Chương 464: Linh mạch trên Đào Hoa đảo (1)
– Mai Siêu Phong, ngươi mang theo cô ngốc đi Đào Hoa đảo đi, lại nói tiếp cô ngốc biến thành như vậy, cũng có nguyên nhân do ngươi.
Mai Siêu Phong do dự một chút vẫn gật đầu.
– Ngươi yên tâm, sư tôn ngươi sẽ không làm khó ngươi đâu.
Dương Lỗi thấy nàng do dự liền biết rõ, nàng vẫn còn có chút sợ hãi Hoàng Dược Sư, liền cười nói.
– Vâng, chúa công.
Mai Siêu Phong gật đầu đáp ứng.
Mai Siêu Phong vừa đi, cũng thiếu đi một cái bóng đèn.
Ba người đi lòng vòng trong thôn, rất dễ dàng liền tìm được chỗ ở của Dương Thiết Tâm.
Nhưng lại phát hiện nguyên một đội quân Kim ở đó.
Mục Niệm Từ quá sợ hãi, trông thấy quân Kim kia đúng là đang vây quanh dưỡng phụ Dương Thiết Tâm của mình và Bao Tích Nhược.
Nàng vội vàng vọt tới, tách đám quân Kim kia ra.
Dương Lỗi cùng Hoàng Dung nhìn nhau, thầm nghĩ không ổn, chuyện chỉ sợ có phiền toái, không nghĩ tới Hoàn Nhan Hồng Liệt này vẫn chưa từ bỏ ý định, rõ ràng lần nữa tìm tới cửa.
Dương Lỗi giận dữ, lần này phải cho Hoàn Nhan Hồng Liệt chút bài học mới được.
ᴛʀᴜʏᴇɴᴛᴛꜱ.me
Đợi khi Dương Lỗi cùng Hoàng Dung đi qua đã phát hiện Bao Tích Nhược đang ôm thi thể của Dương Thiết Tâm, đúng vậy, là thi thể, lúc này Dương Thiết Tâm đã c·hết, mà hai mắt Bao Tích Nhược lại hoàn toàn vô thần.
Vốn Bao Tích Nhược muốn t·ự s·át, nhưng lại được Mục Niệm Từ cứu được.
– Dương đại ca, mau, mau cứu cha ta.
Mục Niệm Từ thấy Dương Lỗi tới liền vội hô lên.
Mục Niệm Từ biết rõ Dương Lỗi thủ đoạn kinh người, hiện giờ trông thấy Dương Lỗi liền ký thác tất cả hy vọng lên người hắn, Dương Thiết Tâm chính là một trong những người thân nhất của nàng, là người từ nhỏ đã nuôi nàng lớn lên.
– Ta xem thử, ngươi đừng có gấp.
Dương Lỗi đi đến bên cạnh, dùng ra {Giám Định Thuật}, tiếp theo lại lắc đầu, đã triệt để tắt thở rồi, mình không cách nào cứu sống hắn được, nếu như vẫn còn một hơi thì vẫn còn cơ hội, nhưng hiện giờ đã không còn thở nữa, sao cứu được đây? Mình không phải là Thần Tiên, không làm được.
– Dương đại ca, ngươi cứu cha ta, cứu cha ta đi.
Mục Niệm Từ rưng rưng hô.
Dương Lỗi lắc đầu:
– Không phải ta không cứu người, mà là vị Dương đại thúc này đã bị c·hết, y thuật ta cho dù có lợi hại hơn đi nữa cũng không có khả năng cứu về ngươi đã c·hết.
– Thật đã c·hết rồi?
– Ngươi xem thử đi, Dương đại thúc đã bị c·hết.
Dương Lỗi thấy hắn như vậy liền không khỏi quát.
– C·hết rồi, Thiết ca đã bị c·hết, vì sao, tại sao lại như vậy, vì sao các ngươi không để ta c·hết đi.
Lúc này Bao Tích Nhược hô.
– Dung nhi, ngươi trước chiếu cố bá mẫu đi.
Dương Lỗi thấy Bao Tích Nhược như thế cũng đau đầu, cái c·hết của Dương Thiết Tâm thật sự mang đến cho nàng đả kích quá lớn:
– Ta đi thu thập đám quân Kim này một chút.
– Đã biết.
Hoàng Dung đáp:
– Dương đại ca, ngươi cứ yên tâm đi.
Dương Lỗi vỗ nhẹ đầu vai Mục Niệm Từ:
– Niệm từ, đi, chúng ta báo thù cho Dương đại thúc đi.
Nhắc tới hai chữ báo thù, Mục Niệm Từ đã lóe lên, nhẹ gật đầu.
– G·iết… G·iết bọn chúng đi.
Lúc này có một vị đầu lĩnh đến, nhìn thấy Dương Lỗi và Mục Niệm Từ liền không khỏi quát.
Dương Lỗi ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, người này không phải tướng lãnh quân Kim, đây dù sao cũngh là địa bàn của Đại Tống, quân Kim chẳng qua chỉ là một ít hộ vệ của Hoàn Nhan Hồng Liệt thôi, những người này đều là Tống binh cả, đúng là do Đoạn Thiên Đức kia dẫn đầu, hơn mười năm trước, cũng chính Đoạn Thiên Đức đã khiến cho hai nhà Dương Thiết Tâm Quách Khiếu Thiên phải cửa nát nhà tan, hôm nay lại là Đoạn Thiên Đức.
{Giám Định Thuật} của Dương Lỗi đã tra được rõ ràng tin tức về Đoạn Thiên Đức, hiện giờ tên g này còn đưa tới cửa, cũng xem như là mình cho Quách Tĩnh một cái kinh hỉ ngoài ý muốn, nếu mình g·iết c·hết Đoạn Thiên Đức thì muốn thu phục Quách Tĩnh cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
– Hắn chính là cừu nhân của Dương đại thúc, Đoạn Thiên Đức, lúc trước chính là Đoạn Thiên Đức mang binh vây quanh Ngưu gia thôn, hôm nay hắn rõ ràng lần nữa vây quanh Ngưu gia thôn, đoán chừng lại là chủ ý của Hoàn Nhan Hồng Liệt rồi.
Dương Lỗi nói với Mục Niệm Từ:
– Đi thôi, đi báo thù cho phụ thân ngươi.
– G·iết, ta muốn g·iết bọn chúng báo thù cho phụ thân.
Mục Niệm Từ quát một tiếng, cầm lấy trường k·iếm vọt tới những Tống binh kia, dưới sự kích thích của cừu hận, tốc độ nàng cực nhanh, lập tức đã đến trước mặt những Tống binh kia, một k·iếm một tên, giống như là g·iết gà làm thịt vịt vậy.
Rất nhanh, cả đội Tống binh liền bị Mục Niệm Từ g·iết sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một mình Đoạn Thiên Đức.
– Đừng g·iết ta, đừng g·iết ta, là Hoàn Nhan Hồng Liệt khiến ta làm như vậy đấy, đừng nên g·iết ta, cô nương, ta van cầu ngươi đừng g·iết ta.
Đoạn Thiên Đức vốn là một người rất sợ c·hết, bằng không thì vào hơn mười năm trước cũng đã không vì Hoàn Nhan Hồng Liệt mà đánh Ngưu gia thôn rồi.
– Không g·iết ngươi chẳng phải quá tiện nghi cho ngươi rồi.
Dương Lỗi cười lạnh nói, đối với người như vậy, Dương Lỗi gặp một tên g·iết một tên, nếu như Mục Niệm Từ không g·iết, như vậy hắn cũng sẽ g·iết, đương nhiên nếu như để cho Quách Tĩnh thì hẳn là không thể tốt hơn rồi, nghĩ tới đây, Dương Lỗi cảm thấy, nếu như Mục Niệm Từ không g·iết hắn thì giao hắn cho Quách Tĩnh cũng là một lựa chọn không tệ.
Dương Lỗi nhìn về phía Mục Niệm Từ:
– Niệm Từ, giờ ngươi có muốn g·iết hắn không? Nếu như không g·iết thì ta sẽ bắt lấy hắn, sau đó đưa đi Tương Dương, tại Tương Dương thành giao cho Quách Tĩnh, Quách Tĩnh kia chính là nhi t·ử của Quách Khiếu Thiên, anh em kết nghĩa của phụ thân ngươi, nghĩ đến chuyện Ngưu gia thôn năm đó phụ thân ngươi cũng đã nói qua với ngươi một ít rồi đúng không.
Mục Niệm Từ vốn là một nữ t·ử tâm địa thiện lương, lần này g·iết nhiều người như vậy, làm sao có thể chịu đượ, k·iếm trong tay xoạch một tiếng rơi trên mặt đất, bổ nhào vào trong n·gực Dương Lỗi ô ô khóc lên.
Mà lúc này Đoạn Thiên Đức đang muốn thừa cơ hội này để chạy trốn, nhưng Dương Lỗi sao có thể để hắn như nguyện được, dưới chân khẽ động, đá lên một tảng đá, lập tức đập trúng vào phía sau lưng Đoạn Thiên Đức, điểm trúng vào huyệt đạo của hắn khiến hắn không cách nào động đậy được.
– Niệm Từ, bớt đau buồn đi, ngươi còn có ta nữa mà.
Dương Lỗi an ủi.
Thật lâu sau Mục Niệm Từ mới ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt hiện lên hai hàng nước mắt, khóe mắt hồng hồng, bộ dạng khiến người cực kỳ thương tiếc.
Dương Lỗi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng.
Tiếp theo Dương Lỗi đi tới trước mặt Đoạn Thiên Đức, một tay xách hắn lên giống như xách một con heo vậy.
– Nói đi, Hoàn Nhan Hồng Liệt đâu rồi.
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn nói.
Dương Lỗi rất rõ, người làm chủ phía sau màn chuyện này tuyệt đối chính Hoàn Nhan Hồng Liệt, nếu như không phải hắn thì Đoạn Thiên Đức sao lại ăn no rỗi việc tới nơi rách nát thế này chứ? Hiển nhiên là không thể nào rồi.