Quyển 9 – Chương 409: Lấy ai chẳng như nhau?

Lời nói nhẹ bẫng, biểu cảm cô đơn, mỏi mệt. Kỷ Đông Nham nhìn Tố Diệp rất lâu, cố gắng tìm ramột chút sơ hở trong đó nhưng vẫn chưa có kết quả. Nhất thời anh cũngkhông thể phân biệt rõ ràng câu nào của cô là thật, câu nào là giả, cũng lại chần chừ không dám đưa ra kết luận cho những gì mình vừa nhìn thấyvà nghe thấy.
Có lẽ con người sống trên đời này vốn dĩ đã là mộtchuỗi những việc thật như giả, giả như thật, không có chân lý tuyệt đối. Lời nói dối nói ngàn vạn lần rồi cũng thành thật. Nghĩ tới đây, anhbỗng cười khổ, hà cớ gì phải cố chấp những điều này chứ? Có những chuyện ở ngay trước mắt, ngay lúc đó mới là quan trọng nhất.
“Bây giờquan trọng nhất là tĩnh dưỡng cho lành bệnh.” Kỷ Đông Nham dịu giọng. Có rất nhiều điều anh cũng chẳng muốn hỏi, ví dụ như chuyện cô mang thai.
Anh chỉ biết được tình hình đại khái lúc ở Hàng Châu. Và vừa nãy anh cũngnghe thấy hai người họ nhắc tới đứa con. Nói thật lòng, anh rất khôngmuốn tin động cơ thật giả của việc Tố Diệp mất đứa con. Nghiêm túc mànói, đây là chuyện riêng của cô. Cô không muốn nói nhiều thì anh cũngkhông muốn hỏi nhiều.
Bây giờ Tố Diệp trong mắt anh, dù là có nỗi khổ riêng hay thật sự là một người lòng dạ tàn nhẫn thì đều không quantrọng. Quan trọng là nét mặt nhợt nhạt của cô khắc trong mắt anh. Mộtgương mặt vốn chỉ to hơn bàn tay một chút giờ chỉ còn da bọc xương, nókhiến anh đau lòng.
Tố Diệp được anh đỡ nằm xuống. Cô yên lặng nhìn lên trần nhà, không tiếng động như không khí.
Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh giường không hề rời đi. Anh đắp chăn cho cô,rồi ngước mắt nhìn cô: “Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa anh bê gì đó lêncho em ăn.”
Cô chớp chớp mắt, rồi nhắm chặt lại.
Bên cạnh giường, Kỷ Đông Nham khẽ thở dài, một lúc sau mới đứng dậy.
Khi anh sắp ra tới cửa, tiếng gọi bất lực của Tố Diệp chợt vang lên phía sau: “Kỷ Đông Nham…”
Anh dừng bước, quay đầu.
“Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy anh rồi!” Đây là những lời chân thành của cô.
Cuộc tranh đấu giữa Tinh Thạch và Kỷ Thị cô biết đã chẳng phải chuyện ngàymột ngày hai. Nhưng tất cả tranh đấu đều vây quanh thương trường, quanhlợi ích công ty. Hai người Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham chỉ lợi dụngnhững thời cơ kinh doanh để đấu lại nhau. Từ góc độ này mà nói đều cógiải thích được. Nhưng bây giờ, Niên Bách Ngạn rõ ràng đang đối phó vớiKỷ Đông Nham, hoàn toàn là phát tiết tình cảm cá nhân. Chính cô đã chọcgiận Niên Bách Ngạn. Hậu quả này đáng ra cô phải là người gánh chịu mớiphải, không nên là Kỷ Đông Nham, anh ấy vô tội.
Nghe xong câu ấy, Kỷ Đông Nham cười khẽ. Anh quay lại, rướn người, hai cánh tay chốngtrước giường, hoàn toàn che chặt cô dưới bóng hình của mình. Anh nhìn cô từ trên giường, giọng nói ôn hòa: “Em sai rồi. Đây là chuyện anh camtâm tình nguyện.”
Tố Diệp không ngờ anh lại trả lời như vậy, hơi ngẩn người ra.
Hơi thở của anh phả xuống, quét qua trán cô, anh cất giọng trầm trầm: “Anhrất muốn cảm nhận cảm giác được bảo vệ một người. Tiểu Diệp! Anh tìnhnguyện vì em làm vậy.”
“Kỷ Đông Nham…”
“Anh biết em muốnnói hai chúng ta là bạn tốt.” Kỷ Đông Nham ngắt lời cô: “Nhưng nếu lúcnày anh thật sự bỉ ổi tới mức thừa nước đục thả câu cũng không quá đángchứ?”
Tố Diệp đờ đẫn nhìn anh, một lúc sau mới tỉnh lại, vội vàng ngồi dậy: “Liên quan tới chuyện này, tôi nhất định phải nói rõ ràng với anh, tôi không muốn…”
“Được rồi, được rồi! Kích động như vậy làm cái gì?” Kỷ Đông Nham khó xử lắc đầu. Anh ngồi xuống bên cạnh rồi giơtay an ủi cô, quay đầu nhìn gương mặt cô đang gần trong gang tấc: “Nếuanh thật sự làm bạn trai của em, có tệ đến mức đó không?”
Anh cố gắng giải tỏa bầu không khí.
Không ngờ lại thấy cô gật đầu.
Kỷ Đông Nham á khẩu, lại bị chịu đả kích. Anh giơ tay ôm cô vào lòng, chân thành nói: “Em nói em không yêu anh ta, câu này là thật chứ?”
Bờ môi Tố Diệp khẽ mấp máy, trong đôi mắt chợt nổi lên một làn sóng, nhưng cô cũng gật đầu rất nhanh: “Đúng vậy, em không yêu anh ta!”
Kỷ Đông Nham nhìn vào mắt cô rồi lại hỏi: “Vậy… em có thể yêu anh không?”
Cô đáp lại: “Em cũng không yêu anh.”
“Kể cả em có là người phụ nữ không có trái tim, anh cũng chấp nhận thử thách.” Kỷ Đông Nham thẳng thắn nói.
Tố Diệp không hiểu: “Lại vì sao đây?”
“Cả cuộc đời cũng phải đánh cược một lần chứ.”
Tố Diệp cười khổ: “Kỷ Đông Nham! Lúc còn ở Nam Phi, anh đã từng thua trong sòng bạc đấy!”
“Những người chiến thắng thực sự đều bắt đầu từ việc thua cuộc.” Kỷ Đông Nham từ tốn tiếp chiêu.
“Nói thật, giờ tôi vẫn còn thấy xót chỗ tiền anh bị thua. Anh biết không, ởTrung Quốc có rất nhiều trẻ em tại những vùng xa xôi hẻo lánh còn ănkhông đủ no đấy.” Đây dù gì cũng là một vấn đề nghiêm túc và nhạy cảm,Tố Diệp cũng không có tâm trạng đùa cợt. Nhưng cứ nghĩ tới tối hôm đóanh bị thua tiền là cô lại cười đau khổ, đồng thời, cái dáng vẻ nghiêmtúc, cố chấp của anh trong sòng bạc y hệt một cậu nhóc.
Kỷ Đông Nham hơi đơ ra, sau đó nhíu mày: “Tiểu Diệp! Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”
Tố Diệp thở dài: “Thôi được!”
TгᴜʏᴇпTT5.me
“Thật ra, em ở bên cạnh anh cũng tốt lắm mà.” Kỷ Đông Nham gắng sức ôm cô,nói đầy nghiêm túc: “Anh ấy à, tuy rằng hơn em mấy tuổi, nhưng thực tếchứng minh chúng ta có thể chơi cùng nhau. Giống như hôm leo núi lầntrước ấy, chẳng phải anh “khắc gỗ cũng thành tinh hoa” rồi sao? Còn nữa, anh thì sự nghiệp tầm tầm, công việc đối với anh mà nói chẳng qua chỉcần đảm bảo không lo cơm ăn áo mặc là được rồi, quan trọng nhất là phảisống vui vẻ. Anh thích du lịch, về điểm này không hẹn mà gặp với em.Trong q·uan h·ệ nam nữ, anh cũng khá kỷ luật. Tuy rằng có hơi phong lưumột chút, nhưng không hạ lưu. Anh không phải là một người siêu việt,việc gì cũng làm được, nhưng cũng có thể mang lại cho em cảm giác antoàn. Đương nhiên, anh cũng có khuyết điểm, anh sợ độ cao. Nhưng mà hình như em cũng đã chưa được căn bệnh này của anh, chí ít thì trong nhà cóbóng đèn gì hỏng hóc anh cũng dám leo lên sửa. À, anh còn sợ chuột.Nhưng mà chỗ này của anh không có chuột, thành phố này cũng rất ít chuột sinh sống.”
Tố Diệp kinh ngạc nhìn anh: “Anh còn sợ cả chuột cơ á?”
Nét mặt Kỷ Đông Nham có phần ngượng ngập, rồi anh hắng giọng nói: “Đàn ôngsợ chuột cũng đâu phải chuyện gì mất mặt, phải không?”
Tố Diệpkhẽ gật đầu. Cũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ hơi kỳ lạ thôi. Cô khôngthể tưởng tượng ra cảnh Kỷ Đông Nham mà bị chuột đuổi chạy vòng quanhthì sẽ thế nào.
“Nhưng anh biết nấu cơm, điểm này có thể bù đắp khuyết điểm sợ chuột của anh.” Anh vội vàng quay lại chuyện chính.
“Thật ra sợ chuột cũng không phải khuyết điểm.” Cô cần phải nhắc nhở anh một câu.
Nhưng Kỷ Đông Nham có vẻ rất nghiêm túc, buông cô ra rồi đứng dậy: “Đó là vìem chưa nhìn thấy con chuột nào to như con mèo thế này này. Anh nhìnthấy rồi!”
Ngay sau đó, anh bắt đầu khoa chân múa tay hình dungcho cô thấy con chuột đó to cỡ nào, rồi anh đã vô tình gặp nó trong hoàn cảnh nào, gặp nó rồi phản ứng của anh là gì, con chuột cũng nhìn anhvới biểu cảm gì.
Tố Diệp nhìn anh ta cứ múa múa vẽ vẽ, vô cùngkhoa trương, nhưng lại có vẻ như đang cố tình chọc cho cô cười. Khigương mặt điển trai đó của anh cố tình méo xệch một cách khôi hài, TốDiệp cũng không nhịn cười được nữa, nhưng chẳng mấy chốc mắt cô lại đỏửng.
Từng giọt nước mắt lăn đều từ khóe mắt, rơi xuống, nhưng cô vẫn cố gượng cười.
Kỷ Đông Nham thấy vậy hoảng hốt, vội vàng xông tới: “Xin lỗi, xin lỗi! Anh không định làm em khóc đâu!”
Tố Diệp nghẹn ngào, bất giác giơ tay ôm chặt lấy anh.
Kỷ Đông Nham cũng ngẩn người, ôm lại cô rất nhanh, có chút lo sợ.
“Kỷ Đông Nham! Anh thật sự rất tốt, được quen biết anh thật vui.” Tố Diệp nói trong nước mắt.
Có những người, có những chuyện luôn mang lại ấm áp cho người ta. Có những lúc ấm áp chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, thế nên mới phải cố gắng giữgìn. Cô cảm ơn anh truy hỏi kỹ càng sự việc, rộng lượng làm một chú hềđể chọc cho cô vui.
Cô thật lòng cảm thấy Kỷ Đông Nham là mộtngười tốt. Bất luận ở trên thương trường anh thế nào, ít nhất thì anhvẫn là một người bạn mang lại cho cô sự ấm áp.
Vì cô đã rơi xuống vực sâu rồi, thế nên nó lại càng quan trọng.
Kỷ Đông Nham thấy cô khóc thì cũng yên tâm, còn hơn cô quá bình thản vàtrầm mặc. Anh ôm cô ngồi xuống, thở dài: “Anh còn tưởng em nghĩ thôngsuốt rồi, muốn làm bạn gái của anh chứ.”
Cô chỉ nức nở, không nói nổi một câu.
Anh đành ở bên đưa khăn giấy.
Một lúc sau, đợi cho tâm trạng của Tố Diệp bình tĩnh lại anh mới nói: “Haylà em cưới anh luôn cho xong. Dù sao thì em cũng phải lấy chồng chứ? Lấy ai mà chả là lấy? Với cả chúng ta còn có hôn ước từ trong bụng mẹ.”
Tố Diệp thút thít nói: “Cái hôn ước đó là anh bốc phét ra phải không?”
“Trời đất chứng giám, hai chúng ta thật sự có hôn ước từ bé. Anh mà nói dốitrời chu đất diệt.” Kỷ Đông Nham thề thốt: “Thật ra chuyện hôn ước củachúng ta cũng rất đơn giản. Tức là năm đó bố anh thông qua bố của NiênBách Ngạn quen với Diệp Hạc Phong. Lúc đó Diệp Hạc Phong vẫn chưa phảilà chủ tịch của Tinh Thạch, lúc ăn cơm thì quen biết với mẹ em. Đượcbiết tin mẹ em có bầu, hai nhà đã có hôn ước.”
Tố Diệp khẽ lắc đầu, đỏ mắt nói: “Thế thì không tính!”
“Sao lại không tính? Lời hứa đầu môi cũng là lời hứa mà.” Kỷ Đông Nham sốt sắng.
Tố Diệp nhìn anh qua làn nước mắt: “Kỷ Đông Nham! Anh là người bạn quantrọng nhất của tôi, cả đời này sẽ mãi như vậy. Tôi có thể đánh mất rấtnhiều người nhưng, người bạn như anh tôi không muốn đánh mất.”
Kỷ Đông Nham thở dài nặng nề: “Anh không hiểu, tại sao em không thể chấp nhận anh?”
“Vì…” Tố Diệp cắn môi: “Thật ra anh và anh ấy là cùng một kiểu người.”
Kỷ Đông Nham sững sờ.
“Người có thể vật lộn với Niên Bách Ngạn bao nhiêu năm nay chắc chắn khôngphải một người đơn giản đúng không?” Tố Diệp chân thành nhìn anh: “KỷĐông Nham! Tôi muốn làm bạn với một người như anh, chứ không phải ngườiyêu.”
Kỷ Đông Nham nhướng mày: “Anh và Niên Bách Ngạn là hai loại người.”
Tố Diệp lắc đầu: “Anh và Niên Bách Ngạn đều là những người không đơn giản!”
Kỷ Đông Nham mở miệng một lúc vẫn chẳng nói được câu nào.
Cô dựa vào đầu giường, khẽ đáp: “Có thể làm bạn bè rất tốt… thật đấy!”
Kỷ Đông Nham ngước lên, khi nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh còn có chút gìxót xa. Anh thấp giọng nói: “Có lẽ em hoàn toàn không nhận ra. Vừa nãykhi em nói với anh em không yêu anh, thái độ của em rất dứt khoát, nhưng khi nói không yêu Niên Bách Ngạn, em có chút chần chừ…”
Anhkhông thể khẳng định được những lời lúc trước là thật hay giả, cũngkhông dám chắc chắn những suy nghĩ thật sự trong lòng cô. Nhưng có mộtđiều anh dám chắc, cho dù cô căm hận nhà họ Diệp, hay lợi dụng Niên Bách Ngạn làm quân cờ, thì tâm tư của cô cũng đã âm thầm bị Niên Bách Ngạnảnh hưởng. Nếu không ánh mắt ban nãy của cô sẽ không do dự như thế, côcũng sẽ không bài xích một người giống Niên Bách Ngạn bước vào trái timmình.
Sóng mắt Tố Diệp chợt xao động giây lát, như một hòn đá nặng nề rơi xuống mặt hồ yên ả…

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »