Chương 16
Mấy người tiếp tục chạy đi bị c·ương t·hi bao vây, không ngờ lần này đa phần là con nít. Thì ra họ đi tới cửa một cô nhi viện khá lớn. Nghiêm Học từ nhỏ sống cùng bà nội, cậu hay đi cô nhi viện gần nhà chơi với con nít, bây giờ lại phải g·iết con nít bị bệnh độc nhiễm thành c·ương t·hi, cậu bất nhẫn muôn nhắm mắt lại.Tả Minh Vũ hiểu ý định của cậu, nói.
“A Học, bọn nhỏ biến thành như vậy rất thống khổ, lát nữa hãy giúp chúng giải thoát đi.”
“Ừm.”Tuy cậu không nhẫn tâm nhưng không còn cách nào khác. Huống chi Nghiêm Học cảm thấy Tả Minh Vũ nói đúng, cho nên cậu nghiêm túc đối phó c·ương t·hi. Những c·ương t·hi này đều là con nít nhưng không đáng yêu chút nào, ngược lại rất khủng bố. Thịt trên mặt và trên người rớt từng mảng. Có cái chưa rơi ra hết, lủng lẳng giắt trên mặt. Có một ít không còn con ngươi, trợn hốc mắt đen như mực. Bộ đồ rách rưới đẫm vết m·áu. Còn có một số đang cắn một ít xác người mới c·hết không lâu, khắp nơi tỏa mùi xác thối tanh tưởi. Đám c·ương t·hi chảy mủ nhỏ giọt nước miếng đầy mủ và thi thối đi hướng chín người.
Bất đắc dĩ, đành đánh thôi. ‘Thí Thần Ngũ Quỷ’ g·iết c·ương t·hi chẳng hề chùn tay, vì họ hiểu một điều rằng: nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Dưới hoàn cảnh đấu tranh gian khổ như vậy mà họ vẫn không quên giỡn hớt. Bằng không ngày nào cũng đánh với c·ương t·hi, chắc sớm đứt dây thần kinh.
“Anh hai, chúng ta đổi cách đánh đi?” Khâu T·ử Lộ hỏi Khâu T·ử Dạ tựa vào lưng mình tập trung g·iết quái.
“Đổi cách nào?” Khâu T·ử Dạ hỏi.
“Chúng ta đi phía trái đánh, em phụ trách đập đầu, anh phụ trách chặt đứt xương sống. Lấy mức độ ăn ý của anh em ta, chắc chắn tốc độ sẽ tăng gấp đôi!” Khâu T·ử Lộ đề nghị.
“Được, thử xem sao. Ai không được thì nói, đừng miễn cưỡng để tránh bị thương.” Khâu T·ử Dạ nói.
“Tốt!” Khâu T·ử Lộ đồng ý.
Khâu T·ử Lộ nhanh chóng đi dọc theo hướng trái, tay không ngừng vung đao c·hém vào đầu mỗi c·ương t·hi đi ngang qua. Khâu T·ử Dạ phối hợp tốc độ và động tác của cậu, cho mỗi c·ương t·hi cao cấp c·hém đứt đầu nhưng chưa c·hết hẳn lại chịu một nhát vào sống lưng, khá ăn ý. Trong hai người có ai mệt mỏi thì sẽ đổi vị trí, thay đổi trình tự đập đầu và chặt đứt xương sống. Hai người cứ thế g·iết sướng tay.
7ruyenTTS[.]me
Nghiêm Học nhìn cách họ g·iết quái dễ dàng như vậy cũng hét to lên.
“Minh Vũ! Chúng ta cũng bắt chước nhóm T·ử Lộ đi! Họ thật có ăn ý! Chúng ta chắc chắn cũng có thể!”
Chưa đợi Tả Minh Vũ lên tiếng thì Đào Chân trước hết không vui nói.
“A Học! Cậu không thể bỏ lại tôi! Cậu chạy với anh ta, chính tôi ứng phó không đến, nếu cậu muốn chơi thì tôi chơi chung cho!”
“Ông dám!?” Tả Minh Vũ dừng lại động tác tay, trừng Đào Chân.
Đào Chân vừa định mở miệng cầu xin thì chỉ nghe Nghiêm Học kinh ngạc kêu lên.
“Minh Vũ, Minh Vũ! Anh xem! Mấy c·ương t·hi này không dám tới gần anh nè!”
Mọi người nghe vậy thì tạm dừng động tác đánh c·ương t·hi một chút. Đúng thế! c·ương t·hi đều tránh né anh.
Tả Minh Vũ không thèm liếc nhìn, tiếp tục g·iết, nói.
“Lúc trước các người chưa thấy sao? Tôi cứ tưởng các người biết rồi chứ.”
“Thật lợi hại! Vì sao như vậy?” Khâu T·ử Lộ kích động hỏi.
“Chúng sợ tôi.” Tả Minh Vũ ngắn gọn đáp.
“Vậy là c·ương t·hi đuổi theo chúng ta, còn anh thì chạy theo c·ương t·hi? Quả nhiên vẫn là anh cao siêu!” Đào Chân cảm thán.
“A ha! Đương nhiên, ông cũng không nhìn xem là người của ai.” Nghiêm Học đắc ý nói.
“Cứ vênh váo đi!” Đào Chân bất mãn nói.
“Tôi có vốn thôi, có bản lĩnh ông cũng vênh váo xem!” Nghiêm Học tiếp tục khoe khoang.
“Thanh Hương nhà tôi biết y thuật!” Đào Chân nóng nảy.
“Minh Vũ nhà tôi còn biết nhiều thứ hơn!” Nghiêm Học vui sướng nhếch môi.
Đào Chân nghẹn lời, tức giận c·hém c·ương t·hi. Mọi người thấy y bộ dáng ngậm bồ hòn, kiềm không được bật cười. Họ không biết, An Tiểu Chi đang định tìm cơ hội xuống tay với Nghiêm Học.
Một đường g·iết quái đến rừng hoang, mọi người không dám ngừng ở biên giới mà đi sâu vào rừng mới ngừng lại nghỉ ngơi. Đã không còn thấy bóng dáng c·ương t·hi, tất cả thở phào nhẹ nhõm. Quyết định nghỉ ở trong này nửa tiếng đồng hồ rồi chạy đi tiếp.Có ai ngờ nửa giờ tạm nghỉ này…
“A Học, anh lại đây một chút được không? Tôi có lời muốn nói.” An Tiểu Chi đi cách mọi người khá xa, kêu Nghiêm Học.Nghiêm Học xem An Tiểu Chi, lại ngoái đầu nhìn Tả Minh Vũ/ Đối phương cho cậu một nụ cười, nên Nghiêm Học gật đầu với cô, đi tới.
“Tiểu Chi, có chuyện gì?” Nghiêm Học đi tới trước mặt An Tiểu Chi, hỏi.
Ai biết An Tiểu Chi không đáp lời, vung ra d·ao gấp c·hém hướng đầu Nghiêm Học!
“Nguy hiểm!”
“A Học!”
“A Học!”
“Cẩn thận!”
“Không!”
Mấy người luôn nhìn xem hai người kiềm không được hét ra tiếng. Nhưng biến cố đột ngột khiến Nghiêm Học quên cả trốn tránh, chỉ ngây ngốc nhìn lưỡi d·ao c·hém xuống đầu mình.