Chương 143-2: Hiển thị rõ tài hoa, mọi người ghen tỵ (2)

“Ha ha ha.” Nghe Văn Tư nói xong, Tư Đồ Lăng Chí ngồi ở trên ghế rồng cườito: “Xem ra ánh mắt của trẫm thật sự đúng là không tệ! Cho Văn Quận chúa một phong hào này, thật sự chính là xứng đáng cái tên! Hiện tại ngay cả Văn đại học sĩ đương triều của chúng ta cũng nói như vậy. Xem ra, VănQuận chúa đích xác là nữ t·ử có tài văn chương hơn người của Đại lịchhoàng triều chúng ta!”
Vừa mới nghe được Văn Tư nói xong, TriệuKhả Nhiên cũng không biết nên có phản ứng gì mới tốt nữa, nhưng khôngngờ hiện tại ngay cả hoàng thượng cũng nói như vậy. Hiện tại Triệu KhảNhiên vẫn còn cảm thấy rất khó xử.
Mà Văn Tư và Tư Đồ Lăng Chítrước sau lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người cực kỳ khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới, hoàng thượng và Văn đại học sĩ sẽ có đánh giá cao vềTriệu Khả Nhiên như vậy. Nhưng hiểu ra một chút, sau khi Triệu Khả Nhiên vừa mới làm một bài từ, dường như lại cảm thấy tất cả ấy đều là chuyệnđương nhiên.
Triệu Khả Nhiên vừa mới làm một bài thơ đứng đầu,đích xác là hết sức xuất chúng, đã không thể đơn giản dung hai chữ xuấtsắc mà có thể hình dung. Trên khung cảnh trăng rằm, trong lòng đã bắtđầu tang niềm nhớ, hay nhận thấy không rõ, mà lại làm đến nơi đến chốn,từ có độ lượng rộng rãi cao thượng. Dưới khung cảnh nhớ người, bởi vìtrung thu trăng tròn liên tưởng đến nhân gian ly biệt, đồng thời cảmđộng và nhớ nhung cuộc sống hợp tan vô thường.
Nhất là giữa haicâu cuối bài từ: “Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viênkhuyết (người có vui, buồn, ly, hợp, trăng có mờ, tỏ, đầy, vơi), xưa nay đâu có vạn toàn.” Người tất nhiên có vui buồn lẫn lộn, mỗi tháng trăngcũng có lúc tròn khuyết, nó có lúc bị mây đen che kín, có khi hao tổnkhông trọn vẹn, nó cũng có tiếc nuối của nó, từ xưa tới nay trên đời đãkhó có chuyện thập toàn thập mỹ. Đã như vậy, cần gì phải vì tạm thời lybiệt mà cảm thấy ưu thương đây? Nhưng tác giả dù sao cũng là khoáng đạt, lập tức nghĩ đến ánh trăng cũng là vô tội. Đã như vậy, cần gì phải vìtạm thời ly biệt mà ưu thương đây? Này ba câu từ người đến trăng, từ cổchí kim làm rất khái quát. Từ trong giọng nói, dường như là trả lời rõràng thay câu hỏi phần đầu, từ trên kết cấu, vừa đẩy ra một cái khác,theo người, trăng đối lập chuyển qua người, trăng dung hợp. Vì trăngsáng giải vây, trên thực chất vẫn là vì cường điệu đối với việc đời lạcquan, đồng thời ký thác hi vọng đối với tương lai. Bởi vì, trăng có tròn thì người cũng có lúc gặp nhau. Rất có ý vị triết lý.
(edit đoạn giải nghĩa thơ này mình muốn ngất, ai đọc không hiểu chỉ cần hiểu làbài thơ này của Khả Nhiên rất hay, hay đến mức người ta khó tin là domột nữ t·ử chỉ mười bốn tuổi làm ra)
Một bài thơ như vậy, manglòng dạ rộng đến như vậy, thật sự là nữ t·ử trước mắt chỉ có mười bốntuổi này làm sao? Tất cả mọi người không muốn tin tưởng, Nhưng mà lại là không thể không tin tưởng.
“Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữuâm tình viên khuyết (người có vui, buồn, ly, hợp, trăng có mờ, tỏ, đầy,vơi).” Thái hậu thở dài một cái: “Văn quận chúa không chỉ có tài vănchương xuất chúng, hơn nữa trí tuệ khí phách như vậy, sợ là rất nhiềunam t·ử cũng so ra kém, cũng không biết, người nào có phúc khí tốt nhưvậy, có thể lấy được Văn quận chúa mà thôi.”
Nghe được mọi ngườihết sức khen ngợi đối với mình, Triệu Khả Nhiên cũng không hề cảm thấycó một chút tự mãn nào, ngược lại hết sức khiêm tốn thi lễ, cười nhạt,mở miệng nói: “Thái hậu nương nương, thật ra thì cũng chỉ là trăng sángcũng tốt, người cũng được, sao có thể cả đời đều là thập toàn thập mỹ!Ngay cả thần nữ chẳng qua cũng chỉ là xúc động mà biểu đạt thôi, tháihậu nương nương thật sự chính là quá khen.”
Sau khi nghe được một câu nói nhàn nhạt này của Triệu Khả Nhiên, hảo cảm của mọi người đốivới nữ t·ử này lập tức ngoại lệ liền trở nên hết sức cao. Một nửa t·ử cótài văn chương xuất chúng như vậy, cũng khiêm nhường như vậy, thật đúnglà khó có được!
“Các ngươi nhìn, xem ra lời đồn đãi trước đó đềulà thật, ở trên thọ yến của Tần lão phu nhân, một bài vịnh thơ về câymai kia của Văn quận chúa làm toàn trường khiếp sợ. Thì ra là tài họccủa Văn quận chúa tài học thật đúng là cao như thế!”
“Ngay cả Văn đại học sĩ cũng đánh giá đối với văn Quận chúa cao như này, xem ra Vănquận chúa thật sự chính là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếngai nấy đều kinh ngạc!”
“Tài học của Tần đại tiểu thư mặc dù cũngrất tốt, nhưng mà dường như đối với Văn quận chúa mà nói, thật sự chínhlà gặp sư phụ. Ngay cả Văn đại học sĩ cũng nói, người ta Văn quận chúachính là Đệ nhất tài nữ của Đại lịch hoàng triều!”
Nghe được mọingười nghị luận ầm ĩ về mình, Triệu Khả Nhiên cũng không có bất kỳ phảnứng nào, mà là hết sức bình tĩnh thi lễ sau đó lại trở về chỗ ngồi củamình.
Mà các gia tiểu thư các đại thần vẫn ở dưới không ngừngquan sát, đều ở đây rối rít nhìn về phía Triệu Tùng chúc. Có thể có mộtnữ nhi tốt như vậy, thật sự chính là tam sinh hữu hạnh! Mặc dù TriệuTùng không hiểu tại sao Triệu Khả Nhiên lại lập tức trở nên xuất chúngnhư vậy, nhưng mà đối với lời chúc của mọi người, trên miệng ông mặc dùđang khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt cũng là không lừa được người. Ông vẫn là hết sức hả hê, ông chưa từng nghĩ đến, đại nữ nhi khiêm tốn nàycủa mình, thậm chí có một ngày sẽ mang đến cho ông vinh dự lớn như vậy.Lấy được tán thưởng của hoàng thượng, Thái hậu, còn có Văn đại học sĩ.Xem ra trước kia mình thật sự chính là coi thường người nữ nhi này.
Lúc này Triệu Tùng, tựa như có lẽ đã quên mất một người nữ nhi khác củaminh. Hiện tại, trong mắt của ông cũng chỉ có đại nữ nhi có thể mang đến cho ông vô hạn vinh dự. Thật ra thì cho tới nay, Triệu Tùng đều là cáibộ dáng này, đứa con nào có thể mang vinh dự đến cho ông, ông sẽ chú ýtới đứa con này. Thực tế ông chính là một người phụ thân như vậy. TriệuKhả Nhiên cũng sớm dã nhìn rõ điểm này, cho nên đối với phụ thân nhưvậy, Triệu Khả Nhiên cũng đã sớm không hề ôm bất kỳ hy vọng gì nữa.
Thấy mọi người đều đang khen ngợi Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân vẫn đứng ở dưới quả là tức giận đùng đùng. Nàng ta không biết tại sao hiện tạichuyện lại biến thành cái bộ dáng này, tại sao tài hoa của Triệu KhảNhiên lại tốt như vậy chứ? Lúc trước, rõ ràng tài hoa của Triệu KhảNhiên cũng không xuất chúng, nhưng mà hiện tại vì sao tài hoa của TriệuKhả Nhiên lại trở nên tốt như vậy đây? Một bài thơ tốt như vậy, dù sovới bài thơ vừa rồi của Tần Y Miểu, đó cũng là hơn gấp trăm ngàn lần.Hiện tại vì sao chuyện phải biến thành cái bộ dáng này chứ? Lúc trướctrên thọ yến của ngoại tổ mẫu, mình có thể liều lĩnh so sánh tương xứngvới Triệu Khả Nhiên, nhưng mà lần này đây? Lần này lại nên giải thíchnhư thế nào đây?
Triệu Khả Nhân thật rất không hiểu, trước đượcmọi người khen ngợi, người lấy được khích lệ của phụ mẫu nhiều nhất rõràng chính là nàng ta, tại sao hiện tại lại phải thay đổi người cơ chứ?Không được, lúc này mình tuyệt đối không thể mất đi tất cả, mặc kệ làyêu thích của phụ mẫu, ánh mắt của mọi người, hay là khích lệ của mọingười, mình cũng không thể mất đi. Nghĩ đến đây một chút, trong lòng của Triệu Khả Nhân liền hết sức kiên định, nhất định phải trở thành thái t·ử phi. Bởi vì chỉ có như vậy, nàng ta mới có thể kéo lực chú ý của mọingười về đến trên bản thân.
Mà Tần Y Miểu ở bên kia. Thấy mọingười khen ngợi đối với Triệu Khả Nhiên, trong lòng cũng là hết sức bấtmãn. Nàng ta cũng không hiểu, một bài từ vừa rồi của Triệu Khả Nhiên,rút cuộc là so với mình tốt ở chỗ nào, tại sao tất cả mọi người nói nhưvậy. Nhất là khi nghe được mọi người đem nàng ta so sánh với Triệu KhảNhiên, thì trong lòng của nàng ta càng tức giận. Vốn là chính mình vẫncó thể lấy cái danh hiệu Đệ nhất tài nữ kinh thành này mà cảm thấy tựhào. Nhưng mà không nghĩ tới, hôm nay, thật không ngờ Văn Tư đánh giácao về Triệu Khả Nhiên. Đệ nhất tài nữ Đại lịch hoàng triều, đây là vinh dự biết bao!
Chỉ là, mặc kệ trong lòng có nhiều tức giận, Tần YMiểu cũng sẽ không mất lý trí, nàng ta rất rõ ràng mục đích cuối cùngcủa hôm nay là cái gì. Không khỏi khiến lòng của nàng ta thật rất bấtmãn đối với khen ngợi của mọi người về Triệu Khả Nhiên. Nhưng mà tronglòng nàng ta rất rõ ràng, hôm nay kẻ địch lớn nhất của nàng ta khôngphải Triệu Khả Nhiên, mà là Triệu Khả Nhân. Cho nên, nàng ta vẫn là cốđè xuống bất mãn của mình đối với Triệu Khả Nhiên, chuyên tâm nhìn vềphía Triệu Khả Nhân.
Trong lòng của Tần Y Miểu rất rõ ràng, hômnay, nếu nàng ta muốn làm thái t·ử phi, vậy kẻ địch lớn nhất của mình nên là Triệu Khả Nhân mới đúng, mình hoàn toàn không nên ở chỗ này so đovới Triệu Khả Nhiên. Cho nên, nàng ta rất nhanh đã thu thập xong tâmtình của mình.
Trừ Triệu Khả Nhân và Tần Y Miểu ra, hiện tại còncó một người thống hận Triệu Khả Nhiên nhất, đó chính là Lâm Tú Tú. Từlúc vừa mới phát hiện thì ra cho tới nay Triệu Khả Nhiên đều lừa gạtmình, một mực vụng trộm có liên hệ với Húc vương, sau đó Lâm Tú Tú cũngđã hận Triệu Khả Nhiên rồi.
Mới vừa thấy được Triệu Khả Nhiên ởtại chỗ biểu hiện xuất sắc, sau đó trong mắt của Lâm Tú Tú tràn đầy ghen tỵ và oán hận. Ả rất thích phương diện tri thức gì đó, nhưng bất đắc dĩ bản lãnh có hạn, vẫn luôn học không tốt. Đã từng, mình thích Triệu KhảNhiên, cũng là bởi vì tài hoa của nàng hết sức xuất chúng. Nhưng màkhông ngờ, thì ra là Triệu Khả Nhiên vẫn luôn gạt mình. Cho nên sau khithấy được biểu hiện của Triệu Khả Nhiên, trong lòng của ả hiện lên không phải thưởng thức, mà là thù hận.
Nhất là mới vừa thấy trong mắtcủa Húc vương lúc nhìn về phía Triệu Khả Nhiên không tự chủ bộc lộ rangoài dịu dàng, còn có kiêu ngạo, oán hận trong lòng Lâm Tú Tú càng thêm sâu, ả không nhịn được suy nghĩ, nếu khi người xuất chúng ở chỗ đó làcủa mình, Húc vương có phải cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình haykhông? Nhưng khi thấy ánh mắt của Húc vương một mực lưu luyếnTriệu KhảNhiên, oán hận trong lòng ả càng thêm sâu.
Bây giờ Lâm Tú Tú đốivới Triệu Khả Nhiên đã sớm không còn tình nghĩa trước kia. Bây giờ đốivới ả mà nói, Triệu Khả Nhiên lại chính là một kẻ địch, một kẻ địch luôn nhìn ả châm biếm. Cho tới nay, Triệu Khả Nhiên đều ngụy trang. Trước có hảo cảm về Triệu Khả Nhiên, hiện tại cũng đã sớm chuyển hóa thành oánhận.
Triệu Khả Nhiên đang đứng ở trên chỗ của mình đột nhiên cảmthấy một cỗ ý lạnh, nàng nhìn sang phía chỗ phát ra ý lạnh, cũng khôngthấy gì cả. Vừa nghĩ tới hình như hôm nay mình luôn cảm thấy hình như có một trận gió lạnh thổi không giải thích được, Triệu Khả Nhiên khôngnhịn được chau mày.
Một bài từ của Triệu Khả Nhiên làm đó rấttốt, mặc kệ các vị tiểu thư làm thơ trước đó, hay là đằng sau mấy cáikia, cũng không có bài thơ nào có thể so với được bài từ của Triệu KhảNhiên. Đối với kết quả này, thật ra thì người ở chỗ này cũng không kỳquái. Dù sao Triệu Khả Nhiên làm ra một bài từ, cơ hồ có thể được xưnglà tác phẩm kiệt tác, nào có dễ dàng như vậy vượt qua chứ!
MàTriệu Khả Nhiên? Đối với các tiểu thư làm thơ sau, thật ra thì nàng cũng không có cảm giác quá lớn. Dù sao nếu là thật mà nói nâng nữa lời nói,lần tranh tài này lại không không tỉ số, mọi người cũng không hề quáquan tâm.
Chỉ là, vẫn có một người không thể không nói, đó chínhlà Triệu Khả Bình. Triệu Khả Bình mới vừa biểu hiện một cái, Triệu KhảNhiên cũng không nhịn được muốn lắc đầu. Cũng không phải Triệu Khả Bìnhlàm thơ rất kém cỏi, mà là lá gan của Triệu Khả Bình thật sự là quá nhỏ, lúc vừa mới đứng ra, có lẽ là bởi vì khẩn trương! Thậm chí ngay cả hành lễ cũng đã quên rồi, hơn nữa lúc đang ngâm thơ, âm thanh nhỏ đến ngaycả con muỗi đều nghe không được. Đối mặt với Triệu Khả Bình như vậy,ngay cả Triệu Khả Nhiên đều thở dài, dáng vẻ tính tình như vậy, Lý PhỉNhi vẫn vọng tưởng có thể gả vào Hoàng thất, thật đúng là chuyện cười.
Sau khi thấy biểu hiện của Triệu Khả Bình, Thục phi ngồi ở phía trên nhịnkhông được chau mày. Chỉ là, đồng thời trong lòng của nàng ta vẫn hếtsức may mắn, cảm thấy may mắn ban đầu nàng ta không đồng ý đề nghị củamẫu thân, bằng không, nếu như cưới một nàng dâu như vậy, cả đời con trai của nàng ta có lẽ đã thật sự kết thúc rồi.
Rất nhanh, tất cảtiểu thư cũng đã đem thơ của mình làm đọc ra. Kết quả, cũng hoàn toàn ởbên trong dự đoán của mọi người, không có bất kỳ một bài thơ của ngườinào có thể vượt qua Triệu Khả Nhiên. Cho nên, mặc dù thắng bại trong lần tranh tài này không đáng nói, nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu,tại lần đấu thơ này, người xuất sắc nhất chính là Triệu Khả Nhiên rồi.
Cũng là trải qua lần làm thơ này, mọi người biết cái người Triệu Khả Nhiênnày lần nữa. Hơn nữa, sau lần tuyển phi yến, gần như danh tiếng củaTriệu Khả Nhiên truyền ra giữa toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở kinh thành. Tất cả mọi người biết, trưởng nữ Triệu Khả Nhiên của phủ Thái Sư đãđược phong làm Văn quận chúa, tài hoa hơn người, khí độ siêu phàm, thanh lệ thoát tục, có thể nói tài nữ đệ nhất thiên hạ. Mà sau khi nghe đượctin tức này, cũng có người cảm thấy hết sức tiếc nuối, đó chính là Trung Nghĩa hầu phủ đã từng có hôn ước với Triệu Khả Nhiên. Nhất là Lâm KhêNhiễm, lúc nghe tin tức này thì nắm tay càng bóp chặt. Chỉ cần khi hắnvừa nghĩ tới mình bỏ lỡ một nữ t·ử xuất sắc như vậy, liền cảm thấy hốitiếc không thôi, nhưng thôi, chỉ có thể thở dài vô ích. Dĩ nhiên, nhữngthứ này đều nói sau.
Sauk hi thi xong vòng thứ nhất, Tư Đồ LăngChí quyết định để cho các tiểu thư gia nghỉ ngơi một lát trước, sẽ tiếnhành biểu diễn tài nghệ. Cho nên các tiểu thư gia đều ở đây phân phó hạnhân, cho người đem những gì cũng đã sớm chuẩn bị xong, chuẩn bị bất cứlúc nào cũng tiến hành biểu diễn mục tài nghệ tiếp theo.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »