Chương 767: Triệu Tiễn mời (2)

Mũi k·iếm chưa đến, trên Phá Lôi k·iếm sáng lên lượng lớn điện mang màu tím, lưỡi k·iếm đột nhiên phóng to chừng một trượng, khoảng cách tới cổ Triệu Tiễn rút ngắn mấy phần.
Sắc mặt Triệu Tiễn không đổi, trường kích trong tay rung lên, trên thân kích tỏa ra ánh sáng bạc mãnh liệt.
Luồng phong nhận trên Phá Lôi k·iếm vừa b·ắn ra được nửa thước đã c·hém lên luồng ánh sáng bạc kia.
Ầm một tiếng.
Phá Lôi k·iếm bay ngược trở về, thân k·iếm rung rung.
Tuy rằng cách không ngự k·iếm nhưng Thạch Mục vẫn cảm nhận được một luồng lực lượng to lớn dọc theo thân k·iếm truyền đến.
Không chờ hắn ổn định k·iếm thế, mấy luồng linh quang từ xung quanh đã đánh tới.
Dưới chân Thạch Mục khẽ động, dời đi vài thước, vị trí vừa đứng ánh lửa bùng nổ, xuất hiện một hố to cháy đen.
Mà trên đỉnh đầu hắn có mấy chục luồng đao gió màu trắng gào thét đánh xuống.
Chỉ nghe vù một tiếng.
Hào quang tím hiện ra, lượng lớn t·ử mang sắc bén đột nhiên b·ắn tới, đ·âm thủng những đao gió kia.
Yên La múa T·ử Sa thứ, thân hình lóe lên, quay lưng vào với Thạch Mục.
– Hai vị, theo ta được biết trong Ly Trần tông hẳn không có địa đồ Côn Luân phế tích! Nếu như các ngươi thành thật khai báo phương pháp tránh được cấm chế khôi lỗi, Triệu mỗ còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống.
Đại kích màu bạc trong tay Triệu Tiễn giơ lên, miệng nói.
– Không cần nhiều lời, muốn chiến thì chiến!
Thạch Mục đáp.
– Triệu sư huynh, ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, hai tiểu t·ử Thiên Vị sơ kỳ này giao cho Phong Thành ta cùng Tấn Hải sư đệ đi!
Tên cao gầy phía sau Triệu Tiễn nói, trong tay xuất hiện một thanh loan liêm bản rộng.
Bên cạnh, thanh niên hơi mập kia hai tay giơ đoản mâu đen lên, ánh mắt không ngừng đảo qua trên người Thạch Mục và Yên La.
– Cũng được.
Triệu Tiễn gật đầu, một tay giương lên, mấy tên đệ t·ử Thiên Vị Thanh Lan Thánh địa lui về phía sau, tạo thành một vòng bao ngoài hai người Thạch Mục và Yên La.
Triệu Tiễn vừa dứt lời, cả người Tấn Hải xông về phía trước, hai thanh đoản mâu tỏa ra ánh sáng đen, từ bên trong b·ắn ra hai trùy sáng hình thoi.
Hai chùy nhọn kia vừa bay ra, từ bên trong truyền ra tiếng rồng gầm, sau đó giữa không trung ánh sáng đen mãnh liệt tỏa ra, hai con giao long đen kit dài hai ba mươi trượng uốn lượn xuất hiện, giương lớn cái miệng lớn như chậu m·áu xông về phía Thạch Mục.
Sắc mặt Thạch Mục không đổi, k·iếm quyết trong tay chỉ ra, Phá Lôi k·iếm tỏa ra điện quang mãnh liệt, phóng lên trời.
Chỉ thấy giữa không trung mây cuồn cuộn tụ lại, từ bên trong lóe lên ánh sáng tím.
Tiếng xẹt xoẹt không ngừng vang lên.
Một tia điện đột nhiên từ trong đám mây b·ắn ra, bổ lên Phá Lôi k·iếm.
Thạch Mục miệng quát lớn, giữa không trung Phá Lôi k·iếm tỏa ra tia điện lập lòe, bên ngoài thân k·iếm hiện ra một đạo k·iếm ảnh tím cao tới hơn mười trượng, được vô số điện xà quấn quanh, đón đỡ hai con giao long đen kia.
Cùng lúc đó, loan liêm trong tay Phong Thành móc một cái, một quang nhận loan nguyệt dài hai ba trượng móc về phía Yên La.
T·ử Sa thứ trong tay Yên La tỏa ra hào quang, đang định đón đỡ thì chỉ thấy đạo loan nguyệt quang nhận kia đột nhiên tỏa ra hào quang mãnh liệt, lớn hơn không chỉ gấp mười lần, từ bên trong tỏa ra phong mang vô hình, cắt đứt hư không.
Yên La thấy thế, hào quang trên T·ử Sa thứ tỏa ra, vạn ngàn thứ ảnh lóe lên giữa không trung, trong nháy mắt tụ lại với nhau, hóa thành một tiêm thứ ánh sáng tím to lớn, đớn đỡ đạo loan nguyệt kia.
Một là phong nhận hàn nguyệt vô cùng sắc bén, một là bảo thứ mũi nhọn, sắc bén vô song.
Hai bên vừa va chạm, trong đình viện vang lên tiếng nghiền nát chói tai.
Choeng một tiếng.
Tiêm thứ tụ lựng một điểm cuối cùng, bẻ gãy loan nguyệt kia.
Nhưng vào lúc này, giữa không trung truyền ra tiếng nổ ầm ầm rền vang.
K·iếm ảnh màu tím giữa không trung lực ép một bậc, đánh tai hai con giao long kia, mang theo dư thế, hóa thành một luồng lưu quang t·ử điện vây quanh, đánh về phía Phong Thành và Tấn Hải.
Phong Thành và Tấn Hải thay đổi sắc mặt, vội vã lui lại.
Ầm ầm ầm, tiếng nổ vang chấn động trời đất, t·ử điện lưu quang giáng xuống đất, điện quang b·ắn tứ tung, hóa thành một chùm sáng tím b·ắn ra, đánh về phía Phong Thành và Tấn Hải.
Từ khi hai người tấn công đến khi tia sáng tím rơi xuống đất chỉ trong chớp mắt, trước sau kỳ thực chỉ hai hơi thở.
Hai người tuy rằng đang lui lại nhưng đều thúc dục binh khí trong tay đón đỡ chùm sáng màu tím kia, chỉ là thân hình chấn động lảo đảo, dù không bị thương nhưng sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Ầm!
Xung quanh vang động, tường thiên điện vốn đã tàn tạ rốt cục ầm ầm sụp đổ.
Ánh mắt Yên La nheo lại, nhìn về phía một góc Thiên điện.
– Hừ, chỉ là hai tên Thiên Vị sơ kỳ đã khiến các ngươi tối tăm mặt mày, đúng là mất mặt.
Triệu Tiễn thấy vậy, lộ vẻ không vui nói.
Hai người vừa nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ ảo não, binh khí trong tay vung lên, muốn tiếp tục xông lên.
– Ta tới!
Triệu Tiễn vừa dứt lời, toàn thân được ánh sáng bạc bao phủ, khí thế tăng lên.
Ánh sáng trên trường kích sáng lên, dưới chân bước một cái, thân hình lăng không nhảy lên, trường kích trong tay đánh tới chỗ hai người Thạch Mục.
Con ngươi Thạch Mục co lại, k·iếm quyết trong tay lại động, t·ử điện trên Phá Lôi k·iếm thu lại, bùng nổ ra ánh sáng trắng chói mắt.
Đại Nhật k·iếm quyết.
K·iếm ảnh trên Phá Lôi k·iếm xoay chuyển, hóa thành mặt trời, xoay tròn đánh về phía trường kích.
Ầm một tiếng nổ vang thật lớn.
Thế xoay tròn của Phá Lôi k·iếm dừng lại, một chiêu c·hém lên trường kích của Triệu Tiễn.
Ngay khi va chạm, đốm lửa trắng b·ắn khắp nơi, nhanh chóng nhỏ dần rồi bị dập tắt.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »