Chương 185: Muốn chạy cũng không dễ dàng đâu
Tân đội trưởng đội cảnh sát hình sự Điền K·iếm Phi đang đứng trước máy chiếu hình, hắn chỉ vào một người đàn ông có tướng mạo hung hãn trên màn hình, nói:
– Căn cứ theo tin tình báo từ cảnh sát Hương Cảng, tên này có biệt hiệu là Phi ca, đã gây ra rất nhiều vụ cướp. Người này sinh ra ở Phúc Kiến, đã từng đi lính sau đó tới Hương Cảng. Tên thật của hắn là Nhâm Tiểu Phi, hai mươi tám tuổi, ra tay rất độc ác, g·iết người không chớp mắt.
Trước mặt Điền K·iếm Phi hiện ra một cửa hàng châu báu đã bị Nhâm Tiểu Phi cướp, hắn nói:
– Đây là vụ cướp tiệm châu báu ở Hương Cảng, cửa tiệm này bị Nhâm Tiểu Phi dẫn theo ba tên khác tới cướp đi đồ trang sức có giá trị ba trăm vạn đô la Hồng Kông, b·ắn c·hết hai nhân viên cửa hàng, sau đó còn đọ s·úng với cảnh sát nhưng cuối cùng lại để cho Nhâm Tiểu Phi chạy trốn….
Chu Hân Mính ngồi nghe Điền K·iếm Phi giới thiệu ở phía dưới. Những tin tình báo này bọn họ đã biết từ lâu, hai ngày trước cảnh sát thành phố Vọng Hải đã nhận được lệnh truy nã từ cảnh sát Quảng Đông, yêu cầu giúp đỡ cảnh sát Quảng Đông bắt tên cướp ngân hàng. Hơn nữa, theo tin tình báo từ cảnh sát Hương Cảng thì rất có thể Nhâm Tiểu Phi đã dẫn theo bốn tên này vào đại lục. Cảnh sát Quảng đông cũng phát hiện ra phương thức gây án giống với vụ cướp ngân hàng, thủ đoạn của bọn chúng rất tàn ác, sàng b·ắn c·hết người để tìm đường trốn thoát.
Cảnh sát Quảng Đông đã phát lệnh truy nã toàn quốc, bốn gã này rất có thể đang lẩn trốn ở những thành phố khác, họ mong muốn cảnh sát ở những nơi khác hiệp trợ để bắt bốn tên cướp này.
Hiện tại, Điền K·iếm Phi đang giới thiệu bốn tên cướp này cho đội cảnh sát hình sự, hi vọng nếu như bốn gã này xuống hiện ở Vọng Hải, cảnh sát sẽ ngay lập tức bắt bọn họ.
Khi Điền K·iếm Phi còn đang giới thiệu thì đột nhiên có một nhân viên cảnh sát vội vàng chạy vào, nói:
– Đội trưởng, ngân hàng phía nam bị cướp, vẫn chưa biết tình hình cụ thể thế nào, cục trưởng yêu cầu chúng ta lập tức hành động.
Điền K·iếm Phi gật đầu rồi quay xuống những cảnh sát hình sự nói:
– Mọi người nghe thấy không, bây giờ chúng ta lập tức hành động. Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một khắc. Bây giờ là lúc thể hiện tầm quan trọng của đội cảnh sát hình sự chúng ta, chúng ta nhất định không thể để cho ba nghìn vạn người dân thành phố Vọng Hải thất vọng được, tất cả đều hi vọng chúng ta bảo vệ họ, không làm cho tổ quốc chúng ta….
Chu Hân Mính không nhịn được nữa, nàng đứng lên, không chút khách khí nói:
– Đội trưởng, chúng ta hành động ngay bây giờ hay là đợi anh làm xong báo cáo rồi mới đi?
– Bây giờ, hành động ngay bây giờ.
Điền K·iếm Phi vừa nhìn Chu Hân Mính vừa vội vàng cười nói:
– Hân Mính, đây là tôi đang động viên anh em. Được rồi, mọi người lập tức xuất phát.
– Đã rõ, đội trưởng.
Chu Hân Mính quay người lại đi nhanh ra bên ngoài. Nhưng nhân viênc cảnh sát hình sự cũng không chờ được nữa, vừa nghe đội trưởng nói xuất phát đều vội vàng chạy ra ngoài. Điền K·iếm Phi lắc đầu, hắn cảm giác có Chu Hân Mính ở đội cảnh sát hình sự thì mình phải ăn nói hết sức cẩn thận để tránh đắc tội với nàng. Điền K·iếm Phi cho rằng nếu như có thể lợi dụng được cơ hội này mà lôi kéo q·uan h·ệ với phó thị trưởng thì sau này hắn một bước lên mây.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng s·úng vang lên, hắn thầm nghĩ không ổn. Lần này đúng là gặp phải phiền toái lớn, những tên cướp này không hề có chút hoang mang gì chứng tỏ rất chuyên nghiệp.
Quả nhiên thấy tê cướp cao trở về một mình. Hắn đóng cửa lại rồi cầm s·úng AK-47 đi tới trước quầy giao dịch, quát:
– Mẹ nó, làm nhanh lên một chút nếu không tao b·ắn c·hết mày.
G·iết gà dọa khỉ, vừa rồi nhìn thấy gã bảo vệ c·hết, nhân viên giao dịch sợ đến trắng mặt hắn vội vàng nhét tiền vào trong túi.
– Phi ca, phải đi rồi.
Một tên cướp đi đến nói vào tai tên cướp cao.
– Ừ, biết rồi.
Tên cướp cao gật đầu, hắn nhìn thoáng qua bọc tiền rồi cầm lấy, sau đó vung tay lên dẫn người đi ra cửa.
– Tránh ra.
Tên cướp cao cầm khẩu AK-47 trong tay điên cuồng b·ắn vào chiếc xe cảnh sát, bốn cảnh sát kia phải nấp sau chiếc xe, không dám b·ắn trả. AK-47 có hỏa lực mạnh khiến cho bốn cảnh sát không dám ló đầu ra, chiếc xe cảnh sát cũng bị b·ắn thủng lốp.
Bốn gã cướp không hề hoang mang, bọn chúng chạy đến chiếc xe tải, vừa mới chuẩn bị lái xe thì xe cảnh sát đứng chặn ở giao lộ, b·ắn thẳng vào xe của bọn cướp. Chiếc xe của bọn cướp vừa mở cửa ra, từ trên xe hai gã cướp che mặt nhảy xuống, cầm AK-47 b·ắn thẳng vào cảnh sát.
Một cảnh sát b·ắn trúngngực một tên cướp nhưng hắn chỉ bị lùi về phía sau chứ không ngã xuống. Ngược lại còn cầm AK b·ắn điên cuồng về phía cảnh sát khiền cho không một cảnh sát nào dám thò đầu ra.
– Thay đ·ạn, bọn chúng đang thay đ·ạn.
Một cảnh sát lớn tiếng hô.
Mấy khẩu s·úng lục này của cảnh sát đâu phải là đối thủ của AK-47, nếu như không một gã cảnh sát b·ắn thủng lốp chiếc xe trước của bọn cướp thì bọn trúng sớm đã tẩu thoát được rồi.
Bốn tên cướp và tên tài xế đều xuống xe, bọn chúng quay trở lại ngân hàng. Lúc này, cảnh sát đã tới rất nhiều, đội cảnh sát hình sự cũng đã chạy đến hiện trường.
Chu Hân Mính và nhìn thấy tình hình như vậy liền cau mày lại, mấy năm gần đây làm cảnh sát nhưng nàng chưa thấy bọn cướp nào hung hãn như thế này. Khi nghe xong báo cáo, Chu Hân Mính lập tức nhắc nhở Điền K·iếm Phi yêu cầu đặc công trợ giúp. Cảnh sát chỉ có s·úng lục nên không thể nào chống lại được hỏa lực của AK-47. Điền K·iếm Phi đến hiện trường đã được ít nhất ba mươi phút, hắn đang ngồi trên xe chỉ huy gọi điện yêu cầu đặc công trợ giúp.
Chu Hân Mính nấp sau một chiếc xe cảnh sát, nhìn vào bên trong ngân hàng.
– Chị Chu, tôi cảm giác bọn người này không đơn giản, bọn chúng quá hung hãn.
Tiểu Triệu đến gần Chu Hân Mính, nói thầm:
– Cậu xem đây có phải bọn cướp ở Hương Cảng không?
Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Tiểu Triệu, nói:
– Câu không cảm thấy những tên cướp này có đặc điểm giống với bọn cướp tiệm trang sức ở Hương Cảng sao, bọn chúng đều có hỏa lực mạnh, mặc áo chống đ·ạn, hơn nữa thủ đoạn lại rất độc ác.
– Đúng, đúng, tôi cũng có cảm giác này.
Tiểu Triệu như tỉnh mộng, hắn nói:
– Ai ui, nếu như chúng ta có thể bắt được chúng thì sẽ nổi tiếng đấy, nói không chừng còn được bộ công an tuyên dương chúng ta.
– Tiểu tự cậu chỉ biết mơ mộng, tốt nhất là nên bảo vệ cái mạng nhỏ của cậu thì hơn.
Chu Hân Mính nói.
Trong đại sảnh ngân hàng, tên cướp cao thay một băng đ·ạn khác, hắn dùng s·úng chỉ vào những con tin trong đại sảnh nói:
– Đưa tất cả những người này ra ngoài làm lá chắn cho chúng ta.
Mấy nhân viên ngân hàng và những người dân bình thường đều bị bọn s·úng dí s·úng vào đưa ra ngoài ngân hàng, Diệp Lăng Phi cũng nằm trong số đó, tay trí hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần D·ao còn tay phải ngầm nắm vào còn d·ao găm.
Bốn tên cướp cùng với tên tài xế cũng lẫn trong đám người đi ra ngoài đường.
– Cảnh sát bên ngoài nghe đây, nếu như các người dám nổ s·úng, tao sẽ g·iết c·hết những người này. Cùng lắm là c·hết cùng một chỗ, để xem ai sợ ai.
Tên cướp cao hung hăng hô lớn.
– Nhâm Tiểu Phi, anh không chạy thoát được đâu.
Chu Hân Mính cao giọng hô:
– Anh đã bị chúng tôi bao vây, anh nên đầu hàng đi.
Chu Hân Mính nói câu này nhưng nàng cũng không biết tên cướp kia có phải là Nhâm Tiểu Phi thật hay không. Thật không ngờ đó lại là sự thật, tên cướp cao cười ha hả nói:
– Không ngờ cảnh sát thành phố Vọng Hải cũng không phải là những thùng cơm, cũng biết được tao là Nhâm Tiểu Phi. Cũng được, nếu như đã biết tên của tao thì cũng đã hiểu được thủ đoạn của tao. Tao yêu cầu chúng mày nên để cho bọn tao đi, nếu không tấ cả hậu qua sẽ do chúng mày chịu trách nhiệm.
Quả thật là Nhâm Tiểu Phi, Chu Hân Mính vừa mừng vừa lo. Nàng mừng là vì đây chính là Nhâm Tiểu Phi, chỉ cần có thể bắt được Nhâm Tiểu Phi là có thể phá được vụ án cướp đoạt tiệm trang sức ở Hương Cảng và vụ cướp ngân hàng ở Quảng Đông. Nàng lo vì có rất nhiều người đang nằm trong tay Nhâm Tiểu Phi, dựa théo thói quen của hắn, nếu như cảnh sát tùy tiện đấu s·úng thì rất có thể hắn sẽ làm hại những người dân vô tội.
Chu Hân Mính chưa suy nghĩ được bao lâu thì thấy Nhâm Tiểu Phi dẫn đã xen lẫn trong đám người đi đến trước một chiếc xe thương vụ, nếu như để bọn này lên xe thì rất có thể sẽ không bắt được bọn chúng.
Đúng lúc Chu Hân Mính đang lâm vào tình thế khó xử thì Điền K·iếm Phi dùng loa nói:
– Nhâm Tiểu Phi, anh nghe đây, bây giờ anh đã tới đường cùng rồi, tôi khuyên anh nên nộp vũ khí đầu hàng, có thể còn được khoan hồng, không nhận án t·ử hình.
Câu này vừa nói xong thì Nhâm Tiểu Phi cười to nói:
– Các người đừng có đùa, tao mà đầu hàng thì sẽ c·hết, nếu không đầu hàng thì vẫn còn con đường sống. Tao nói cho chúng mày biết, tốt nhất là để cho bọn tao đi.
Nhâm Tiểu Phi dí khẩu s·úng vào lưng một người trung niên, b·ắn một phát, người này kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.
Thấy có người c·hết, cảnh sát cũng không dám manh động, ngay cả Điền K·iếm Phi cũng nhắm mắt lại. Nếu như để cho Nhâm Tiểu Phi nổi sát tính lên thì sẽ có rất nhiều người t·ử thương, trách nhiệm đó không ai đảm đương nổi, bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn Nhâm Tiểu Phi dẫn người đến chiếc xe.
Nhâm Tiểu Phi và tên tài xế lên xe trước, hai tên cướp khác cũng lôi theo hai con tin nữa lên xe. Chỉ còn lại một tên cướp, hắn nắm lấy cánh tay Tần D·ao, dự định kéo nàng vào trong xe. Những tên cướp này cũng không phải ngu ngốc, bọn chúng cũng giữ lại vài con tin trên xe, như vậy cho dù cảnh sát có truy kích bọn họ thì cũng có cái để uy hiếp. Tần D·ao sợ hãi, khóc lớn lên, nàng liều mạng giãy dụa không chịu lên xe. Tên cướp kia nổi trận lôi đình, hắn bực mình dí họng s·úng vào người Tần D·ao.
Trong lúc sinh t·ử, đột nhiên tay trái Diệp Lăng Phi khẽ động, hắn nắm chặt con d·ao xẹt qua cổ tên cướp, tên cướp này khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Bọn cướp trong xe nhìn thấy Diệp Lăng Phi là đồng bọn với cảnh sát nên hướng s·úng về phía Diệp Lăng Phi. Nhưng chúng đâu nhanh bằng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sau khi g·iết c·hết tên kia liền lấy ngay khẩu s·úng, một tên cướp trong xe bị hắn b·ắn trúng mi tâm.
Theo sát đó, Diệp Lăng Phi chĩa s·úng về phía Nhâm Tiểu Phi, lạnh lùng nói:
– Không được động.
Nhâm Tiểu Phi cười lạnh nói:
– Lợi hại, tao không ngờ mày là cảnh sát. Thế nhưng mày cũng thấy đấy, đồng bạn của tao cũng đang chĩa s·úng vào mày, nếu như mày manh động thì đầu mày cũng sẽ nở hoa.
Nói xong hắn chĩa s·úng vào những người bên cạnh, nói:
– Nếu như mày thích, tao sẽ g·iết c·hết vài con tin cho mày coi.
– Đừng chơi với tao, tao không phải là cảnh sát, mà có g·iết c·hết con tin hay không cũng không có q·uan h·ệ gì đến tao. Thậm chí mày có g·iết c·hết hết tao cũng không hề nháy mắt, không tin mày nổ s·úng thử xem.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.
Nhâm Tiểu Phi nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Lăng Phi, cuối cùng hắn khẽ thở dài nói:
– Tao tin mày, mày sẽ không quan tâm đến tính mạng những người này.
– Được rồi, chúng ta nói điều kiện.
Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào Nhâm Tiểu Phi nói:
– Tao không phải là cảnh sát, chúng mày có trốn thoát cũng không q·uan h·ệ tới tao. Vì vậy chúng ta đường ai người nấy đi, như vậy tất cả mọi người đều công bằng.
– Được, tao đồng ý với mày.
Nhâm Tiểu Phi rất thẳng thắn đồng ý, nói:
– Tam T·ử, bỏ s·úng xuống, chúng ta đi.
Chiếc xe vừa khởi động thì cửa xe cũng đóng lại. Diệp Lăng Phi lập tức ôm lấy Tần D·ao lăn trên mặt đất, cung may hai người tránh khỏi chỗ đó ngay vì Nhâm Tiểu Phi ngay lập tức đã thò đầu ra, b·ắn phá điên cuống về phía này khiến cho mấy con tin bị trúng đ·ạn ngã xuống đất.
Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn cầm lấy khẩu AK-47 b·ắn bùm, bùm, bùm ba tiếng khiến cho chiếc gương chiếu hậu trên xe Nhâm Tiểu Phi nát tan tành. Nếu như không phải Nhâm Tiểu Phi nhanh chóng rụt đầu vào thì đầu hắn đã trở thành than tổ ong rồi. Cho dù mới chỉ như vậy nhưng Nhâm Tiểu Phi cũng không dám thò đầu ra hung hăng b·ắn về phía cảnh sát nữa.
– Tam T·ử, g·iết c·hết tên tiểu này mau.
Nhâm Tiểu Phi hô.
Tên cướp kia trong tay đang nắm hai con tin, hắn nghe Nhâm Tiểu Phi gọi mình liền mở cửa xe ra, đẩy hai con tin ra ngoài rồi cầm s·úng b·ắn về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lùi người lại khiến cho viên đ·ạn trượt qua người hắn bay vào cánh cửa kính của cửa hàng phía sau, những mảnh thủy tinh nhỏ rơi lả ta trên mặt đất. diệp lăng thừa dịp tên cướp b·ắn xong loạt đ·ạn, hắn cuộn mình lại, lăn xuống đất rồi b·ắn ba phát s·úng, tên cướp kia bị b·ắn trúng cánh tay phải, khẩu Ak rơi xuống đất.
Tên cướp này kêu thảm một tiếng rồi lùi vào trong xe, Nhâm Tiểu Phi vừa thấy vậy, hắn biết hôm nay gặp phải cao thủ, kỹ thuật b·ắn s·úng quả thật không trượt phát nào. Cho dù lá gan hắn lớn đến đâu cũng không dám thò đầu ra, chỉ giục tên tài xe nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
– Còn muốn chạy à, không dễ dang như vậy đâu.
Diệp Lăng Phi cười lạnh, hắn vẫn nằm nghiêng dưới đất b·ắn bốn phát đ·ạn nữa rồi mới ném khẩu s·úng đi, đứng dậy.