Chương 817: Chiến sự nhiều lần xảy ra (2)

Mấy năm sau, vào một ngày.
Một tinh cầu nằm ở vị trí ranh giới của thế lực Trục Vân K·iếm Phái và Ly Trần Tông, trên bầu trời của một thành trì, mấy trăm đệ t·ử của Ly Trần Tông và đệ t·ử của Trục Vân K·iếm Phái c·hém g·iết lẫn nhau. Thỉnh thoảng có một chút dư âm vọng xuống bên trong thành trì.
Một đại hán râu quai nón có tu vi Thiên Vị hậu kỳ của Ly Trần Tông, trên người chớp hiện ra điện quang màu tím. Một thanh pháp bảo hình dạng Hồi Toàn Phiêu cực lớn b·ắn ra, lao thẳng vào trong đám người của Trục Vân K·iếm Phái. Lúc này có hai đệ t·ử của Trục Vân K·iếm Phái bị c·hém thành hai đoạn, m·áu tươi b·ắn ra.
Vào thời khắc này, sáu thanh phi k·iếm màu xanh bay vụt đến, kết thành một k·iếm trận lá chắn vòng tròn, chặn Hồi Toàn Phiêu. Một thanh niên mặt vàng hiện ra ở phía sau k·iếm quang, tản ra khí tức cường đại. Không ngờ đó cũng là tu vi Thiên Vị hậu kỳ.
Ánh mắt của đại hán râu quai nón và thanh niên mặt vàng va chạm vào nhau. Trong hư không hiện lên một tia lửa.
– G·iết!
Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, thân thể b·ắn ra, chiến đấu kịch liệt với nhau.
Từng k·iếm khí, điện quang bay về bốn phía xung quanh. Thỉnh thoảng có từng đạo k·iếm khí, hoặc là điện quang rơi vào trong thành trì phía dưới.
Phần lớn người trong thành trì phía dưới đều là người bình thường. Những thành trì bình thường được xây bằng đá như vậy, làm sao có thể nào ngăn cản được công kích của người tu luyện. Các nơi bên trong thành dâng lên hỏa diễm. Nhiều kiến trúc bị đổ nát. Mọi người chạy trối c·hết, phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Nhưng giữa không trung, bất kể là đệ t·ử của Ly Trần Tông hay người của Trục Vân K·iếm Phái, đều không để ý đến sự sống c·hết của đám người phía dưới.
Hai bên ở giữa không trung kịch chiến nửa ngày. Mỗi bên bị tổn thương quá nửa người. Bọn họ tự giác hiểu được mình không có cách nào chiến thắng được đối thủ. Mỗi bên lần lượt lui lại, chỉ để lại một tòa thành trì đã bị hủy mất một nửa.
Trong những năm này, hình ảnh tương tự đã không ít lần trình diễn ra ở những nơi ranh giới của ba tông. Mâu thuẫn giữa ba Đại Thành Đị ở tinh vực Di Dương cũng theo đó càng ngày càng nghiêm trọng.
Hai mươi năm sau.
Một tinh cầu ở sát biên giới phạm vi quản lý của thế lực Thánh địa Thanh Lan, Đông Dương Tinh.
Lúc này, trên bầu trời một sa mạc lớn trên tinh cầu, mấy trăm tu sĩ đang ở đây c·hém g·iết lẫn nhau. Ánh sáng chớp hiện không ngừng. Những tiếng nổ mạnh vang vọng. Những tiếng hét dài chấn động.
Hai bên giao chiến. Một bên chính là đệ t·ử Thanh Lan. Bên kia không ngờ là Trục Vân K·iếm Phái.
Thánh địa Thanh Lan và Trục Vân K·iếm Phái ở trong phế tích Côn Lôn Bí Cảnh kết thành hận thù sâu nhất. Mấy năm nay mâu thuẫn giữa bọn họ cũng trở nên gay gắt kịch liệt. Ở loại tinh vực xa xôi này, bọn họ gần như đã đạt đến mức nước lửa không dung.
Đứng đầu đám đệ t·ử thánh địa Thanh Lan, một thanh niên áo trắng cầm một thanh trường kích trong tay, c·hém g·iết ngang dọc. Đó chính là Triệu Tiển.
Mấy chục năm qua, tu vi của hắn đã đến Thiên Vị đỉnh phong, mơ hồ sắp đi vào cảnh giới Thánh Giai.
Hai mắt hắn b·ắn ra tinh quang. Trên trường kích trong tay có ánh sáng màu xám phun ra nuốt vào, b·ắn ra ánh sáng mười mấy trượng. Hắn lướt qua chỗ nào, căn bản không có người nào địch nổi. Liên tiếp có mấy vị đệ t·ử Thiên Vị của Trục Vân K·iếm Phái tương đối có danh tiếng, bị hắn dễ dàng như trở bàn tay, c·hém g·iết.
– Triệu Tiển, đừng vội càn rỡ!
Vào thời khắc này, một tiếng quát chói tai từ trong đám người Trục Vân K·iếm Phái vang lên. Tiếng xé gió đột ngột phát ra. Một đạo k·iếm quang dài chừng mười trượng bay vút lên trời cao c·hém về phía Triệu Tiển.
Truy3nTTS.c0m
– Tới rồi!
Trong mắt Triệu Tiển chợt lóe sáng. Hắn hét lớn một tiếng. Ánh sáng màu xám trên trường kích trong tay hắn tăng mạnh, nghênh đón.
Ầm ầm!
Chiến kích k·iếm quang ầm ầm va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Sau đó cả hai đều bị đánh bay.
Triệu Tiển liền lùi lại vài chục bước, lúc này thân thể mới đứng vững được. Phía đối diện, khi k·iếm quang cực lớn tiêu tan, hiện ra bóng dáng của một thanh niên. Đó chính là Mục Dịch của Trục Vân K·iếm Phái.
– Mục Dịch, năm đó ở trong phế tích Côn Lôn để cho ngươi may mắn chạy trốn. Hôm nay nhất định phải lấy mạng chó của ngươi, trả lại công đạo cho những các đệ t·ử tinh anh Thanh Lan đã phải bỏ mạng ở đó!
Trong tay Triệu Tiển vung chiến kích lên, quát lớn. Âm thanh giống như sét đánh, từ phía xa truyền ra ngoài.
Những đệ t·ử Thanh Lan và Trục Vân K·iếm Phái đang c·hém g·iết, nghe được âm thanh này, sắc mặt hai bên đều biến đổi.
Trận biến cố ở phế tích Côn Lôn Bí Cảnh đã trải qua nhiều năm như vậy, thật ra không có người nào đề cập tới. Nhưng đó vẫn là nỗi đau trong lòng mọi người của hai bên. Lúc này Triệu Tiển vừa nhắc tới một chút, lửa giận trong lòng bọn họ đều tăng mạnh. Cuộc c·hém g·iết lập tức tăng lên một cấp bậc.
– Lúc đầu, Trục Vân K·iếm Phái ta đều biết người là bị ngươi tự tay g·iết c·hết. Hôm nay ta liền cầm cái đầu của ngươi, để tế lễ cho bọn họ!
Trong mắt Mục Dịch có lửa giận tăng mạnh. Trường k·iếm trong tay phóng ra ánh sáng pháp bảo cường đại, cùng toàn thân hắn bỗng nhiên hợp làm một thể, thi triển người k·iếm hợp nhất, b·ắn nhanh về phía Triệu Tiển. Khí thế tăng cao.
Trong mắt Triệu Tiển chợt lóe sáng, khóe miệng mơ hồ lộ ra một nụ cười mỉm. Chỉ có điều nụ cười này lập tức liền biến mất. Ánh sáng màu xám của chiến kích trong tay tăng mạnh. Hắn tiến lên đón đỡ.
Thực lực hai bên đều rất mạnh. Ánh sáng màu xám và k·iếm quang đan vào một chỗ. Hư không bên trong phạm vi mười mấy trượng vặn vẹo lắc lư, truyền ra từng trận chấn động không gian mãnh liệt. Vô số vết nứt không gian rất nhỏ lan ra. Không có bất kỳ một người nào dám gần.
Chiến kích trong tay Triệu Tiển linh động vô cùng, tản ra từng đợt ánh sáng màu xám giống như thực chất, có thể nói là biến ảo muôn phương.
Chọc, vụt, đ·âm, c·hém!
Các loại kích pháp xuất thần nhập hóa, khiến người ta xem say mê. Ở dưới sự phối hợp của lực lượng Huyền Công, dưới Thánh Giai, hắn gần như khó có địch thủ.
Mục Dịch làm thiếu chủ của Trục Vân K·iếm Phái, thành tựu ở trên phương diện k·iếm đạo không cạn. Đối mặt với thế tấn công của Triệu Tiển, trường k·iếm pháp bảo trong tay hắn giống như linh xà, huyễn hóa ra từng k·iếm ảnh, giống như tầng mây phía chân trời, hết đợt này tới đợt khác đánh về phía Triệu Tiển.
K·iếm khí và ánh sáng màu xám dần dần bao trùm lên bóng dáng của hai người. Từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy được tình huống bên trong. Chỉ có thể nghe được những tiếng nổ liên tiếp vang lên.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »