Chương 27

Nghiêm Học ôm thi thể Tả Minh Vũ, không khóc, không la, không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn.
“Gì…gì thế này…” Trì Nham kinh sợ hét to.
Chỉ thấy trên người Trì Nham bắt đầu nổi bọt đỏ, tựa như dung nham. Đầu tiên là tay, người, chân, mặt. Gã cảm giác có một loại lựng lượng va đụng lung tung trong thân thể. Gã không thể khống chế lực lượng đó. Lực lượng cường đại đụng nội tạng gã lắc lư, m·áu đều đảo ngược. Đột nhiên.
*Bùm!* một tiếng, thân thể Trì Nham nổ tung, mảnh vụn thịt khắp nơi.
Nghiêm Học ôm Tả Minh Vũ tới một gốc cây.
“Minh Vũ, anh đi rồi thì em biết làm sao đây?”
“Minh Vũ, em vì vĩnh viễn sống cùng anh đã biến thành như vậy, giờ anh đi rồi thì em còn sống có ý nghĩa gì?”
“Minh Vũ, anh tỉnh lại có được hay không, không có anh em thật sự không thể tiếp tục sống.”
“Minh Vũ, anh lại mở mắt ra nhìn em được không?”
“Minh Vũ, anh dậy đi mà, nhìn em, lại kêu em A Học.”
“Minh Vũ, em sẽ không phản đối anh gọi bà xã nữa, anh đứng dậy được không?”
“Bà…bà xã…”
“A! x·ác c·hết sống dậy! Ủa? Minh Vũ? Anh không c·hết còn hù em! Em đánh c·hết anh! Anh có biết nếu còn không tỉnh thì chút nữa em t·ự s·át rồi không, hu hu….” Nghiêm Học rốt cuộc khóc.
“Khụ khụ…bà…bà xã…rút…rút thanh gỗ…ra…a…em…nhẹ chút…muốn…muốn mưu sát…chồng…”
“Hu hu…”
“Bà xã đừng khóc…”
“Hu hu…”
“Bà xã, anh sai rồi….”
“Hu hu….”
“Bà xã, anh nói thật cái này…”
“Hu hu…tốt!” Ngừng bặt.
“Em quên rồi sao? Trong người chúng ta còn có một loại m·áu.”
“Em nhớ, rốt cuộc là cái gì?”
“Bí mật…”
“Hu hu…”
“Rồi rồi, anh nói, là m·áu người sói.”
“Người sói hả?”
“Đúng thế, t·ử địch của quỷ hút m·áu. Bởi vì có m·áu của người sói nên cách hại quỷ hút m·áu không có tác dụng với chúng ta, nhưng thân thể vẫn sẽ bị thương, cho nên phải mất thời gian dài anh mới sống lại. Lúc nãy là c·hết giả, may mắn em không vội chôn anh.”
“Cút đi. Quỷ hút m·áu sợ người sói? Đó không phải là truyền thuyết sao?”
“Đương nhiên không phải, là thật sự.”
“Vậy thể hoàn toàn của anh là sói?”
“Ừm…” Coi như đi.
“Đó chẳng phải rất oai sao? Đáng yêu chỗ nào?”
Tả Minh Vũ cười cười, ý nghĩa không rõ.
Khâu T·ử Lộ đột nhiên đi tới trước mặt hai người, ngồi xổm xuống, vươn tay đưa tới trước mặt Tả Minh Vũ.
“Anh làm gì thế?” Tả Minh Vũ khó hiểu.
“Chẳng phải anh bị thương cần bổ huyết à? Chỗ này không có sẵn mà anh yếu ớt như vậy chắc không quay lại G thị được. Anh trước uống chút đi, đừng uống nhiều quá.” Khâu T·ử Lộ sợ sệt quay đầu đi.
“Tôi không thèm.” Tả Minh Vũ cũng quay đầu, vành tai đỏ ửng.
“Minh Vũ, đừng có ngượng. Ha ha, T·ử Lộ đừng để bụng nha, Minh Vũ đang ngượng thôi!”
“Ngượng cái đầu ông! Im miệng!”
“U! Ố! Ồ!”
“Đào Chân, có tin tôi cắn c·hết ông không?”
“Thẹn quá thành giận kìa!”
“A! Tôi sai rồi!”
“Đã muộn!”
“Minh Vũ, chừa cho em miếng nha!”
“A Học đáng c·hết, còn bỏ đá xuống giếng!”
Nghiêm Học rất vui vì Tả Minh Vũ ngày càng có nhiều cảm xúc nhân tính hóa, cậu rất vừa lòng, rất hạnh phúc.
Kịch siêu siêu ngắn:
“Tác giả! Cút ra đây cho tôi!” Tả Minh Vũ tức giận.
“Cái kia…tôi không có đây…” Phạn.
“Giả bộ cái gì! Nói đi, vì sao viết tôi não tàn như vậy!?” Tả Minh Vũ quát.
“Thì cậu luôn não tàn thôi!” Phạn.
“!!!” Tả Minh Vũ bùng nổ.
“Không không phải…ý tôi là cậu thật ngây thơ…chân chất..” Phạn nhanh chóng co rụt.
“Ngây thơ á? Cười c·hết người! Anh ta là dê đại vương thì có! Nhưng tôi cảm thấy Minh Vũ não tàn rất đáng yêu, tôi thích~” Nghiêm Học nói.
“Cái gì? Anh là dê đại vương?” Tả Minh Vũ nói.
“Không…không có…” Nghiêm Học lắp bắp.
“Vậy anh phải để em nhìn xem cái gì gọi là dê thật sự!” Tả Minh Vũ nhào tới.
“Tình tiết đâu phải thế này! Tác giả cứu mạng!” Nghiêm Học hét.
Tả Minh Vũ giận dữ trừng.
“Cái kia…bây giờ là thời gian tư nhân, hai người cứ tiếp tục…” Phạn.
“A……..ư~” Nghiêm Học hét thảm (?) kéo dài một ngày một đêm.
1x

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »