Chương 120: Kẻ mạnh thua kẻ khôn

Linh Cung nam t·ử khẽ cười, hoàn toàn không để ý đến bảy tên Ảo Ảnh Cung cầm k·iếm bao vây, cụp mắt xuống, ngón tay tiếp tục vuốt ve bông thược dược trong tay.
Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly ngạc nhiên, lập tức đi tới chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ngay cả bốn lục y nữ t·ử bảy tên kia cũng không đối phó được, huống chi người này còn là chủ t·ử của bốn nữ t·ử đó?
Khẽ huých vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Ly không nhịn được hạ thấp giọng nói: “Nguyệt nhi a, đây không phải là khiến bảy tên Ảo Ảnh. . . Chịu c·hết sao?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không trả lời Hiên Viên Ly, chỉ cười nhìn về phía trước. Trước cướp đi Độc Tiên Mộng La Yên, sau đó lại đào hố đi? Rốt cuộc là cái hố như thế nào, hiện tại nàng cũng không biết.
Một khi chưa phát huy hết uy lực của Huyết Tỳ Bà, Linh Cung nam t·ử này với thuộc hạ của hắn cũng là một kẻ địch mạnh của nàng.
Nhưng mà có câu nói: kẻ ngu thua kẻ gan; kẻ gan thua kẻ mạnh; kẻ mạnh thua kẻ khôn. Nếu những kẻ mạnh đã mắc bẫy đợi nàng, như vậy kẻ khôn nàng đây. . . Cũng rất vui lòng đi lấp hố.
“Vẫn nên bảo bọn họ lui lại đi! Ngươi biết rõ, bọn họ không phải là đối thủ của ta.”
Linh Cung nam t·ử ngửi mùi thơm của bông thược dược trong tay, thanh âm nhu hòa phiêu tán trong gió. Chỉ là, trong lòng hắn lại có một nghi ngờ: nha đầu này, định giở trò quỷ gì đây?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng vén mấy sợi tóc ra sau, cười đáp: “Trước đó ta đã hứa, sẽ đưa ngươi một phần đại lễ từ biệt, sao ta có thể thất hứa với ngươi chứ?”
“Vì không thất hứa với ta, ngươi. . . Không tiếc bảy mạng người?” Linh Cung nam t·ử nhướng mày, hai mắt khó hiểu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Có thể đổ m·áu, có thể bỏ mạng, nhưng không thể mất chữ tín.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt qua bảy tên Ảo Ảnh nói: “Vì không để bổn vương phi thất tín với người, các ngươi cam tâm tình nguyện đổ m·áu bỏ mạng sao?”
“Vâng” Người Ảo Ảnh Cung không chút do dự đáp lại, thanh âm vang dội cùng vẻ mặt trung thành tuyệt đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Ngươi biết rõ, bọn họ là thuộc hạ của ngươi. Nể mặt ngươi, ta sẽ không đả thương họ.” Khóe miệng Linh Cung nam t·ử giật giật, liếc mắt xem thường Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hắn sẽ không đả thương bảy tên Ảo Ảnh Cung, họ lại càng không thể đả thương hắn. Chiến đấu chẳng hề có ý nghĩa như thế, chỉ là lãng phí hơi sức. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, rốt cuộc muốn làm gì chứ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười đến ma mị, không có ý trả lời. Nàng dĩ nhiên biết Linh Cung nam t·ử sẽ không đả thương bảy tên Ảo Ảnh, nếu không, sao nàng có thể bảo họ bán mạng chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt một vòng qua từng tên Ảo Ảnh Cung, lười biếng phun ra tám chữ: “Ảo Ảnh Cung, có thể xuất k·iếm rồi.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, bọn họ lập tức vung tay lên. Bảy thanh k·iếm mang theo khí lạnh như sự lạnh lùng của người dùng k·iếm, đạt đến cảnh giới người k·iếm hợp nhất.
Bảy thanh k·iếm mang theo sức mạnh tạo ra một vòng tròn đến gió cũng không lọt được vào, khí thế mạnh mẽ ngoan tuyệt đ·âm tới thân thể Linh Cung nam t·ử.
Đối với việc bị k·iếm tập kích, Linh Cung nam t·ử không có chút dấu hiệu né tránh. Mái tóc hắn bị gió thổi tung, con ngươi đen như mực mang ý cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cho đến khi bảy thanh k·iếm sắp chạm tới chỗ yếu hại trên người hắn thì hắn có chút phản ứng.
Linh Cung nam t·ử không tránh né, không di động, chỉ có tay phải cầm bông thược dược có phản ứng. Ngón trỏ gảy nhẹ vào bông hoa, bảy cánh hoa kiều diễm thoát tách ra, nhẹ bay theo gió.
Trong nháy mắt bảy mũi k·iếm chạm đến chỗ yếu hại của Linh Cung nam t·ử thì bảy cánh thược dược cũng bay đến mũi k·iếm.
Linh Cung nam t·ử vẫn lẳng lặng đứng đó, nhưng bảy tên Ảo Ảnh phải lùi lại mấy bước. Tiếp đến, bọn họ đều giương mắt nhìn k·iếm trong tay.
Chỉ thấy mỗi mũi k·iếm bị một cánh thược dược bay xung quanh. Cánh hoa thược dược như những tinh linh bé bỏng, xoay vòng dọc từ mũi k·iếm đến chuôi k·iếm.
Vèo một tiếng vang lên, bảy cánh hoa bay tới chuôi k·iếm xong, lại hướng trở về đóa hoa trong tay Linh Cung nam t·ử.
Chỉ thấy Linh Cung nam t·ử vung tay lên, bảy cánh hoa lại khảm vào bông hoa, cứ như chưa bao giờ tách rời.
Cùng lúc khi bảy cánh hoa trở lại bông hoa, bọn họ nghe được tiếng vỡ vụn.
“Hí. . .” Mặc dù đã liều mạng khắc chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể khắc chế sự kinh hãi trong lòng, bảy người họ cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Bởi vì trong tay họ, ngoại trừ chuôi k·iếm ra, phần thân k·iếm đã hoàn toàn hóa thành bột phấn, tiêu sái rơi trên đất.
Bảy người họ mặt thất sắc, hoảng sợ nhìn nhau mấy cái, mồ hôi lạnh đầy người. Trời ạ, có cần khoa trương như vậy không?
Chỉ một cánh hoa thược dược mỏng manh yếu ớt, nhưng ở trong tay Linh Cung nam t·ử, lại có thể tạo ra sức mạnh kinh người như thế? Bọn họ còn nhìn thấy chuôi k·iếm nguyên vẹn, đó là bởi vì cánh hoa chỉ đi hết chuôi k·iếm rồi bay trở lại trong tay Linh Cung nam t·ử.
Nhưng nếu cánh hoa xoay quanh chuôi k·iếm thì nó cũng sẽ hóa thành bột phấn rơi trên mặt đất thôi. Mà cái tay bọn họ cầm k·iếm, chắc cũng sẽ hóa thành bột đi?
Linh Cung nam t·ử nhún vai, lại đưa bông hoa lên mũi hít hà mấy cái, con người đen như mực quét qua bảy người Ảo Ảnh nói: “Hiện tại thân k·iếm đã trở thành bột phấn, không phải các ngươi không tận lực, mà là các ngươi không thể nào lấy mạng của ta. Điểm này, trong lòng các ngươi hiểu rõ, vương phi của các ngươi cũng hiểu rõ. Cho nên, dù không g·iết được ta, vương phi nhà các ngươi cũng không trách bọn ngươi bất trung.”
Mà lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ chạm vào vòng tay Huyền Băng Thiết.
Mới vừa rồi, vẻ mặt cùng hành động của Linh Cung nam t·ử không thoát khỏi hai mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tuy mắt hắn luôn ánh nên ý cười, nhưng lại không che giấu được sự tìm tòi nghiên cứu khi nhìn nàng, hắn. . . Hắn đang suy đoán vì sao nàng lại bảo Ảo Ảnh Cung động thủ.
Mà chính vì bị hắn nhìn gắt gao, nên nàng không dám khởi động cơ quan trong vòng tay. Bởi vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rõ, hắn là một người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần bị hắn thấy một chút dấu vết, hắn cũng sẽ sinh lòng hoài nghi.
Cho đến khi. . . Thân k·iếm của bảy tên Ảo Ảnh hóa thành bột phấn rơi xuống đất, hắn mới thu lại ánh mắt nhìn nàng, nói mấy lời với bảy tên Ảo Ảnh.
Nhìn thấy Linh Cung nam t·ử thu hồi ánh mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đương nhiên phải nắm chắc thời cơ, nhanh chóng chạm vào chiếc vòng Huyền Băng Thiết ở cổ tay.
“Mặc dù k·iếm bị hủy, nhưng mạng vẫn còn.” Nghe Linh Cung nam t·ử nói, bảy tên Ảo Ảnh che giấu khiếp sợ trong lòng. Trăm miệng một lời đáp, cổ tay vừa động, một cái roi màu bạc từ trong tay áo bật ra.
Ý tứ của họ rất rõ ràng, chỉ cần còn mạng, chỉ cần vương phi chưa hạ lệnh dừng tay, bọn họ sẽ chiến đấu với Linh Cung nam t·ử tới cùng.
Linh Cung nam t·ử không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn ngắm bông hoa trong tay nói: “Cần gì phải vậy chứ? Bảo k·iếm đã bị hủy, ta thực không đành lòng phá hủy bảy cái bảo tiên a.”
“Được rồi, bảy người các ngươi lui ra đi.” Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên tiếng.
“Dạ, vương phi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, bọn họ lập tức thối lui. Thân là một thuộc hạ, chủ t·ử hạ lệnh cho bọn họ g·iết thì g·iết, hạ lệnh cho bọn họ lui thì lui, bọn họ tuyệt sẽ không hỏi nhiều một câu.
“Thỏa mãn nhã hứng của ngươi rồi, hiện tại. . . Ta có thể đi chứ?” Linh Cung nam t·ử khẽ xoay bông hoa trong tay, đột nhiên nghiêng đầu, con ngươi đen như mực chứa ý cười nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ý hắn ở ngoài lời, sao Thượng Quan Ngưng Nguyệt có thể không hiểu chứ?
Bảy tên Ảo Ảnh phụng mệnh nàng công kích hắn, hắn có thể nghênh ngang rời Tả Tướng phủ mà không bị họ cản trở. Nhưng mà, hắn vẫn miễn cưỡng lưu lại, lãng phí chút hơi sức ứng phó bảy tên này, đơn giản là vì không muốn phụ “ý tốt” của nàng.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, bước từng bước rời khỏi hành lang. Mắt ngọc tản ra ý cười, mái tóc dài phiêu dật, một cái tơ hồng nhỏ dài từ trong tay áo nàng b·ắn ra.
Đầu tơ hồng có Tú Hoa Châm, sau khi được nàng mài vào vòng tay Huyền Băng Thiết, bén nhọn tập kích Linh Cung nam t·ử.
Trong nháy mắt Tú Hoa Châm đến gần mi tâm, Linh Cung nam t·ử giơ ngón cái cùng ngón trở tay trái lên, dễ dàng kẹp chặt Tú Hoa Châm.
Chỉ một cánh hoa mỏng manh cũng có thể đánh gãy k·iếm, nếu hắn dùng sức, đương nhiên có thể hủy Tú Hoa Châm. Nhưng hắn không làm vậy, mà chỉ cầm Tú Hoa Châm, ôn nhu nói: “Còn muốn chơi?”
Giọng điệu của hắn khi nói mấy từ này rất ôn nhu, nhưng cũng có một phần dở khóc dở cười.
Mục đích đã đạt được, nàng buông lỏng mình, thu tay lại.
Tú Hoa Châm thoát khỏi tay Linh Cung nam t·ử, b·ắn trở lại đầu sợi tơ hồng trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng cười nói: “Được rồi, không chơi nữa, ngươi có thể đi rồi.”
Linh Cung nam t·ử nghi ngờ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt một cái xong, mới nhẹ nhàng đạp lên mặt đất. Tay áo tung bay theo gió, bóng dáng lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »