Chương 1225-3: Kết cục ngoài dự liệu (3)
Thiệu Quân bị hai cảnh sát mặc cảnh phục làm cho tỉnh, gương mặt hắn còn dính m·áu, hắn đứng dậy. Thiệu Quân còn ngụy biện. Diệp Lăng Phi lại móc ra một điếu thuốc, sau khi mồi thuốc, Diệp Lăng Phi lại nhìn Thiệu Quân với m·áu tươi còn dính trên mặt, hắn khẽ lắc đầu, bộ dạng tỏ ra rất tiếc nuối. Thiệu Quân nhìn ánh mắt của Diệp Lăng Phi vẫn tỏ ra tiếc nuối như vậy. Khi nãy Diệp Lăng Phi muốn khiêu khích Thiệu Quân chính là muốn Thiệu Quân tức giận, như vậy, Diệp Lăng Phi mới có cơ hội để Thiệu Quân lộ rõ chân tướng. Qủa nhiên không sai, Thiệu Quân thực sự bị lừa, nhưng Diệp Lăng Phi lại không có bộ dạng đắc ý vậy mà hắn chỉ nhìn Thiệu Quân tiếc nuối.
– Diêu D·ao, em qua đây!
Diệp Lăng Phi gọi Diêu D·ao đến. Khi nãy Diêu D·ao vì Diệp Lăng Phi nói bậy nên mới hét lên như vậy nhưng khi cô hét thì không ngờ sự việc càng tiến triển nhanh hơn, Thiệu Quân cầm con d·ao đ·âm Diệp Lăng Phi, Diêu D·ao khi nãy bị dọa sợ đến xanh mặt, cô đứng cả nửa ngày mà không dám động đậy.
Sau khi nghe Diệp Lăng Phi gọi tên Diêu D·ao, Diêu D·ao mới lấy lại tinh thần, cô vội đi đến. Diêu D·ao đi đến trước mặt Thiệu Quân, Thiệu Quân nhìn Diêu D·ao căm phẫn, hắn mắng:
– Cô….. con tiện nhân này, tôi là bạn trai của cô, cô chỉ biết cắm sừng tôi, cô là con tiện nhân, tôi thật là bị mù mới đi yêu cô!
Diêu D·ao bị Thiệu Quân mắng như vậy, nước mắt cô lưng tròng, đây thật là oan ức rồi. Diêu D·ao rõ ràng không làm gì có lỗi với Thiệu Quân, mà lại bị Thiệu Quân mắng như vậy, ai cũng chịu không nổi. Diệp Lăng Phi nhìn Diêu D·ao nước mắt sắp rơi, Diệp Lăng Phi lặng lẽ lắc đầu, nói với Thiệu Quân:
– Thiệu Quân, tôi phải làm sáng tỏ với cậu chuyện này, Diêu D·ao và tôi chẳng có bất kỳ mối q·uan h·ệ gì cả, cô ấy sở dĩ đi cùng tôi là hoàn toàn vì cậu. Lẽ nào cậu không biết cậu g·iết Sở Thiếu Quân, Diêu D·ao sẽ bị tình nghi sao? Hôm nay tôi chỉ đến Sở cảnh sát để bảo đảm cho Diêu D·ao ra. Thiếu Quân, yêu một cô gái không phải yêu như vậy, cậu như vậy gần như bị biến thái rồi, từ từ mà suy nghĩ lại đi!
Diệp Lăng Phi nói với Tiểu Triệu,
– Tiểu Triệu, cậu mang hắn đến đại đội cảnh sát hình sự nhé! À, tiện thể thông báo cho Sở cảnh sát trung tâm thành phố luôn, đừng quên nhé!
Tiểu Triệu gật đầu trả lời:
– Diệp đại ca, anh yên tâm, những chuyện này em đã tính rồi, em biết quy trình làm thế nào mà!
– Như vậy là tốt rồi!
Diệp Lăng Phi lại nhìn Diêu D·ao và nói:
– Diêu D·ao, có muốn đến đó nói chuyện với bạn trai em không, có lẽ giữa bọn em có chút hiểu lầm, nhưng tóm lại cậu ta vẫn còn yêu em. Đương nhiên nếu cậu ấy không cực đoan như vậy thì cậu ấy cũng sẽ không làm ra chuyện thế này!
Diêu D·ao cắn chặt môi, cô khẽ gật đầu, dường như cô đã sớm biết chuyện này chỉ là không nói ra mà thôi. Diệp Lăng Phi lại nhìn Thiệu Quân đang bị áp giải lên xe. Hắn đưa tay vỗ vai Diêu D·ao và nói:
– Diêu D·ao, đi nói chuyện với cậu ta đi, có lẽ sau này em muốn gặp cậu ấy cũng khó đấy!
Diêu D·ao nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì đột nhiên cô chạy về hướng Thiệu Quân, Diệp Lăng Phi thấy Diêu D·ao chạy đến trước mặt Thiệu Quân, cô ôm chặt Thiệu Quân. Diêu D·ao vẫn còn tình cảm với Thiệu Quân. Chỉ là tình cảm này vốn không giống như Thiệu Quân tưởng tượng. Nguyên nhân của bi kịch là ở Thiệu Quân. Nếu Thiệu Quân và Diêu D·ao sớm chia tay thì có lẽ sẽ không xảy ra cục diện ngày hôm nay. Thiệu Quân cũng thấy rằng tình yêu của Diêu D·ao vốn không giống tình yêu của hắn, nhưng hắn dùng phương pháp cực đoan để giữ Diêu D·ao, bản thân cũng đã gánh lấy bi kịch. Ngờ vực, căm giận, những tình cảm này luôn ở trong lòng Thiệu Quân, trước giờ vẫn không mất đi, nó khiến Thiệu Quân dễ dàng đi vào con đường cực đoan, chuyện lần này chẳng qua chỉ là một lời dẫn mà thôi, cho dù không phải là Sở Thiếu Quân thì cũng là người khác khiến Thiệu Quân phẫn nộ. Dùng cách cực đoan để áp chế tình cảm của mình.
Cho nên Thiệu Quân là một nhân vật bị kịch. Về điểm này, Diệp Lăng Phi vẫn có chút đồng tình với Thiệu Quân, chỉ đáng tiếc Thiệu Quân là một nhân vật nguy hiểm, nếu không phải giúp đỡ cho an toàn của Vu Tiêu Tiếu thì Diệp Lăng Phi có lẽ sẽ bỏ qua Thiệu Quân. Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình cuối cùng cũng đi đến. Hai người khi nãy nhìn thấy Thiệu Quân bị bắt rồi nhưng lại không dám đến Không có bao nhiêu phụ nữ gặp phải tình huống này mà có thể làm như không có chuyện gì, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cuối cùng cũng là những cô gái yếu đuối, bọn họ đều cần được người khác yêu thương.
– Ông xã, sao anh biết hắn chính là hung thủ?
Bạch Tình Đình khi vừa đi đến thì cô mới thở nhẹ nhõm va hỏi, cô nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, cô lấy hết những hoang mang nghi vấn trong lòng ra hỏi Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình làm sao mà đoán được Diệp Lăng Phi vì sao biết Thiệu Quân là kẻ g·iết người, cô cảm thấy Diệp Lăng Phi cũng thật là thần kỳ, thần kỳ như vậy mới khiến cho cô không dám tin. Diệp Lăng Phi cười, hắn xoay mặt sang Bạch Tình Đình và nói khẽ:
– Là Vu Tiêu Tiếu nhắc anh!
– Diệp đại ca, anh nói là em nhắc anh à?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói cô nhắc hắn thì cô nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:
– Em chỉ có cảm giác đó mà thôi, em cũng đoán bậy thôi nhưng Diệp đại ca, anh làm như vậy rất nguy hiểm, ngộ nhỡ Thiệu Quân không phải là hung thủ thì anh làm như vậy không phải khiến cho Diêu D·ao và Thiệu Quân chia tay à?
– Bởi vì anh có thể khẳng định Thiệu Quân là hung thủ mà!
Diệp Lăng Phi nhìn Thiệu Quân còn đang nói chuyện với Diêu D·ao, Thiệu Quân và Diêu D·ao hai người sau khi chia tay lần này nếu muốn gặp lại thì cũng không dễ, tội g·iết người sẽ bị quản giáo nghiêm ngặt sau đó có thể bị t·ử hình, nếu không thể t·ử hình thì đời này cũng bị chung thân, cả đời không ra được. Cho nên nói tình cảm giữa Thiệu Quân và Diêu D·ao đến lúc này nên kết thúc. Diêu D·ao lúc này đang nói ra những lời mà trước đây cô không dám nói.
Diệp Lăng Phi thu tầm mắt về, hắn thở dài nói,
– Đều là do anh nghe em nói rằng Thiệu Quân là một người đàn ông hay ghen, anh mới nghĩ đến việc Diêu D·ao bị Sở Thiếu Quân bỏ thuốc, nên nói rằng chuyện này là nguyên nhân, nếu không có chuyện nay thì có lẽ sự việc không xảy ra như ngày hôm nay!
Bạch Tình Đình kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi. Mắt cô cũng nhìn Diêu D·ao và nói:
– Ông xã, khi nãy anh nói tên thanh niên đó sẽ uy hiếp Tiêu Tiếu, nhưng sự việc này đâu có liên quan gì đến Tiêu Tiếu, tên thanh niên đó vì sao lại phải uy hiếp sự an toàn của Tiêu Tiếu chứ?
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nodi như vậy cô gật gật đầu và nhìn Diệp Lăng Phi. Vấn đề này cũng có liên quan đến Vu Tiêu Tiếu. Khi nãy Vu Tiêu Tiếu nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện này, nói vậy Diệp Lăng Phi đã nghĩ đến nguyên nhân rồi. Vu Tiêu Tiếu em mặt sang Diệp Lăng Phi và hỏi:
– Diệp đại ca, tuy em cảm thây bạn trai của Diêu D·ao có lẽ sẽ uy hiếp em nhưng em chỉ có một cảm giác, em không nghĩ ra!
– Ky thực, chuyện này anh cũng vừa nghĩ ra thôi. Phải nói là toàn bộ chuyện này đều là anh dẫn ra, anh vốn không ngờ Diêu D·ao lại quen một người bạn trai dễ ghen tuông như vậy, nếu anh sớm biết thì sẽ không nghĩ ra cách này đâu. Đương nhiên cũng chỉ có thể nói tên nhóc Sở Thiếu Quân đó cũng xui xẻo, anh cho rằng Thiệu Quân nhất định đã nhìn thấy Diêu D·ao, Tiêu Tiếu còn là người thứ ba cùng uống rượu với họ, cũng nhìn thấy họ đi vào khách sạn, đương nhiên hắn không biết thực hư chuyện này, chỉ là hiểu nhầm giữa Diêu D·ao và Sở Thiếu Quân phát sinh mối q·uan h·ệ, cho nên mới ghen tuông đố kỵ, còn hắn làm sao g·iết Sở Thiếu Quân thì anh thấy chỉ có cảnh sát điều tra thôi, nhưng anh có thể khẳng định là người thanh niên này rất ghét Tiêu Tiếu, có lẽ hắn cho rằng Tiêu Tiếu làm cho Diêu D·ao hư. Anh cũng vì nguyên nhân này mới bắt được tên thanh niên đó. Nếu ở đây không có sự can thiệp của Tiêu Tiếu thì có lẽ anh cũng không giả bộ cái gì cũng không biết để tên thanh niên đó cứ tiếp tục yêu Diêu D·ao như vậy!
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này ra thì Vu Tiêu Tiếu bỗng nhiên xen vào:
– Diệp đại ca, anh nói trưa nay vì sao Thiệu Quân lại gọi điện thoại cho Diêu D·ao, theo lý mà nói thì Thiệu Quân đã g·iết Sở Thiếu Quân rồi, nên phải về lại trường, không cần phải gọi điện thoại cho Diêu D·ao chứ, Thiệu Quân làm như vậy có phải là có chút hơi ngốc không, em thật không hiểu!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói những lời này ra thì thấy Diệp Lăng Phi há hốc, dường như hắn nghĩ ra chuyện gì đó. Diệp Lăng Phi lại nhìn về phía Diêu D·ao và Thiệu Quân thì thấy Thiệu Quân nói với Diêu D·ao chuyện gì đó, Diêu D·ao lúc đó há to miệng, vẻ mặt biểu hiện sự không dám tin. Diệp Lăng Phi sau khi thấy Diêu D·ao biểu hiện như vậy thì hắn cuối cùng đã biết hắn đã quên cái gì. Diệp Lăng Phi đột nhiên thở dài, hắn lầm bầm:
– Tên thanh niên này thật sự rất đáng sợ, may mắn nhờ có ngay hôm nay cô bé đó ở cùng chúng ta, kỳ thực Diêu D·ao nên cảm ơn cảnh sát, Tiêu Tiếu em cũng vậy, em thật sự nên cảm ơn tên cảnh sát mà anh rất không thích ấy đi, nếu không phải là tên ngốc đó đem bọn em về Sở cảnh sát thì ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi và mỏ miệng nói:
– Diệp đại ca, ý anh là nói tên Thiệu Quân hôm nay muốn g·iết em, còn…… còn muốn g·iết cả Diêu D·ao à, không phải chứ, chuyện này không thể đâu!
Diệp Lăng Phi không nói gì chỉ nhìn Diêu D·ao đang đi lại, nhìn thấy sắc mặt Diêu D·ao trắng bệch, giữa hàng lông mày vẫn lộ rõ sự kinh ngạc, rất hiển nhiên, khi nãy Thiệu Quân nói với Diêu D·ao những chuyện mà trước đây Diêu D·ao chưa hề nghĩ đến, mà Diệp Lăng Phi cũng thấy những biểu hiện của Diêu D·ao đúng lúc đó, nên mới nghĩ đến một khả năng khác.
Diêu D·ao đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô không nói gì, cô giơ hai tay ôm chặt vai Diệp Lăng Phi và nói:
– Cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu em!
Giọng nói của Diêu D·ao vang bên tai Diệp Lăng Phi, khi nghe Diêu D·ao nói như vậy thì Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Diêu D·ao, hắn nói:
– Diêu D·ao, kỳ thực chuyện này không nên cảm ơn anh, em nên cảm ơn Tiêu Tiếu mới đúng, là cô ấy khiến anh biết được Thiệu Quân có thể là hung thủ, thật may mắn anh đã đoán trúng. Nếu anh không đoán trúng…!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói xong, lúc này những lời này cũng đã không có ý nghĩa gì nữa. Diêu D·ao buông hai tay rồi đi đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, cô giơ tay lau nước mắt trên mi và nói với Vu Tiêu Tiếu:
– Chị Tiêu Tiếu, em cảm ơn chị…!
– Diêu D·ao, lẽ nào Thiệu Quân….. thực sự muốn g·iết em…….., hắn gọi điện thoại cho em là để..
Vu Tiêu Tiếu vốn không dám khẳng định chuyện này, cô cảm thấy mình hỏi như vậy với Diêu D·ao có hơi quá mức vì vậy Vu Tiêu Tiếu không hỏi gì thêm nữa, chỉ cười và nói:
– Không sao, không sao!
– Chị Tiêu Tiếu, chị không đoán sai!
Diêu D·ao đã biết Vu Tiêu Tiếu muốn nói gì, cô gật gật đầu và nói với Vu Tiêu Tiếu:
– Khi nãy hắn đã nói với em, hôm nay hắn muốn gặp em chính là muốn… Chị Tiêu Tiếu, hắn là một con người rất cực đoan, hắn cho rằng em đã phản bội hắn, nhưng em vốn không có………. em thật sự không có, em…!
Diêu D·ao nói đến đây thì không nói tiếp nữa, cô nhào vào lòng Vu Tiêu Tiếu òa khóc.
Đến lúc này Vu Tiêu Tiếu chỉ có thể an ủi Diêu D·ao nhưng cô lại không tìm được những lời nói thích hợp để an ủi Diêu D·ao. Diệp Lăng Phi thì ngược lại, hắn nở nụ cười nhìn Diêu D·ao và khẽ lắc đầu nói:
– Diêu D·ao, em nên cười chứ đừng khóc!
Diêu D·ao ngẩng đầu, gương mặt cô đầy nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn Diệp Lăng Phi. Diêu D·ao biết nụ cười của Diệp Lăng Phi chỉ cái gì, nhìn gương mặt của Diệp Lăng Phi chuyển hướng hắn đi đến chiếc xe và nói:
– Lẽ nào em không cho rằng em sẽ giải thoát khỏi người bạn trai kỳ quái đó sao, chính vì bạn trai của em đối với em tuyệt tình như vậy nê mới có thể khiến em quên bạn trai em một cách triệt để như vậy, Diêu D·ao em nên chúc mừng cho cuộc sống mới của em đi, à, lần sau có tìm bạn trai thì nhất định phải xem cho kỹ nhé!