Chương 5

Ban đêm, đại đạo sĩ tâm sự nặng nề mà trở về phòng.
Tiểu sư đệ luôn nhu thuận hiểu chuyện cư nhiên lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cũng đều do sư huynh cả ngày không quản tốt, vừa tưới nước cho lan quân t·ử vừa thở phì phò lẩm bẩm: Thực sự tức c·hết ta! Thật vô lý!
Lan quân t·ử: Σ( ° △ °|||)?
Đại đạo sĩ lầm bầm một lát rồi giật mình, sờ sờ lá lan quân t·ử, lại tiếp tục lẩm bẩm: Thế nào còn không nở hoa a?
Lan quân t·ử: (°д°)!
Đại đạo sĩ sau khi tưới xong thì đi ngủ, lan quân t·ử tự cho là bị răn dạy liền lo lắng bắt đầu nở hoa, nỗ lực lớn lên thành những cánh hoa màu đỏ cam rực rỡ như ánh nắng chiều, nhị hoa là màu vàng nhạt, trong đêm tối yêu khí tạo thành ánh sáng nhu hòa bao phủ xung quanh cây, tia sáng này theo yêu khí biến hóa càng ngày càng mạnh, cho đến khi căn phòng trở lại yên lặng, thì chậu hoa đã không thấy đâu, thay vào đó là một thiếu niên xinh đẹp thân hình mảnh mai, người t·rần t·ruồng đứng ở bên giường, một đầu tóc dài màu đỏ cam bay bay, giống như ngọn lửa lay động
Đại đạo sĩ đang ngủ bất an trở mình, lan quân t·ử vừa hóa thành thiếu niên nhìn nhìn đạo sĩ một chút, trên mặt hiện ra nét tươi cười nghịch ngợm, lập tức xốc lên ổ chăn chui vào
Đại đạo sĩ bị thức tỉnh,, vừa mở mắt liền thấy một thiếu niên xinh đẹp quang lõa nằm bên cạnh, đại đạo sĩ lấy làm kinh hãi. co tay một cái không biết chạm vào nơi nào của đối phương là một mảnh trơn mềm non mịn, đại đạo sĩ mặt đỏ lên, cố trấn định lại rồi quát hỏi: Ngươi là ai!
Lan quân t·ử chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt mong đợi giang hai cánh tay nhìn hắn, thật giống như là muốn ôm một cái: (*°ω°*)
Đại đạo sĩ lúc này mới ý thức được tóc hồng thiếu niên trước mắt đây là một yêu quái, không biết sao điều đầu tiên hắn nhớ tới là chậu hoa tiểu sư đệ đưa tới, quay đầu lại nhìn quả nhiên trống không, đại đạo sĩ chất vấn: Ngươi là lan quân t·ử hóa thành yêu quái?
Lan quân t·ử vui vẻ ra sức gật đầu: ヾ(*>▽<*)ノシ Đại đạo sĩ trầm mặt xuống, nhặt lên bội k·iếm bên gối, rút k·iếm ra khỏi vỏ nhắm thẳng vào thiếu niên Lan quân t·ử sợ đến mức thân thể run lên, nụ cười trên mặt cứng lại: (°ω°`) Mũi k·iếm dính sát vào trước n·gực thiếu niên, rõ ràng chỉ cần nhích lên một chút là có thể lấy đi mệnh của tiểu yêu quái, nhưng đại đạo sĩ chần chờ trong chốc lát, có thể do vẻ mặt cố nén nước mắt của thiếu niên thoạt nhìn thực vô hại, đại đạo sĩ phát hiện mình có điểm không hạ thủ được Lan quân t·ử khiếp sợ mà khổ sở nhìn hắn: (つД`) Vô lực buông mũi k·iếm xuống, đại đạo sĩ dùng ngón tay đỡ trán, thấp giọng nói: Ngươi đi đi, ta không g·iết ngươi Lan quân t·ử hồn bay phách lạc bước xuống đất, đứng ở bên cạnh bàn chỉ chỉ chậu hoa, vừa chỉ chỉ chính. Đại đạo sĩ hiểu ý tứ của hắn: Ngươi đem đi đi, đất nơi này đặc biệt đào cho ngươi... Lan quân t·ử tâm tâm dực dực mà nâng lên chậu hoa, nước mắt tí tách rơi xuống: (PД`q.) Đại đạo sĩ yên lặng nhìn hắn, có lẽ mấy ngày nay chăm sóc đặc biệt nghiêm túc, đột nhiên nói ra một câu: Ban ngày quá chói chang ngươi chịu không nổi, buổi trưa đừng ra phơi nắng TгᴜʏᴇпTT5.me Lan quân t·ử gật đầu, nỗ lực nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn Đại đạo sĩ có điểm muốn cười, mở miệng thì lại phát hiện giọng mình hơi run: Đừng làm cho sâu cắn ngươi, tìm một nơi có thể che nắng che mưa, uống nhiều nước... Cũng đừng uống nhiều quá... Lan quân t·ử lắc lắc đầu hướng bên ngoài mà chạy, mới đi ra ngoài hai bước đã bị chính mình vấp chân mà té lộn nhào một cái, chậu hoa trong tay rơi bể đầy đất, lan quân t·ử khụt khịt mũi, đột nhiên gào khóc đứng lên:. °°°(≧□≦)°°°. Đại đạo sĩ cảm thấy cả kinh, vội vàng chạy tới ôm lấy nó, chân tay luống cuống nói: Đừng khóc, ngươi... Đừng khóc. Lan quân t·ử đem cằm đặt lên vai đạo sĩ mà cọ cọ, thanh âm như tiểu cẩu ủy khuất rầm rì: (T ^ T) Đại đạo sĩ tâm can rối bời: Xong rồi, ta xong đời rồi Lan quân t·ử: ≧ω≦ Đại đạo sĩ giơ tay lên xoa xoa tóc của nó: Ta không đuổi ngươi đi, đừng buồn nữa Đại đạo sĩ tìm một bộ y phục đưa cho lan quân t·ử mặc, sau đó xê dịch chăn trên giường: Giường hơi nhỏ, trước chen một chút a Lan quân t·ử cao hứng bừng bừng nhảy lên trên giường, kết quả giẫm phải tóc, đầu gối rầm một cái đập vào mép gường: (⊙﹏⊙) Đại đạo sĩ liền đến ôm người mang lên trên giường, đối với cái đầu gối vừa xoa vừa thổi khí, đau lòng nói: Cẩn thận một chút nha, thật vất vả mới đem ngươi nuôi lớn như vậy Lan quân t·ử mặt đỏ hồng: (//▽//) Đại đạo sĩ khụ nhẹ một tiếng rồi đắp chăn lên: Muộn rồi, nghỉ ngơi trước, ngày mai ta cắt tóc cho ngươi, lại mua thêm mấy bộ quần áo Vừa dứt lời, đại đạo sĩ cảm thấy cái gì đó ấm ấm mềm mềm chui vào trong lồng n·gực mình, vén chăn lên liền nhìn thấy lan quân t·ử không biết lúc nào đã cởi hết quần áo đá đá cái chăn của mình mà chui vào ổ chăn của đại đạo sĩ Đại đạo sĩ cuống cuồng, tay chân không biết để đâu vội nói: Ngươi đừng nháo, quay về chăn mặc quần áo vào Nhưng lan quân t·ử không chỉ không nghe lời mà một tấc lại một tấc đưa tay vào cầm lấy cái gì đó của đại đạo sĩ Đại đạo sĩ nhất thời một trận khí huyết dâng trào, vột vàng nắm lấy tay lan quân t·ử vẻ mặt chính khí nói: Không được, không thể như vậy, chúng ta trước tách ra một chút a... Kết quả lan quân t·ử thuận thế lôi kéo tay đại đạo sĩ đặt lên của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nóng bừng đến có thể chưng được trứng gà: (*/ω*) Đại đạo sĩ trầm mặc chốc lát: ... Lớn như vậy. Lan quân t·ử cuống cuồng gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào: (# ̄▽ ̄#) Hai người vẫn duy trì tư thế nắm tay đối phương một hồi, đại đạo sĩ nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu nỗ lực tỉnh táo lại nói: Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh... Hai mắt lan quân t·ử mở lớn, nhào lên trên người đại đạo sĩ: ╰(*°▽°*)╯ Đại đạo sĩ không chống đỡ được, thấp giọng nói: Ngươi...ngươi không đi xuống đừng trách ta làm chuyện xấu Lan quân t·ử tò mò hôn trộm môi đại đạo sĩ một cái, sau đó ngượng ngùng che mặt: (≥ thảo ≤) Đại đạo sĩ không nhịn được nữa, xoay người một cái đem lan quân t·ử đè ở dưới thân Vì vậy qua ngày thứ hai đương lúc tiểu đạo sĩ thu hết mười hần dũng khí đi tìm sư huynh cầu tình thì, đại đạo sĩ đang ở trong sân cắt tóc cho lan quân t·ử, giọng nói ôn nhu như có thể nặn ra mật: Chớ lộn xộn, cẩn thận kéo đụng trúng ngươi Lan quân t·ử: (づ ̄3 ̄)づ╭~ Đại đạo sĩ: Được được được, trước tiên hôn một cái Tiểu đạo sĩ hoài nghi có đúng hay không là mình bị mù rồi Ngày hôm qua nghiêm nghiêm chính chính mà tỏ vẻ yêu quái là thứ không có điểm gì tốt, ngày hôm nay lại tự mình mà đến hôn hôn a Đại đạo sĩ nhất thời ngẩng đầu nhìn thấy tiểu đạo sĩ ánh mắt phức tạp mà đứng ở trước cửa, mặt nhất thời ngượng đến đỏ bừng: Khụ, sư đệ Tiểu sư đệ: Sư huynh,huynh cái này là... Đại đạo sĩ khoát khoát tay: Chúng ta coi như tương trợ lẫn nhau đừng để phát hiện có được không? Tiểu sư đệ: Kia nếu như lão sư phụ phát hiện.... Đại đạo sĩ vỗ bịch bịch lên n·gực: Ta sẽ chịu trách nhiệm, đệ đừng nói lung tung là được Tiểu đạo sĩ ồ một tiếng, mơ mơ màng màng mà đi về Thế giới này thật Kỳ lạ

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »