Chương 411: Tiểu Khúc Mỹ Lệ
Vượng Tài luôn xuất hiện vào lúc Vân Diệp thê thảm nhất, huynh đệ như thế là hợp cách, hai ngày qua có rượu để uống, lập tức tinh thần gấp trăm lần, ngủ một giấc dậy không thấy Vân Diệp đâu, liền ngửi mùi Vân Diệp tìm tới nơi này. Nó kiêu ngạo kéo xe của Vân Diệp vượt qua M·ông Na, đương nhiên có bảo mã không thể thiếu mỹ nữ, Vân Diệp buộc cả xe của M·ông Na sau xe mình.
M·ông Lỗ cổ vũ tinh thần nửa ngày trời cũng không thể so được với hành động nho nhỏ của phú gia công t·ử, không còn gánh nặng nữa, M·ông Na sung sướng ôm lấy Vân Diệp hôn chụt một cái, kích thích M·ông Lỗ kéo xe về phía trước như tên điên.
Vân Diệp cười, đưa tay sờ mặt, nắm lấy sợi dây thừng trên xe của cô nương gầy gò nhất, giúp nàng kéo xe, M·ông Na cũng đi giúp người khác.
Kéo xe là loại việc cần làm liền một lèo tới nơi, nếu như nghỉ ngơi giữa chừng sẽ càng thêm mệt mỏi, tinh thần trùng xuống, muốn gượng lại sẽ rất khó.
Cuối cùng đã tới bên bờ sông, cường tráng như M·ông Lỗ cũng vùi đầu vào dòng nước giải nhiệt, sau khi vận động lớn không nên dùng nước lạnh rưới lên đầu, nếu không sẽ sinh bệnh.
Vân Diệp ngăn cản người khác làm như vậy, đợi nghỉ ngơi một lúc cho thân nhiệt giảm xuống mới đi uống nước, thói quen mạnh mẽ từ đời sau làm y chưa bao giờ uống nước lã.
Lấy đao chặt một đoạn trúc, đốt lửa, đun ít nước sôi, k·iếm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống thong thả uống nước.
M·ông Na nhìn M·ông Lỗ quần áo lôi thôi ngồi trên mặt đất, lại quay đầu nhìn Vân Diệp nho nhã uống nước, trái tim rối loạn, hoang mang.
Kéo xe trong nước thì quá nhẹ nhàng rồi, chỉ cần không để nó nghiêng lật là được, dòng sông chảy chậm sẽ đưa chuối tới cửa trại.
Khi còn cách trại rất xa M·ông Na đã kêu thật lớn, mấy nữ nhân đang giặt y phục bên bờ sông kinh ngạc đứng dậy, phát hiện ra đội thuyền nhỏ, quay đầu chạy ngay về trại.
Tất cả mọi người đều ra nghênh tiếp các thiếu niên thu hoạch lớn trở về, bọn họ nhảy ùm ùm xuống sông, nhận lấy xe từ tay các thiếu niên, cười nói vui sướng đấm vai người này, sờ người kia, mấy lão nhân đứng bên bờ sông mỉm cười, trẻ con đã leo lên xe ăn chuối, một số phụ nhân vén áo chấm nước mắt.
Vân Diệp thản nhiên tiếp nhận những lời chúc mừng của mọi người, đấm vai, ôm chặt, thậm chí là sờ soạng cũng không từ chối. Đột nhiên y nhận ra, mình tới Đại Đường làm việc có ý nghĩa nhất là đem một xe chuối về trại, cảm giác được phong hầu trên kim điện cũng không khoái bằng thế này.
Vượng Tài kiêu ngạo ngửa cổ lên, đám trẻ con gãi bụng cho nó, đó là thời khắc nó hưởng thụ nhất.
M·ông Lỗ rầu rĩ, dù người cả trại đang vui mừng thì hắn vẫn thương cảm, M·ông Na thích Hán gia t·ử kia thật rồi, nếu như người đó là một tên lừa gạt, M·ông Lỗ nhất định xông tới liều mạng, nhưng người đó rất tốt, k·iếm cho trại chuối tiêu ăn không hết. Có rừng chuối đó, trại không lo c·hết đói nữa, hơn nữa đời đời kiếp kiếp không bị đói nữa, M·ông Lỗ từ nhỏ đã hiểu có ơn phải báo, hơn nữa còn là ơn lớn thế này. Y còn giỏi hơn mình quá nhiều, nghe trưởng lão nói y biết viết chữ, đó là bản lĩnh ghê gớm lắm, trưởng lão cũng không biết viết, sau này y nhất định thành trưởng lão còn thông minh hơn.
M·ông Lỗ cực kỳ yêu M·ông Na, chuẩn bị về nhà sửa soạn hành lý, một mình bỏ đi trước khi trời tối, kẻ thất bại ở lại trại sẽ bị người ta chê cười.
Vân Diệp luôn để ý tới M·ông Lỗ, người tinh như y sao không nhìn ra tình cảm của M·ông Lỗ? Cho dù cười tới sái quái hàm, nhưng vẫn chào mọi người đuổi theo M·ông Lỗ.
Phát hiện ra M·ông Lỗ bất thường không chỉ có Vân Diệp, còn có cả M·ông Na, nàng đi theo hai người từ xa, rất lo bọn họ đánh nhau, M·ông Lỗ mà nổi điên thì không ai cản được.
M·ông Lỗ đang ở trong phòng thu thập mấy bộ y phục ít ỏi của mình, đóng gói lại, chuẩn bị nhìn kỹ nhà mình rồi đi nhưng phát hiện ra Vân Diệp đẩy cửa đi vào, cười chào hắn, thuần thục kéo ra một vò rượu dưới giường trúc, lấy sau cửa ra hai cái ống, tùy ý như ở nhà.
M·ông Lỗ càng thêm bi thương, hắn nhớ ra Vân Diệp ở nhà hắn, cũng tốt, y cần một căn nhà để cưới M·ông Na, hiện giờ trúc hoa không dễ tìm, mình vào núi nửa năm mới k·iếm đủ trúc, dù sao mình không cần nữa, tặng cả cho y là được.
Vân Diệp vỗ tấm lưng rộng của M·ông Lỗ, bảo hắn theo mình, chân bước lên sàn, rượu đặt giữa hai người, rất lạ, giữa còn có một phiến đá.
Vân Diệp uống một ngụm rượu, đẩy vò rượu cho M·ông Lỗ, lấy một cục than rất chăm chú vẽ một bức tranh nữ t·ử, bề ngoài trông rất giống Tân Nguyệt, nhưng thủ pháp không tốt, không sao vẻ ra được dung mạo xinh đẹp của Tân Nguyệt.
Nhớ tới thê t·ử phương xa, nhớ mỗi nụ cười, mỗi cái chau mày, mỗi lần nàng giận dỗi, nũng nịu, tâm cảnh dần bình hòa, thủ pháp cũng thuần thục hơn nhiều, dung mạo Tân Nguyệt dần dần trở nên rõ ràng, cảm giác nhớ nhà thêm da diết, Vân Diệp rất muốn co cẳng chạy ngay về Trường An, nấp ở Ngọc Sơn không ra nữa, làm ruộng cũng là một lựa chọn không tệ.
M·ông Lỗ nhìn nữ t·ử mỹ lệ trên phiến đá, lại nhìn Vân Diệp mặt đầy ôn nhu, hình như hiểu ra được Vân Diệp muốn nói gì, tim đập bình bịch.
Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái túi, mở nút, lấy ra một lọn tóc, cho M·ông Lỗ xem rồi thu vào, đặt ở ví trí của tim, vỗ vỗ, chỉ M·ông Na lén la lén lún ở bên ngoài, lại chỉ M·ông Lỗ, hai ngón tay hợp lại, cười lớn.
Người ngốc đến mấy cũng hiểu chuyện là sao, M·ông Lỗ ôm chầm lấy Vân Diệp, vỗ lưng y cười lớn, chỉ có M·ông Na nhìn trộm chẳng hiểu gì.
Giữa nam nhân luôn có chuyện cao hứng khó hiểu, M·ông Lỗ đem tảng đá bê lên đặt ở giường Vân Diệp, lại bê một tảng đá lớn hơn nữa tới, lấy than vẽ trên đó, tuy chỉ có đường nét đơn giản, nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, đó là hắn và M·ông Na lúc nhỏ…
M·ông Na càng chẳng hiểu gì, hai nam nhân vốn phải đánh nhau lại ngồi xuống cùng uống rượu, còn cười ha hả, vỗ vai nhau trông rất cao hứng, bọn họ có hiểu đối phương nói cái gì đâu, chỉ có hai từ M·ông Na là nghe rõ ràng, chẳng lẽ bọn họ đang thảo luận xem theo đuổi mình ra sao? Nhưng bọn họ có những hai người.
Nếu như thiên thần đem Hán gia t·ử và M·ông Lỗ hòa làm một thì tốt biết vao, M·ông Na mắt mê ly suy tưởng miên man.
Vài ngày tiếp theo đó nam t·ử trong trại điều động lớn, vận chuyển về vô số chuối từ trong núi, cả trại thơm phức mùi chuối, trên mái toàn chuối sấy khô, nhìn thấy toàn một màu trắng, mà màu trắng này đang không ngừng kéo dài ra ngoài trại.
Khi Lưu Tiến Bảo thấy Vân Diệp thì y đang cầm d·ao cắt chuối, bên cạnh có hai đứa bé giúp đỡ, đem chuối Vân Diệp cắt xong đặt lên mành trúc, bày kín rồi đem hơi, mặt đất chất đống vỏ chuối. Vân Diệp cắt chuối rất để tâm, mỗi miếng dày mỏng nang nhau, thủ pháp thuần thục, động tác đẹp đẽ.
Nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo vội quỳ sụp xuống, gia chủ chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn người khác, chẳng lẽ còn có chuyện mình chưa biết xảy ra.
Vân Diệp xách nải chuối cuối cùng dưới bậc thang lên, bóc vỏ, tiếp tục cắt, động tác rất nhanh, thoáng cái cả nải chuối đã chia thành miếng mỏng đều nhau, hai đứ bé đặt lên mành trúc khiêng đi.
– Sức khỏe Dung Nhi có tốt không?
Vừa rồi Vân Diệp đúng là có chút phẫn nộ với người Trường An ở Lĩnh Nam, không biết phẫn nộ từ đâu ra, nói chung là có một ngọn lửa vô danh đang hừng hực cháy, chớp mắt nghĩ lại mình làm thế hơi vô lý, nhiệm vụ mình giao cho Lưu Tiến Bảo là bảo vệ nhi t·ử của mình, chuyện khác không liên quan tới hắn, cho nên mới mượn cắt chuối để tâm tình lắng dịu lại.