Chương 19: Đánh Vương Minh (2)
Editor: Tiêu
“Tránh đi!!!!!!!!!!!”
“Cái đệch!!!!!!” Tôi giận dữ, ba người nhảy lên, lại thụt vào trong miệng giếng lần thứ hai.
l·ựu đ·ạn phát nổ, rọi cho khung cảnh sáng như ban ngày, tiếp theo dưới chân tôi thõng xuống, lại bị trượt vào trong đường hầm.
Gần như là lăn vào giữa đống khỉ, tôi lấy báng s·úng vung lên thoát thân, một loạt s·úng lại nổ rền, đem toàn bộ khỉ trước mặt tôi quét sạch, đằng sau đã leo hết lên, đau nhức khiến tôi hiểu ra xương mình đã bị trúng thương.
Tôi bắt chước Bàn T·ử đập người lên vách đá, làm cho lũ khỉ trên lưng bị quệt rơi, Khảm Kiên cũng từ miệng giếng tôi vừa rơi xuống chạy tới, cả người đầy m·áu. Bắt đầu cầm một cành cây c·hém loạn ép lui bọn khỉ, tôi tỉa thêm mấy phát rồi cũng lùi về miệng giếng. Hỏi hắn: “Cậu bị sao vậy?”
“Cái c·hết t·iệt! Bàn gia dùng l·ựu đ·ạn ném xuống miệng giếng chỗ tôi, nếu không phải tôi nhanh tay nhanh chân chạy được, chắc cái mạng này giờ đã nát thành mắm tôm. Ông chủ về sau tôi có thể không đi cùng Bàn T·ử nữa được không, Bàn T·ử so với mấy thứ này còn kinh khủng hơn nhiều”
Tôi muốn nổ cả đầu, đánh bay lũ khỉ đang xông tới, lại leo ngược lên, thấy Bàn T·ử đang bị một con chim chộp trúng lôi lên không trung, nhưng do anh ta quá nặng, con chim kia không bay nổi, tôi giơ tay lên b·ắn cho nó tung m·áu. Quay sang Bàn T·ử mắng lớn:
“Có thể đừng dùng t·huốc n·ổ nữa được không!”
Nhìn lại thấy trong không trung đầy những chim mặt người, gần như đã rụng lả tả hết trên mặt đất.
Bàn T·ử đứng lên chĩa s·úng về phía con chim vừa quắp mình bồi thêm một phát nữa, xong quay lại làm động tác chào chỉ huy, “Xem Bàn gia rồi làm việc có hiệu suất không, một quả pháo kép, chim to cũng không là gì, hai quả pháo kép…”
Khảm Kiên bò lên: “Bay luôn cả quân mình.”
“Tiểu Hoa” Tôi rống gọi. Thầm nói trăm ngàn lần đừng bị Bàn T·ử nổ c·hết. Lũ chim mặt người đáp xuống đất bắt đầu đứng lên.
Tôi b·ắn mấy phát, lại thấy không thể nhấc nổi nòng s·úng, giờ mới ý thức được tay mình đang bị thương. Tình huống vừa rồi quá phấn khích nên bao nhiêu đau đớn- cảm giác đều không có, còn có thể sử dụng được đao, nhưng dùng sức để giật s·úng trường như vậy thì không được, sau một lúc, cánh tay hoàn toàn mất đi tri giác. Lập tức kéo Khảm Kiên tới, gác s·úng lên vai hắn.
Khảm Kiên có kỹ thuật nhắm b·ắn rất tốt, nắm nòng s·úng liền biết ngay tôi định làm gì, lập tức làm bệ nhắm cho tôi, tôi b·ắn liên tiếp như con thoi, khiến cho tóc sau gáy hắn bị đốt trụi.
Người trong giếng lần lượt chui ra, hỏa lực càng lúc càng mạnh, lai thấy cả Tiểu Hoa cũng ở trong đó, chắc vừa rồi cũng kịp nhảy vào. Mọi người đã g·iết tới đỏ con mắt, tiếp tục b·ắn đến không nhìn thấy đâu là mục tiêu mới ngừng lại được.
Trong tai vẫn là tiếng s·úng nổ rát, không khí tràn ngập một mùi lưu huỳnh. Trên không trung chẳng còn con gì, trên mặt đấy lan tràn đầy m·áu thịt.
“Hướng họng s·úng xuống dưới.” Tôi dùng hết khí lực toàn thân hô lên những lời đó.
Vô vàn những du diên bắt đầu bâu đến, gặm nhấm xác của lũ chim, dưới đất tuôn ra thành một dòng sông huỳnh quang sáng lấp lóa.
Đọc full [ Đạo Mộ Bút Ký ] Mười Năm Sau tại TruyenTTS.com
“Cút đi” Bàn T·ử giậm chân. Tôi để s·úng lại cho Khảm Kiên cầm, hạ lệnh lập tức ra khỏi rừng.
Tất cả du diên đều bị hấp dẫn bởi m·áu, chúng tôi không ngừng phủi, rất nhanh sau đó thì cũng đi tới bên ngoài, Bàn T·ử phun chất diệt trùng gì đó, đi khỏi rừng rồi lên chỗ bụi cây trên sườn núi, Bàn T·ử châm đuốc thiêu rụi một bụi cây, lúc dập lửa, tôi bước vào trong đống tro của nó, trời cũng bắt đầu tảng sáng.
Tro rất ấm, trùm lên một tấm vải chống nước, ngủ thật say, lúc tỉnh dậy, đau đớn trên tay tạm thời chịu được. Tôi trở mình, thấy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Khảm Kiên núp ở bên cạnh tôi ngủ say như c·hết.
Tôi đứng lên đá hắn dậy, thấy Bàn T·ử và Tiểu Hoa đang ở bên cạnh đun nước nấu trà. Vương Minh bọn hắn đang nằm ở một góc ngủ thin thít.
Tôi qua chỗ Bàn T·ử túm lấy chân anh ta, cởi một bên giày đang đi ra, lại đi đến cạnh Vương Minh cầm giày đập mạnh vào sau gáy hắn.