Chương 7: Hết may, ra là pháo lép
Trước không có làng xóm, sau không có nhà trọ, đi đâu đây?
Đối với một c·ương t·hi có chỉ số IQ chỉ biết xem tạp chí cho thiếu nhi mà nói…trong thành phố hiển nhiên chơi vui hơn vùng ngoại thành. Tui là chủ nhân, đương nhiên không cần tham khảo ý kiến của thú cưng.
Quyết định dứt khoát, bọn tui dọc theo đường quốc lộ đi về hướng nội thành Lục Bàn Thủy.
Dọc đường không có zombie nào dám đến quấy rầy hai đứa tui.
“Hách Hách, em cảm thấy đẳng cấp của chị chắc là cao hơn bọn chúng.” Kiều Yến cảm thán. “Bọn nó sợ chị.”
Tất nhiên, cưng có từng thấy c·ương t·hi nào có IQ cao đến mức coi được Thâu Tinh Cửu Nguyệt Thiên (*) chưa?
(*) Thâu Tinh Cửu Nguyệt Thiên: tên 1 bộ truyện tranh gồm 458 chương.
“…..Chưa.”
Vậy là được rồi, bọn họ sợ người có kiến thức.
Kiều Yến cạn lời.
Khi những ngôi sao lấp lạnh phủ đầy bầu trời, hai đứa tui đã vào được thành phố.
Tỷ lệ xuất hiện Biến Dị Giả trong thành phố lúc nào cũng nhiều hơn ngoại thành. Mang theo một con người, tui không dám ngay lập tức xâm nhập vào trung tâm của một khu vực mới.
May mà khu vực rìa của nội thành có một khách sạn bốn sao lớn, tui lập tức dẫn theo Kiều Yến vào đó ở.
Khách sạn này cần được dọn dẹp. Vì nếu hai đứa tui muốn ở đây, tui không hi vọng có một ngày tui không ở đây, thằng nhóc lại bị ăn mất, nếu vậy lúc tui ngủ biết phải ôm ai?
Dưới tầng hầm, bãi đỗ xe, tổng cộng có 30 con zombie bình thường. Tui và Kiều Yến bắt đầu chơi trò chơi. Kết quả cuối cùng là thằng bé g·iết được 6 con, 24 con còn lại bị tui càn quét.
Tiếp tục trò chơi ở đại sảnh tầng 1, thắng bại là Kiều Yến 6, tui 14.
Phòng cho khách ở tầng 2, Kiều Yến 9, tui 21.
Phòng cho khách ở tầng 3, Kiều Yến 11, tui 30.
Phòng cho khách ở tầng 4, Kiều Yến 8, tui 19.
Phòng cho khách ở tầng 5, Kiều Yến 4, tui 11.
Hai đứa tui chọn một căn phòng Tổng Thống được trang hoàng tinh xảo, xa hoa khiến Kiều Yến thích mê ở tầng 5.
Kiều Yến đi kiểm tra phòng tắm theo thói quen. Không ngờ lại thấy được vòi sen có nước chảy ra, con người không được tắm suốt hai năm như nó lập tức chạy như bay ra ngoài, ôm theo một đống quần áo lấy được ở cửa tiệm chuyên kinh doanh quần áo ở tầng 1 rồi nhảy vào đó lại.
Tới lúc Kiều Yến mặc áo thun và quần đùi mới ra khỏi phòng tắm, tui đang bôi đất sét đỏ lên mặt, bắt chước con người đắp mặt nạ. Tui thấy nó thoáng giật mình, đầu tóc vẫn còn ướt, lui về phía sau vài bước.
Kiều Yến nhìn tạo hình mới của tui, sau đó coi như không nhìn thấy, bình tĩnh lau tóc, sau đó lấy một cái kéo và một tấm gương ra, bắt đầu cắt tóc.
Tóc đã khô một nửa, nó cắt hết những cọng tóc dư thừa, lộ ra cái trán trơn bóng và đôi mày k·iếm sắc bén. Đám tóc dài qua ót cũng bị nó cắt cho gọn gàng. Sau khi sửa soạn xong, lần đầu tiên tui được nhìn thấy toàn bộ gương mặt nó sau hai năm từ lần gặp mặt đầu tiên.
Chờ nó làm xong việc của mình, nó bắt đầu dời tầm mắt về phía bản c·ương t·hi.
Tui trừng mắt, đối mặt với gương mặt vô tội của nó.
Nó bước vài bước đến, cau mày lấy miếng đất sét trên mặt tui xuống: “Chị không tắm à?”
Có chớ, đương nhiên là có.
Tui vỗ n·gực, dõng dạc trả lời.
“Còn nước đó, chị tắm đi, em đi lấy quần áo cho chị.”
Được thôi, tắm thì tắm, tui đâu có ghét bơi lội.
Cạnh bồn tắm có sữa tắm, dầu gội đầu. Trong phòng tắm đầy hơi nước ẩm ướt, Kiều Yến đứng ngoài cửa gọi vào: “Chị có tắm vòi sen không?”
Có, đương nhiên là có. Di