải do Tề Sâm đồng ý đã.”
“Ca ca có lẽ sẽ nếm mùi đau khổ đây, A Sâm ca bởi vì chuyện lần trước, hận ca ca muội thấu xương.” Nhắc đến Tề Sâm, Triệu Tương Nghi có loại cảm giác không rét mà run, đối với tương lai của Triệu Hoằng Lâm mà nói cũng tổn thất không nhỏ đâu.
Ước chừng phải mất 7,8 ngày, Triệu Tương Nghi mới có thể đến trấn Nam Bình.
Lúc này, hôn sự của Tề Sâm đã qua một thời gian, nhưng chuyện giữa Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển D·ao, vẫn không có tiến triển gì.
Trên cơ bản, giữa hai người không có vấn đề gì, chỉ là yêu nhiều hơn. Nhưng nửa đường lại nhảy ra một Tề Sâm, đối với tình cảm giữa muội t·ử và Triệu Hoằng Lâm, Tề Sâm một chữ cũng không đồng ý.
Trong một khoảng thời gian ngắn này, Triệu Hoằng Lâm chịu không ít khổ từ Tề Sâm, Tề Uyển D·ao bị Tề Sâm mạnh mẽ giam lỏng, không cho gặp Triệu Hoằng Lâm.
Cho nên, Triệu Hoằng Lâm tìm không ít cách để gặp được Tề Uyển D·ao, dầu gì, hắn vắt hết đầu óc tìm cách truyền tin cho Tề Uyển D·ao, h2inh thức ở chung của hai người, giống như ở sau lưng người khác, tràn đầy kích thích và cảm giác bất đắc dĩ.
Tình cảnh dở khóc dở cười như vậy, bất tri bất giác đẩy tình cảm hai người phát triển, Tề Sâm càng phản đối, Tề Uyển D·ao càng muốn cùng Triệu Hoằng Lâm một lần nữa cùng một chỗ.
Trong thời gian này, tẩu t·ử Tề Uyển D·ao không ít lần giúp hai người bằng không, Triệu Hoằng Lâm cũng liên lạc được với Tề Uyển D·ao.
Nghĩ đến Triệu Hoằng Lâm thật tâm sửa đổi, coi trọng Tề Uyển D·ao, huống chi bản thân Tề Uyển D·ao không thể quên được người đàn ông này, tẩu t·ử cũng không đành lòng, muốn nhìn thấy người hữu tình trở thành thân thuộc, cho nên cũng vắt óc suy nghĩ nói tốt cho hai người, nhất là giúp Triệu Hoằng Lâm.
Tề Sâm mạnh mẽ chặn muội t·ử tìm cách, thậm chí còn muốn an bài cho Tề Uyển D·ao hôn sự khác, Triệu Hoằng Lâm sau khi biết được, gấp vô cùng, nếu không phải bởi vì còn ở đây chờ Bùi T·ử Quân và Triệu Tương Nghi, hắn đã sớm mang Tề Uyển D·ao lén chạy về trấn Thanh Hà.
Sở dĩ, Triệu Tương Nghi và Bùi T·ử Quân vừa gặp Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm cũng không kịp chào hỏi hai người ân cần, đã nói: “Chú, việc này không nên chậm trễ, ng ta lập tức trở về, ngay đêm nay.”
Giọng nói thần bí dị thường, bất luận là Triệu Tương Nghi hay là Bùi T·ử Quân, đều cảm giác quỷ dị.
Đến buổi tối, Triệu Tương Nghi ngồi trong xe ngựa chở ở lối vào trấn Nam Bình chờ Tề Uyển D·ao, tuy rằng Triệu Hoằng Lâm không kịp giải thích với mọi người, có điều nhìn tình thế lúc này, mọi người cũng đoán được là chuyện gì đã xảy ra.
Cái tư vị bỏ trốn này,là loại bỏ trốn đặc biệt, còn mang theo hai kỳ đà cản mũi.
Ngay lúc khẩn trương, Triệu Tương Nghi còn rãnh rỗi trêu đùa.
Lộc cộc
Cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, Triệu Hoằng Lâm cả người căng cứng, một lòng cũng theo đó treo lên.
Dưới ánh trăng sáng, hắn rốt cuộc nhìn thấy người cưỡi ngựa là Tề Uyển D·ao, ngay lập tức chạy đến.
Thật không nghĩ tới, từ biệt mấy tháng, Tề Uyển D·ao đã học xong cách cưỡi ngựa.
Cho hắn một loại cảm giác hiểu biết mới.
Tề Uyển D·ao cưỡi ngựa dừng trước mặt Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm tung người lên ngựa, ôm Tề Uyển D·ao ngồi phía trước, hưng phấn nói với xe ngựa đằng trước: “Chúng ta xuất phát ”
Một đội nhân mã nhỏ cứ như vậy di chuyển trong đêm.
Trong bóng đêm, tẩu t·ử Tề Uyển D·ao nắm chặt hai tay, đối với đoàn người xa xa kia chân thành chúc phúc, giữa lúc nàng thở phào một cái, chuẩn bị đi trở về là lúc, phía sau có người ôm lấy nàng.
Nàng ấy không hoảng loạn, bởi vì ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Chỉ là có chút kinh ngạc: “Vẫn bị chàng phát hiện?” Dùng tiếng quan ngoại nói.
Tề Sâm đặt cằm lên vai nàng ấy, thở dài một hơi nói: “Không phải nàng cho rằng, bằng vào hai người các nàng, có thể khinh địch rời khỏi nhà sao?”
“Vậy sao chàng không ra ngăn cản?” Bởi vì trước đó nh2in thấy thái độ hắn rất cường nghạnh.
“Nàng cho rằng, ta không hy vọng muội muội của mình hạnh phúc sao?” Tề Sâm lắc đầu, “Ta đương nhiên biết, trong lòng Uyển D·ao vẫn không thể quên được tên tiểu t·ử kia. Chỉ là, giữa bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta nghĩ nên khảo nghiệm họ một chút thôi, cho nên mới cố ý biểu hiện rất quyết liệt, thậm chí nghĩ đến việc cường ép Uyển D·ao gả cho người khác, còn không phải là vì kích động tên tiểu t·ử kia. ta thực sự rất sợ hai người họ vừa quay lại với nhau lại có thêm một bi kịch kết thúc.”
“Thiếp cũng thấy, tên tiểu t·ử đó rất để ý Uyển D·ao.”
“Chỉ hy vọng như thế, cho nên mặc dù biết hành động của hai người, cũng không có đứng ra ngăn cản. Uyển D·ao lớn rồi, cũng phải để nó tự quyết định.” Tề Sâm ôm vợ, ôn nhu nói thêm, “Nàng gần đây mệt mỏi nhiều, chúng ta về thôi.”
Bên này, đoàn người Triệu Tương Nghi dọc theo đường lớn trở về.
Lúc này không cần lo lắng nữa, mọi người ôm tâm tình vui mừng quay về.
Triệu Tương Nghi và Tề Uyển D·ao ngồi tron g xe ngựa, hai người trải qua mấy ngày nữa ở chung, đã sớm đem những chuyện không vui vứt đi loại cảm giác này thật tốt, có loại cảm giác mọi chuyện quay lại như lúc trước.
Lúc nói chuyện Triệu Tương Nghi đem chuyện Vệ Lâm lừa Triệu Hoằng Lâm, cùng với mấy ngày đã qua, Triệu Hoằng Lâm phải trải qua thế nào nói cho Tề Uyển D·ao nghe, Tề Uyển D·ao nghe xong, tất nhiên là cảm động không thôi.
Mọi người đi cùng nhau, không khỏi trêu ghẹo, thử hỏi hai người lúc nào thành hôn.
Ngoài ý muốn là, lần này Triệu Hoằng Lâm chủ động rất nhiều, trực tiếp trả lời: “Sẽ chọn ngày tốt gần nhất thành thân, tất cả tục lệ phải al2m không cần lo lắng, đã sớm chuẩn bị xong rồi.”
“Huynh chắc chắn là muội sẽ cùng theo về?” Đúng lúc này, Tề Uyển D·ao hạnh phúc có chút dở khóc dở cười.
Mọi người bật cười.
Không có gì ngoài đàm luận những chuyện tốt đẹp trong tương lai, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một vấn đề ––
Sau khi trở về, nên trừng trị cái tên lừa đảo kia sao đây, cái tên Vệ Lâm bại hoại,phúc hắc khiến họ tâm hoảng
Lúc đó, Vệ Lâm đang cùng Trần Vi đi du hồ, không hiểu sao lại hắt hơi vài cái.
Trần Vi ngưng mi, trong lòng cũng lo lắng: “Ban đêm cảm lạnh sao?”
“Hẳn là ban đêm lúc ngủ, nương t·ử không cho vi phu ôm nàng, nên vi phu mới cảm lạnh?” Vệ Lâm chơi xấu nói.
Khoé mắt Trần Vi co rút: “Ngươi nằm mơ đi.”
“Còn nữa, vừa nãy ý ngươi nói, là xem ta thành cái gì? Gối ôm sưởi ấm?” Trần Vi nói, còn dùng quạt tròn hất một ít nước dưới hồ tạt lên người Vệ Lâm.
Vệ Lâm không tránh, ngược lại còn rất hưởng thụ: “Nương t·ử, chúng ta múc nước lên chơi đi?” Nói xong, cũngáắht n1u7oc7 lên nừười Trần vi.
Trần Vi làm sao không biết ý Vệ Lâm, không chịu thua hất nước trả thù Vệ Lâm.
Chờ trên người hai người đều ướt đẫm, Vệ Lâm mới ôm lấy Trần Vi, bảo thuyền nương đưa thuyền cập bờ, lúc cặp bờ, cũng không kịp để Trần Vi giãy dụa, trực tiếp ôm nàng lên bờ, một đường đến lầu các cách đó không xa.
“Ta bảo chuẩn bị xiêm y để thay đã chuẩn bị chưa?” Vệ Lâm hỏi một hạ nhân, hai mắt lại nhìn Trần Vi không tha.
“Ngươi muốn làm gì?” Tim Trần vi đập thật nhanh.
“Trên người chúng ta đều ướt, đương nhiên là phải đi tắm rửa thay y phục, chỉ tiếc chỗ này nhỏ, không thể xây được một bể tắm, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất nương t·ử, cùng vi phu đi tắm với nhau.” Vệ Lâm thiêu mi, trong mắt là tà mị
“Ta không muốn, Vệ Lâm c·hết t·iệt ngươi nhất định là cố ý” Trần Vi không nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần đối mặt với tràng cảnh lúng túng này, đấu với Vệ Lâm, đừng nghĩ thắng hắn một lần.
Hắn ta là một hồ ly thành tinh, cực kỳ giảo hoạt, nhất là có những suy nghĩ đen tối.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »