Chương 288: Yên chi thủy phấn (1+2)
Mạnh Thiên Sở đưa vật đó tới trước mặt Trụ t·ử, hỏi: “Đây là cái gì?”
Trụ t·ử không ngước lên, người chung quanh đó nhìn rối quay đi không nhìn nữa.
Mạnh Thiên Sở hỏi: “Nếu như ta nhìn không sai, thì đại khái đây là tiết y (đồ lót) của nữ nhân, đúng không?”
Trụ t·ử ấp úng không trả lời được.
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: “Của ai vậy?”
Mẹ của Trụ t·ử đáp: “Của ta đấy.”
Mọi người nghe thế đều cười thầm, Mạnh Thiên Sở cũng cười, đưa vật đó tới trước mặt mẹ của Trụ t·ử, nói: “Lão nhân gia à, bà định thế cho con bà che giấu sự tình ta có thể lý giải. Nhưng vật này đại khái chỉ có cô nương hoặc phu nhân trẻ tuổi mới dùng. HƠn nữa bà cũng nhìn thấy màu hồng phấn của nó này, ít nhất cô dâu trẻ mặc mới được, chứ lão nhân gia bà mặc vào có vẻ hơi bị nhỏ đó nga?”
Lão phụ nhân không trả lời được tiếng nào.
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: “Trụ t·ử, tiết y này là của ai vậy?”
Trụ t·ử ấp úng đáp: “Dù gì thì cũng không phải của Ngọc Lan.”
Mạnh Thiên Sở hỏi: “Ta đâu nói là của Ngọc Lan. Ngươi nói vậy có phải là có ý đất này không có bạc chỉ ba trăm lượng, lạy ông con ở bụi này hay không a?”
Lý trưởng chen lời: “Mạnh gia, ha ha, ta có thể đảm bảo vật này không phải của Ngọc Lan.”
Mạnh Thiên Sở biết Lý trưởng rất muốn bảo vệ cho sự thanh bạch của Ngọc Lan, nên không để ý gì đến lời ông ta, nói tiếp với Trụ t·ử: “Có người nói ngươi vì Ngọc Lan mà không thành thân, nhưng hiện giờ xem ra vật này chứng minh dường như bên người ngươi không khuyết nữ nhân, vậy ngươi vì sao không lập gia đình vậy chứ?”
Trụ t·ử đáp: “Đây là chuyện riêng của tôi, dù sao thì tôi cũng không g·iết Ngọc Lan, ngài không tin thì cứ đi mà tra.”
Mạnh Thiên Sở bảo: “Vậy làm phiền ngươi đi cùng chúng ta một chuyến tới huyện thành, chỉ cho chúng ta xem ngươi ngủ lộ thiên mấy ngày nay ở đâu, ta muốn tra rõ chuyện này!”
Trụ t·ử vội nói: “Tôi vì sao lại phải đi…”
Vương bộ đầu bên cạnh đó lạnh giọng bảo: “Cái đó không cần ngươi quản!” Xong bước tới túm cổ y định kéo đi.
“Chờ một chút!” Mạnh Thiên Sở chợt bảo. Hắn thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đưa mắt ra hiệu cho mình, nhìn lên vật để trên bàn.Mạnh Thiên Sở nhìn túi hành lý để trên bàn vốn được Trụ t·ử nhất mực che chắn, rồi lại nhìn sang con khỉ nhỏ trên vai Chu Hạo.
Con khỉ quả nhiên rất có linh tính, thấy thần tình của Mạnh Thiên Sở như vậy, liền biết phải làm gì. Nó nhảy phốc tới bàn, túm lấy tay nãi. Trụ t·ử bước đến định ngăn, nhưng đã trễ. Con khi móc từ trong túi ra một cái hầu bao, hộp phấn và cuộn chỉ để thêu hoa.
Mẹ của Trụ t·ử nhìn thấy những vật đó mặt liền sầm lại, bước tới tát cho Trụ t·ử vài cái.
Mạnh Thiên Sở mới đầu còn cho là hai mẹ con diễn trò, ai ngờ bà ta đánh xong lại tiếp tục đánh, chờ mấy nha dịch kéo ra thì Trụ t·ử đã chảy cả m·áu mũi, nhưng vẫn đứng đó không động đậy.
Mẹ y thấy bộ dạng có vẻ đáng thương của y, lòng chùn lại, rồi móc ra một cái khăn lau m·áu cho y, vừa lau vừa khóc: “Trụ t·ử, mẹ cầu con hãy nghe mẹ đi, coi như mẹ cầu xin con mà!” Nói xong liền quỳ sụp xuống, khiến Trụ t·ử hoảng sợ đỡ bà ta dậy.
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?”
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn. Những thứ này vì sao lại khiến mẹ của Trụ t·ử có phản ứng dữ dội như vậy? Không cần nghĩ cũng biết nó được mua để tặng cho nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân mà Trụ t·ử thích. Án theo lý mà nói, tuổi của Trụ t·ử ở thời hiện đại có thể nói là mới vào tuổi kết hôn, thích nữ nhân rồi mua đồ tặng lấy lòng người ta là chuyện cũng bình thường, nhưng vì sao mà mẹ của Trụ t·ử lại không bằng lòng y làm như vậy cơ chứ?
Mạnh Thiên Sở hỏi Trụ t·ử: “Ngươi coi đó, trong tay nãi này đầy đồ cho nữ nhân, là mua tặng ai vậy?”
Trụ t·ử thẹn quá hàm hồ: “Mua chút đồ đâu có phạm pháp đâu!”
Mạnh Thiên Sở gật gù bảo: “Vậy tốt, đi thôi, cùng chúng ta đến huyện thành một chuyến, chỉ cho ta chỗ ngươi ngủ mấy ngày nay, sau đó dẫn chúng ta đến chỗ ngươi mua thuốc trị bệnh cho heo.”
Mẹ của Trụ t·ử tưởng Mạnh Thiên Sở dẫn con trai lên công đường chịu hình phạt, liền túm chặt lấy con, kinh khủng gào: “Muốn đi thì các người đưa tôi đi đi, đừng bắt con trai tôi!”
Trụ t·ử thấy thế thản nhiên nói: “Mẹ, không có gì đâu, con đi không sao đâu.”
Mẹ Trụ t·ử lo lắng nhìn con, nói: “Nhưng mà…”
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con đi rồi về thôi mà.”
Trụ t·ử đi ra trước, trong vườn đứng đầy người xem náo nhiệt, người người xì xầm bàn tán. Trụ t·ử chẳng nói gì, cũng không nhìn ai, đi thẳng ra khỏi vườn.
Vừa bước ra khỏi cửa, Hổ t·ử đã tức giận phừng phừng nhào tới đánh đá Trụ t·ử. Trụ t·ử đẩy Hổ t·ử ra, hầm hừ bảo: “Tên oắt con kia, ngươi điên rồi à? Coi chừng ta đánh c·hết ngươi đó!”
Hổ t·ử bị Trụ t·ử xô ngã xoài dưới đất, nhưng lập tức chồm dậy nhào tới đánh. Trụ t·ử cảm thấy phiền, nhấc bổng Hổ t·ử lên quăng mạnh ra, trong đám người có kẻ ré lên.
Chính vào lúc này, CHu Hạo lắc mình ra ngoài, chụp giữ lại được Hổ t·ử.
Mộ Dung Huýnh Tuyết tức giận chỉ Trụ t·ử mắng: “Ngươi thật là độc ác, Hổ t·ử mới vừa mất mẹ, thế mà ngươi đối đãi với nó như thế, ngươi có phải là người hay không?”
Mọi người xung quanh cũng đua nhau mắng Trụ t·ử. Y cười nhạt một tiếng, bảo: “Ta không phải là người? Nó và mẹ nó trước giờ ăn không thịt heo của ta sao không vừa ăn vừa đánh đi? Hiện giờ ta đánh nó có đáng là gì? Người không phải do ta g·iết, nó đánh ta làm cái gì chứ?”
Hổ từ nhảy từ trong lòng của Chu Hạo ra, chỉ vào Trụ t·ử mắng: “Mẹ ta là do ngươi g·iết đó, mấy hôm trước sáng khi mẹ ta đi ra ngoài, ta còn cùng với tam cẩu ở cách nhà nhìn thấy ngươi đi sau mẹ ta cùng rời khỏi thôn, chúng ta đều nhìn thấy, chính là ngươi!”
Trụ t·ử xông lên định chụp lấy Hổ t·ử. Chụ Hao xuất thủ nhanh như điện, thoắt cái chụp giữ vai Trụ t·ử. Trụ t·ử lập tức như bị điện giật, nửa bên người tê dại. Chu Hạo lạnh lùng bảo: “Nếu như thiếu gia không còn phải dùng ngươi để tra án, ta đã lập tức phế ngươi luôn rồi!”
Trụ t·ử dưới chưởng của Chu Hạo đau nhức run rẫy toàn thân, trán toát mồ hôi lạnh, lấp bấp cầu xin. Chu Hạo bấy giờ mới từ từ buông y ra.
Kình lực của CHu Hạo vừa thu, Trụ t·ử đã nhũn người xuống đất.
Mạnh Thiên Sở bước lên hỏi: “Trụ t·ử, vừa rồi lời Hổ t·ử nói có đúng hay không?”
Trụ t·ử ấp úng đáp: “Đúng…. đúng thì đã làm sao, cái đó đâu đại biểu là tôi g·iết Ngọc Lan đâu.”
Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Hổ t·ử, khẽ hỏi: “Hổ t·ử, cháu nói cháu và ai cùng nhìn thấy hắn đi sau mẹ cháu, sau đó cùng rời khỏi thôn?”
Hổ t·ử chỉ vào một cậu bé cùng cỡ tuổi mình đang đứng giữa đám người. Cậu bé này đang chảy nước mũi, lại sún rằng, so với Hổ t·ử kém xa.
Cậu bé bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, hít mũi cái rột nói: “Đúng vậy, cháu còn nhìn thấy trước, lúc đó cháu và Hổ t·ử chơi ở dưới sông, cháu thấy mợ Ngọc Lan vác cái khuông đi trước, sau đó không xa là Trụ t·ử thúc.”
Mạnh Thiên Sở hỏi: “Lúc đó con hắc cẩu nhà Hổ t·ử không có đi theo hả?”
Cậu bé nhìn Hổ t·ử, Hổ t·ử trả lời: “Cháu nhớ ra rồi, lúc đó con hắc t·ử nhà cháu có đi theo, phải không tam cẩu? Tao nhớ là con hắc t·ử nhà tao có đi theo.”
Cậu bé ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, cháu nhớ rồi, hắc t·ử đi theo sát sau mợ Ngọc Lan.”
Mạnh Thiên Sở gật gù, con chó mực hắc t·ử cùng Ngọc Lan ra ngoài, vì sao lại c·hết ở nhà? Liền hỏi: “Ngươi theo sau Ngọc Lan làm cái gì?”
Thần sắc của Trụ t·ử hoảng hốt, đáp: “Cái gì… cái gì mà bảo tôi theo cô ấy, đường rời khỏi thôn…. chỉ có một, cô ta có thể đi, sao… sao tôi không thể đi?”
Mạnh Thiên Sở hỏi: “Vậy ngươi đi tách ra khỏi Ngọc Lan khi nào?”
Trụ t·ử đáp: “Cái đó…. cái đó thì tôi… tôi không chú ý nữa. Tôi chú ý cô ta làm cái gì?”
Mạnh Thiên Sở cười cười, bảo: “Ngươi nếu mà không chú ý thì ta ngược lại còn cảm thấy kỳ. Ngươi vì nữ nhân đó bỏ nhà ra đi, hơn nữa đi luôn cả 10 năm, trở về còn nhất mực tốt với người ta và đứa con trai, ngươi còn nói không chú ý?”
Hổ t·ử nói: “Ta biết vì sao ngươi g·iết mẹ ta rồi, nhân vì ngươi muốn hoan hảo cùng mẹ ta, mà mẹ ta không chịu, cho nên người g·iết c·hết!”
Trong đám có kẻ lén cười, Trụ t·ử đỏ mắt, chỉ Hổ t·ử tức giận quát: “Người… tên oắt con nhà ngươi, ngươi nói bậy cái gì đó, xem ta về đánh c·hết ngươi cho coi!”
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: “Thật là có bản lãnh, đi uy hiếp một đứa con nít!”
Diệp Ninh bước tới nói: “Mạnh gia, hiện giờ đưa Trụ t·ử về huyện thành giam lại hả?”
Mạnh Thiên Sở đáp: “CHúng ta chỉ hỏi tình hình rồi thả hắn về, chỉ là khi trở về rồi không được rời khỏi thôn, phải chờ đến khi chúng ta tra rõ án này rồi mới được.”
Diệp Ninh định nói gì đó, nhưng lời vừa tới miệng lại thôi, chỉ gật gật đầu.
Đám người Mạnh Thiên Sở giải Trụ t·ử đi từ đằng đông của thôn sang đầu tây, đi chưa được bao xa thì Trụ t·ử đột nhiên dừng lại, nói: “Phía đông của thôn chúng tôi cũng có thể rời khỏi thôn được, đi theo lộ nhỏ của thể tới đại lộ đến huyện thành, hà tất phải đi xuyên qua cả thôn.”
Mạnh Thiên Sở đáp: “Xe ngựa của chúng ta đều để ở cửa thôn, do đó cần đi theo đường cũ về.”
“Hay là tôi đi đường nhỏ, mọi người đi lấy xe ngựa, tôi không chạy đâu, mọi người cứ yên tâm.”
Mạnh Thiên Sở thấy y có vẻ không muốn đi, cảm thấy rất kỳ quái, liền hỏi: “Ngươi sợ gặp ai trong thôn hả?”
Trụ t·ử nghe thế hoảng hốt, xua tay lia lịa, nói: “Không… không phải đâu, là tôi không muốn đi xa như vậy.”
“Ha ha, nhưng mà hôm nay e rằng ngươi buộc phải cùng chúng ta đi con đường này rồi.”
Trụ t·ử vẫn không chịu đi, Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho hai nha dịch bước tới áp giải y.
Trên đường đi người xem náo nhiệt rất đông, những người làm lụng ở trên ruộng cũng đua nhau ngưng việc xúm lại xem, Trụ t·ử cúi đầu thật thấp, mãi không dám ngẩn lên.
Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Mộ Dung Huýnh Tuyết nhỏ giọng nói vài câu, dọc đường hai người t·ử tế quan sát người xem náo nhiệt hai bên đường.
Cứ đi cứ đi, Mộ DUng HUýnh Tuyết chợt kéo tay áo Mạnh Thiên Sở, Mạnh Thiên Sở nhìn nàng, thấy nàng đang nhìn vào một người bên đường, thầm hiểu ý, cố tình lớn tiếng nói: “Mọi người nghỉ một chút, trời nắng quá ta mệt rồi, muốn tìm nhà nào đó uống nước.”
Mọi người dừng lại, Trụ t·ử bấy giờ mới ngẩn đầu. Đột nhiên y nhìn vào đám người, mắt đỏ lên, biểu tình từ bình tĩnh chuyển sang bi thương, sau đó cúi thấp đầu.
Một nữ t·ử trong đám người nhanh chóng rời khỏi chỗ. Mộ Dung Huýnh Tuyết nhỏ giọng nói với Mạnh Thiên Sở: “Muội vừa rồi phát hiện nữ t·ử đó nhất mực theo đám người xem náo nhiệt, đi khá xa, thần tình rất khác so với mọi người, vừa khẩn trương vừa thương tâm, do đó với báo huynh xem.”
Mạnh Thiên Sở gọi Vương Dịch lại dặn nhỏ vài câu, Vương Dịch lập tức gật đầu bám theo sau nữ t·ử.
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm: chẳng lẽ Trụ t·ử mua quà cho nữ t·ử đó? Từ thần tình của hai người, có thể đoán là có q·uan h·ệ gì đó rồi!
Chẳng mấy chốc Vương Dịch trở về, nhỏ giọng nói: “Chẳng cách đây bao xa, xem ra là không phát hiện ra tôi, vừa vào nhà là đóng cửa lại.”
Mạnh Thiên SỞ gật gù, đứng dậy cố ý nói với Trụ t·ử: “Ta khát rồi, đi tìm nha gần đây uống chút nước. Trụ t·ử, ngươi đi không?”
Trụ t·ử vội lắc đầu, không nói gì.
Mạnh Thiên Sở cười với ý nghĩa sâu sắc, bảo: “Được rồi, vậy chúng ta đi rồi về, lưu một số người ở lại với ngươi vậy, ta sẽ đi nhanh thôi.”
Vương Dịch dẫn Mạnh Thiên Sở, Chu Hạo, Mộ Dung Huýnh Tuyết và con khỉ đến nhà của nữ nhân lúc nãy.
Nhà nữ nhân này ở dưới ngọn núi lớn, xung quanh là cây to, xem ra rất mát mẽ, chỉ có điều mùa đông ắt rất lạnh.
Vương Dịch gõ cửa. Cửa nhanh chóng được mở ra, một cô bé bảy tám tuổi vô cùng ốm yếu bước ra. Mắt cô bé có vẻ đờ đẫn, sắc mặt lộ vẻ suy dinh dưỡng, y phục cũ nát. Cô bé e dè nhìn bốn người, nhỏ giọng hỏi: “Mấy người tìm ai?”
Trong nhà chợt có tiếng nữ nhân hỏi: “Tịch Mai, là ai vậy?”
CÔ bé quay vào trong đáp: “Mẹ, con không biết bọn họ.”
Mạnh Thiên Sở mỉm cười nói: “Cô nương, chúng ta chỉ đi ngang qua, khát nước định xin ngụm nước, không biết có được không?”
Lúc này trong nhà có người đi ra, chính là nữ nhân hoảng hốt li khai lúc nãy.