Chương 47: Thấy long k·iếm hào kiệt nghi ngờ
Lã Thục Viên liếc mắt nhìn thấy Ngô Cương hãy còn nằm ly bì. Nàng hỏi:
– Bách độc không xâm nhập vào người được nữa ư?
Quái hòa thượng đáp:
– Đúng thế! Bần tăng đã đem Tam muội chân hỏa bản thân để dung hóa Hỏa Long Thần Châu vào người y…
Lã Thục Viên la lên:
– Ủa! Đại sư!…
Hiển nhiên nàng kinh ngạc không hiểu vì lẽ gì mà nhà sư rách rưới này lại hy sinh một vật trân quý hiếm có hòa tán vào người Ngô Cương.
V·ong Ngã hòa thượng ngơ ngẩn chú ý nhìn Lã Thục Viên lâu rồi thở dài nói:
– Đây là ý trời.
Lã Thục Viên hỏi:
– Đại sư đạo đức cao thâm, có chịu chỉ cho tiểu nữ ra khỏi biển mê được chăng?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Thí chủ nên ghi nhớ việc gì đáng làm thì làm đừng trái đạo trời, đừng phản tính người.
Lã Thục Viên hỏi:
– Thế thì tiểu nữ nên tự xử với thân mình ra sao?
Miệng Ngô Cương bỗng phát ra một tiếng rên.
Lã Thục Viên run lẩy bẩy, nét mặt tái nhợt…
V·ong Ngã hòa thượng chau mày hỏi:
– Nữ thí chủ…
Lã Thục Viên bật lên tiếng cười rất thê lương nói:
– Nhân một ý niệm sa vào biển khổ mà để Tiêu Lang thành khách qua đường. Hỡi ơi! Dứt tình trong núi thẳm, mộng tỉnh ở đâu? Đại sư! Tiểu nữ xincáo từ.
V·ong Ngã hòa thượng gọi giật lại:
– Nữ thí chủ! Thí chủ…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Tiểu nữ thân đã nhơ nhuốc còn mặt mũi nào trong thấy Lang…
Nàng bỗng im bặt rồi chặt đi như bay.
V·ong Ngã hòa thượng tuyên Phật hiệu mấy lần. Mắt nhà sư bỗng đẫm lệ.
Ngô Cương vươn tay duỗi chân, mở bừng mắt ra rồi đứng phắt dậy lớn tiếng gọi:
– Viên muội!
V·ong Ngã hòa thượng trầm ngân rồi lạnh lùng nói:
– Y đi rồi!
Ngô Cương run lên hỏi:
– Y… Đi rồi ư?
V·ong Ngã hòa thượng trở lại thái độ bình thường cất giọng từ từ đáp:
– Hài t·ử! Ngươi đừng sợ chuốc lấy nỗi đau khổ vào mình. Việc gì cũng có mệnh hệ.
Ngô Cương vung quyền đấm vào khoảng không. Chàng gầm lên rất thê thảm:
– Không! Chẳng phải số mạng gì hết mà là con người làm ra…
Chàng như người nổi cơn điên khùng một lúc rồi sực nhớ ra điều gì vội thi lễ nói:
– Kính tạ đại sư đã có ơn cứu mạng.
V·ong Ngã hòa thượng hỏi:
– Hài t·ử! Đời người như một giấc mơ. Cái đó giáo huấn cho ngươi điều gì.
Ngô Cương hỏi:
– Giáo huấn ư? Đại sư có trông thấy hết không?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Bần tăng đến chậm một bước.
Ngô Cương hỏi:
– Đại sư có biết nàng đã làm gì chưa?
Nhà sư ngập ngừng đáp:
– Ngươi biết…
Ngô Cương đáp:
– Vãn bối tuy bị chất độc kiềm chế, nhưng thần trí chưa mất hết. Vãn bối biết… Vãn bối đã trông thấy.. Trời ơi! Thật là thảm khốc! Nàng đã vìcứu vãn bối mà phải hy sinh cả tấm lòng trinh thảo. Tên lang sói kia…
Chàng nói tới đây bỗng dừng lại một thảm cảnh kinh người hiện ra trong đầu óc khiến chàng cơ hồ phát điên.
V·ong Ngã hòa thượng nhắm mắt lại hỏi:
– Hài T·ử! Người yêu y lắm phải không?
Ngô Cương nghiến răng đáp:
– Vãn bối phải tìm cho thấy nàng, mối tình của nàng xem tựa non cao, mối ân của nàng coi bằng biển cả, linh hồn nàng cao khiết như tinh tú. Vãnbối lấy làm bẽ bàng không thể bảo vệ cho nàng, để quân lang sói…
V·ong Ngã hòa thượng ngắt lời:
– Hài t·ử! Hay lắm! Ngươi nên yêu y hết dạ cho đến lúc đầu bạc răng long. Nhưng…
Ngô Cương hỏi:
– Nhưng làm sao?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Việc chưa đến khó mà đoán trước được…
Ngô Cương nói:
– Đại sư ơi! Vãn bối ráng làm cho bằng được theo tâm ý của mình.
V·ong Ngã hòa thượng hỏi:
– Tâm ý của ngươi thế nào?
Ngô Cương đáp:
– Điều thứ nhất: dù phải đi đến bên trời góc biển vãn bối cũng thề tìm cho thấy nàng.
V·ong Ngã hòa thượng lại hỏi:
– Còn điều thứ hai thì sao?
Ngô Cương trợn mắt lên nói dằn từng tiếng:
– Điều thứ hai là g·iết người.
V·ong Ngã hòa thượng run lên hỏi:
– Không không nên làm thế…
Ngô Cương ngắt lời:
– Đại sư! Không ai ngăn trở được vãn bối làm cho những quân bại hoại Võ Lâm phải đổ m·áu.
V·ong Ngã hòa thượng thở dài nói:
– Hỡi ôi! Hài t·ử! Hoàng thiên có đức hiếu sinh.
Ngô Cương không muốn tranh luận nữa. Chàng hỏi sang chuyện khác:
– Đại sư! Vãn bối bị trúng Vô Ảnh Thần Trâm phải không?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương nói:
– Phải rồi! Hôm đó gã tiểu t·ử kia cũng ở Tàng Long Trang. Thần Đao hộichủ Âu Dương Phương bị gã hạ sát. Cây Diêm Vương Trâm cũng chính gã đãbày trò…
V·ong Ngã hòa thượng cảm khái nói:
– Vô Minh chuyên làm điều bạo ngước, nắm quyền sinh sát. Ai không quy nhục tất bị trừ diệt…
Ngô Cương miễn cưỡng trấn tĩnh mà thực ra ruột chàng rối như mớ bòng bong.Tình trạng thảm khốc của Lã Thục Viên đã làm cho chàng tan nát cõi lòng. Chàng không còn đầu óc nào bàn đến chuyện này nữa liền thi lễ nói:
– Đại sư! Vãn bối chịu ân đại sư rất nhiều. Nếu sau này vãn bối cònsống, sẽ hết sức báo đền. Bây giờ vãn bối tạm xin cáo biệt…
V·ong Ngã hòa thượng ngắt lời:
– Khoan đã!
Ngô Cương hỏi:
– Đại sư còn điều chi dạy bảo?
V·ong Ngã hòa thượng hỏi lại:
– Ngươi có mục đích gì ở trên núi Đại Hồng không?
Ngô Cương kinh hãi run lên hỏi:
– Đại sư muốn nói về việc gì?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Về Cửu Chỉ Đà Ông!
Ngô Cương trong lòng chấn động khôn xiết. Chàng tự hỏi:
– Tại sao nhà sư này lại biết đến tâm sự ta? Chẳng lẽ lão có tài tiên tri?
Chàng thản nhiên đáp:
– Đúng thế! Vãn bối định thế thật.
V·ong Ngã hòa thượng nói:
– Ngươi bất tất phải phí tâm lực nữa…
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Cửu Chỉ Đà Ông đến cốt hài cũng lạnh cả rồi.
Ngô Cương hỏi:
– Hắn c·hết rồi ư?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Lão bị hại đã gần một năm nay.
Ngô Cương hỏi:
– Lão c·hết trong trường hợp nào?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Lão bị dùng làm tế phẩm cho Võ Minh.
Ngô Cương nghiến răng hàn học hỏi:
– Thế là hắn được tiện nghi rồi! Nhưng sao đại sư lại biết rõ thế.
V·ong Ngã đại sư đáp:
– Cũng là một chuyện ngẫu nhiên.
Ngô Cương hỏi:
– Thế sự nhiều chuyện ngẫu nhiên vậy?
V·ong Ngã hòa thượng đáp:
– Hài t·ử! Ngươi hãy còn nhiều điều chưa hiểu…
Đột nhiên lão dừng lại dường như lắng tai nghe chuyện gì.
Ngô Cương cũng đã phát giác ra. Chàng lạnh lùng nói:
– Có người tiến về phía này.
V·ong Ngã hòa thượng chay mày nói:
– Hiện giờ bần tăng không tiện lộ diện, hãy tạm lánh đi một chút.
V·ong Ngã hòa thượng nói xong di vào khu rừng sâu.
Tiếng bước chân sột soạt mỗi lúc một gần.
Có thanh âm cất lên hỏi:
– Sao lại không thấy dấu vết gì?
Tiếng người khác đáp lại:
– Dù sao đã cũng còn trong khu rừng này. Cứ thong thả mà tìm k·iếm.
Thanh âm trước lại cất lên:
– Vạn nhất mà thằng lỏi đó chưa c·hết…
Tiếng người thứ hai gạt đi:
– Nói bậy!
Bóng người đã rõ. Bốn tên k·iếm thủ áo đen xuất hiện.
Ngô Cương lảnh tránh vào sau gốc cây. Trong bốn tên này chàng nhận ra hai tên là thủ hạ của Cẩm bào lão giả trong bí cốc.
Không cần nói cũng hiểu. Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong chắc mẩm Ngô Cương đã c·hết rồi. Vì gã có mối q·uan h·ệ với Lã Thục Viên nên lảnh tránh đi rồisai thủ hạ đến tìm xác.
Bốn tên k·iếm thủ, một tên giơ tay lên nói:
– Hãy khoan! Chỗ này có dấu…
Ngô Cương lù lù xuất hiện…
Bỗng có tiếng la hoảng:
– Sách Huyết Nhất K·iếm.
Bốn tay k·iếm thủ đứng gần vào nhau, sắc mặt lộ vẻ khủng khiếp.
Lúc này Ngô Cương nổi mối hận độc lên như người phát khùng.
Soạt một tiếng! Thanh Phụng k·iếm ra khỏi vỏ.
Một trong bốn tên k·iếm thủ chụm miệng lại huýt còi.
K·iếm quang lấp loáng, m·áu liền vọt lên! Cả bốn tên k·iếm thủ áo đen chưa kịprút k·iếm đã đầu một nơi mình một nẻo năm lăn ra trên vũng m·áu.
Ngô Cương vẫn không chớp mắt, mũi k·iếm chúi xuống. Chàng chờ đợi bọn ngườinghe báo động tới nơi. Dĩ nhiên chàng hi vọng thứ nhất là Vạn Tà thưsinh Khúc Cửu Phong xuất hiện.
Nhưng thực sự đã ra ngoài tiên liệu của chàng
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì hết.
Tâm thần lại nghĩ đến Lã Thục Viên, chàng tự hỏi:
– Nàng đi đâu? Dĩ nhiên nàng không thể trở về Võ Minh. Trái tim nàng đã bị trọng thương rất có thể nàng tìm cách tự tận.
Ngô Cương cảm thấy chính chàng đau khổ hơn cả nàng. Nếu nàng không vì chàng thì việc gì gặp cảnh ngộ thảm tuyệt nhân hoàn. Nàng đã vì chàng mà tựhủy hoại thân mình
Bao nhiêu phẫn hận, bao nhiêu bẽ bàng chồng chất lên trong đầu óc chàng khiến chàng lại muốn nổi cơn điên. Chàng tự nghĩ:
– Đối phương không đến k·iếm ta thì ta phải k·iếm hắn.
Chàng tra k·iếm vào vỏ băng mình ra khỏi khu rừng theo đường lối mà Mộc LinhTinh đã dẫn chàng tới bí cốc. Chàng vọt mình đi chạy như bay.
Ánh tịch dương đã thu lại những ánh sáng cuối cùng thì chàng vừa tới cửa hang.
Cừu hận sủi sùng sục huyết quản. Chàng không ngần ngừ gì nữa nhảy vào hang luôn.
Ngô Cương vừa vào hang núi thì hiệu báo nổi len ầm ầm chàng chỉ nghe thấytiếng chứ không thấy người. Xem chừng nơi đây đã bố trí đầy cạm bẫy ngấm ngầm.
Chàng như người không nghe thấy gì hết cứ thẳng đường mà tiến.
Những trạm ngầm dường như đã tri cơ. Chẳng một người nào dám xuất hiện ngăn cản.
Mấy bóng người bỗng lướt nhanh tới. Hai bên chạm trán đều dừng lại.
Những người này rõ ràng là Âm Dương quái khách Mộc Linh Tinh và hai Kim k·iếm thủ thì một là Kim k·iếm số một .
Kim k·iếm số một vừa ngó thấy Ngô Cương, mặt đã xám như tro tàn, Bất giác co người lại.
Mộc Linh Tinh bật lên tràng cười the thé nói:
– Hảo tiểu t·ử! Ta đang muốn tìm ngươi ai ngờ ngươi lại tự dẫn xác đến.
Ngô Cương nghiến răng nói:
– Gọi gã Khúc Cửu Phong ra đây.
Mộc Linh Tinh đảo cặp mặt diều hâu nói:
– Tiểu t·ử! Đừng kêu réo nữa! Ngươi không có cơ hội nào thoát c·hết để dời khỏi nơi đây.
Ngô Cương rút thanh k·iếm đánh choang một tiếng như tiếng rồng gầm, Mắtchàng sát khí bừng bừng khiến người chàng nhìn thấy không rét mà run.
Hai tên Kim k·iếm thủ cũng rút k·iếm ra và mỗi tên giữ một phương vị.
Mộc Linh Tinh vung cả song chưởng đánh ra. Một luồng kinh khí nặng như non rít lên veo véo.
Ngô Cương vận nội lực vào thanh Phụng K·iếm đưa ra chênh chếch lên nhưng không tiến lại mà cũng không ra chiêu.
Hai tên Kim k·iếm thủ đứng lại bên phối hợp với Mộc Linh Tinh giáp công xông lại. Chưởng phong k·iếm ảnh rít lên veo véo khiến người nghe phải khiếpsợ.
Chưởng phong đụng vào cương khí hộ thân cảu Ngô Cương nổ một tiếng “sầm” khủng khiếp.
Một tên Kim k·iếm thủ rớt k·iếm té lăn xuống đất.
Kim k·iếm số một phóng k·iếm đ·âm tới.
Ngô Cương hắng giọng một tiếng quét ngang thanh Phụng k·iếm thần tốc kinh người.
Hai tiếng rú đồng thời vang lên. Mộc Linh Tinh bị thương ở tay.
Kim k·iếm số một bị chặt đứt cổ tay.
Ngô Cương vung k·iếm lên quát lớn:
– Nộp mạng đi!
Bóng k·iếm nhanh như chớp chụp xuống Mộc Linh Tinh.
Mộc Linh Tinh hấp tấp lùi lại mấy bước xuýt trúng đòn. Hắn giơ hai tay lên…
Ngô Cương cảm thấy hai bộ vị trong mình tê chồn. Chàng nghĩ ngay tới Vô Ảnh Thần Trâm. Thanh k·iếm trong tay chàng bất giác phải ngừng lại. Nhưngchàng chỉ cảm thấu tê chồn chớp mắt rồi không có cảm giác trạng thái gìkhác lạ.
Mộc Linh Tinh tiến lại gần chỉ còn cách Ngô Cương chừng năm thước, hắn cất giọng hung dữ quát:
– Sách Huyết Nhất K·iếm! Ta phải xé xác ngươi.
Soạt một tiếng! Mộc Linh Tinh đã bị Ngô Cương c·hém đứt làm hai đoạn.
Hắn không ngơ Vô Ảnh Thần Trâm mất hiệu lực nên mới bị uổng mạng một cách nhân chóng.
Ngô Cương không hiểu là V·ong Ngã hòa thượng đã đem Tam muội chân hỏa trongmình lão để dung hóa Hỏa Long châu là vật chí bảo trừ độc vào trongngười chàng, nên chàng cũng kinh ngạc chẳng hiểu ra sao. Nhưng là ngườitrí tuệ khác thường chàng hiểu ngay V·ong Ngã hòa thượng lúc trị độc chochàng đã vận chân lực hút kim độc ra. Chàng cũng làm như vậy và đã thành công.
Kim k·iếm số một chẳng còn hồn vía nào nữa, băng mình trốn chạy.
Ngô Cương quát lên:
– Đứng lại!
Lưỡi k·iếm của chàng đã trỏ vào trước n·gực gã. Cổ tay gã bị chặt đứt rồi màbây giờ muốn trốn thoát khỏi tay Ngô Cương là một việc không thể làmđược. Bóng t·ử thần chụp xuống người gã. Gã run run cất tiếng hỏi:
– Sách Huyết Nhất K·iếm! Ngươi… Định làm gì?
Ngô Cương cất giọng như băng hỏi ngay:
– Số một! Tại sao trước kia Phỉ Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn lại bị ngươi truy sát?
Kim k·iếm số một toàn thân run bần bật không trả lời.
Ngô Cương chỉ mạnh hơn một chút cho mũi k·iếm vào sâu trong tịt chừng hơn một tấc.
Gã rú lên một tiếng. Miệng vết thương ứa m·áu tươi ra.
Ngô Cương giục:
– Nói đi!
K·iếm số một la lên:
– Ngươi… Ngươi hạ thủ đi!
Ngô Cương quát:
– Số một! Không có chuyện dễ thế. Ngươi không nói thì ta xẻo từng miếng thịt một.
Kim k·iếm số một mặt không còn chút huyết sắc ấp úng:
– Ngươi cũng chẳng còn sống bao lâu đâu… Cái đó ngươi sẽ phải đền tội…
Ngô Cương lại hét:
– Ngươi không chịu nói ư?
Mũi k·iếm đ·âm sâu thêm vào ba tấc thớ thọt run lên bần bật. M·áu chảy như suối. Trán cũng mồ hôi ướt đẫm.
Ngô Cương lại nắm lấy bả vai đối phương xiết chặt ngón tay đ·âm xâu vào thịt.
Kim k·iếm số một rên lên thê thảm. Người gã lảo đảo muốn té.
Ngô Cương lại gục:
– Nói ngay! Vì lẽ gì Lý Thanh Sơn bị truy sát?
Kim k·iếm số một vẫn một mực:
– Ta không nói đâu.
Ngô Cương thét:
– Giỏi lắm! Ta móc mắt ngươi.
Chang buông tay trái ra đ·âm khẽ vào gần hai mắt Kim k·iếm số I
Con người không sợ c·hết chỉ có những bậc đại anh hùng, chân võ sĩ, đã hiểurõ lẽ sinh t·ử nên không sợ t·ử thần. Ngoài ra cũng có hạng không sợ chếtvì họ muốn thoát ly giữa vòng đau khổ, còn t·ử thần vẫn uy hiếp một sốrất đông, nhất là những kẻ muốn c·hết không được lại càng sợ t·ử thần h·ành h·ạ lâu dài
Kim k·iếm số một kêu rú lên:
– Để ta… Nói.
Ngô Cương rút ngốn tay ra giục:
– Nói đi!
Kim k·iếm số một đưa mắt nhìn bốn phía. Gã hy vọng có viện binh tới. Nhưnggã thất vọng vì trong hang vẫn tĩnh mịch chẳng thấy động tĩnh chi hết.Hai bên hang núi đều có trạm mai phục thì tình trạng này nhất định đãbáo cáo rồi. Nhưng gã không thể chờ được nữa liền hỏi lại:
– Sách Huyết Nhất k·iếm! Ngươi muốn biết ư?
Ngô Cương gắt lên:
– Đừng rườm lời! Ngươi đừng tưởng kéo dài thời gian để có người đến vãnhồi định mệnh cho ngươi chăng. Nói mau Lý Thanh Sơn làm nội đường quảntrị Võ Minh mà sao lại bị bọn võ sĩ bán mình truy sát?
Kim k·iếm số một ngập ngừng:
– Nhân vì… Hắn…
Ngô Cương ngắt lời:
– Số một! Ngươi mà không nói thực thì muốn c·hết cũng không được đâu.
Kim k·iếm số một nói tiếp:
– Nhân vì… Hắn tư thông với một tên trọng phạm.
Ngô Cương hỏi:
– Sao? Lão tư thông với trọng phạm ư?
– Đúng thế!
– Trọng phạm là nhân vật thế nào?
Kim k·iếm số một bỗng rú lên một tiếng:
– Úi chao!
Rồi ngã lăn xuống đất. Chân tay dãy dụa mấy cái rồi tắt thở c·hết liền.
Ngô Cương ruột gan tan nát quát hỏi:
– Ai?
Sự thực rõ ràng! Mục đích của đối phương là g·iết người để bịt miệng. Ngô Cương tự hỏi:
– Kim k·iếm số một nói “Người trọng phạm” phải chăng là chủ nhân Huyết YKỳ Thư. Ta chịu ơn huệ và có thể nói Huyết Y Kỳ Thư quyết định mệnh vậncủa ta. Ta phải cố gắng phanh phui bí mật này với bất cứ giá nào.
Bỗng một tràng cười the thé vang lên. Tiếng cười khiến cho người ta phải nhức đầu váng óc.
Hai người xuất hiện rõ ràng là Cẩm bào lão già và Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong.
Ngô Cương vừa thấy mặt Khúc Cửu Phong thì lửa giận đốt cháy tâm can. Tronghuyết quản sùng sục m·áu sôi. Mối hận trong lòng chàng không bút nào tảxiết.
Thần thái chàng khiến cho những kẻ tà ác nhất cũng phải kinh hồn táng đởm.
Cẩm bào lão già đảo mắt nhìn ba x·ác c·hết. Bộ mặt nhăn nheo của lão mấy lần co rúm lại.
Vạn Tà thư sinh cũng khiếp sợ không bút nào tả xiết. Gã run lên nói:
– Thằng lỏi này rõ ràng đã trúng Vô Ảnh Thần Trâm…
Dĩ nhiên câu này gã nói với Cẩm bào lão giả.
Cẩm bào lão giả đảo cặp mặt hung dữ nhìn chằm chặp vào mặt Ngô Cương nói dằn từng tiếng:
– Kể ra lão phu không nên để ngươi sống từ trước mới phải.
Ngô Cương mặt tím bầm ngó Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong nghiến răng ken két hằn học nói:
– Khúc Cửu Phong! Ta muốn ngươi c·hết dần c·hết mòn từng phần từng khắc.
Vẻ oán độc của chàng khiến cho Vạn Tà thư sinh phải phát run.
Cảm Bào lão giả cất giọng the thé:
– Tiểu t·ử! Lão phu uống m·áu ngươi trước rồi sẽ lột da ngươi sau.
Ngô Cương đảo mắt nhìn lão đáp:
– Lão ma đầu! Ngươi cứ hạ thủ đi!
MụỤc quang Cẩm bào lão giả dần biến đổi…
Ngô Cương đầu óc nặng trịch, chàng lập tức nhớ tới lão thi triển Ma Nhãn tà công, và nhớ lại yếu quyết mà Lã Thục Viên đã bảo chàng. Chàng nhắm mắt lại thi triển công phu Bảo Nguyệt Thủ Nhất.
Bỗng chàng gầm lên một tiếng rồi phóng k·iếm đánh tới.
Biến diễn đột ngột này ra ngoài sự tiên liệu của Cẩm bào lão giả. Lão lùi lại bốn năm bước.
Ngô Cương mở bừng mắt ra để phóng chiêu thứ hai. Mục quang chàng trông vàothanh k·iếm không tiếp xúc với nhãn thần của đối phương.
Cẩm bào lão giả lùi lại thêm mấy bước.
Vạn Tà thư sinh không nói gì vung quạt đ·âm tới nhanh như điện chớp.
Ngô Cương cảm thấy người mình tê chồn. Có lẽ chàng trúng phải đến mười mũikim. Nhưng trong lòng chàng đã có định kiến, chẳng lý gì đến. Chàng mượn thế thu Phụng k·iếm về quét ngang đánh chát một tiếng.
Tiếp theo là tiếng rú kinh hoảng. Cây quạt của Vạn Tà thư sinh bị chặt đứt làm hai đoạn.
Bình một tiếng vang lên! Ngô Cương bị luồng kinh khí của Cẩm bào lão giả hất lui lại sáu bảy bước.
Vạn Tà thư sinh liệng nửa cây quạt gãy đi. Mặt gã xám như tro tàn.
Ngô Cương lùi lại rồi lại tiến. Mũi k·iếm trở về Cẩm bào lão giả. Chàng biết nếu không kiềm chế Cẩm bào lão giả thì chẳng tài nào thu thập được VạnTà thư sinh. Chàng không muốn c·hém gã c·hết ngay và đã tự thề với mìnhlàm cho gã c·hết một cách đau đớn khổ sở.
Thanh Phụng k·iếm là mộtthứ binh khí từ đời thượng cổ c·hém tan bia vỡ đá. Ngô Cương lại nội lựcthâm hậu, nhất là lúc này chàng oán độc đến cực điểm nên ra chiêu mãnhliệt phi thường.
Cẩm bào lão giả dù công lực cao thâm đến đâucũng không chống nổi. Lão băng mình né tránh, Ngô Cương thấy thân thủcủa Cẩm bào lão giả không khỏi kinh hãi. Lão vẫn theo nguyên một thânpháp để ung dung tránh khỏi.
Nghĩ tới đây, chân tay chàng ra chiêu không ngớt như gió táp mưa xa. Lão lùi thì chàng rượt tới như bóng theo hình.
Ngô Cương đánh mấy chiêu nữa, Cẩm bào lão giả bị thế k·iếm chụp tới rất là nguy hiểm.
Vạn Tà thư sinh lại không thể trợ chiến được.
Xẹt một tiếng! Cẩm bào lão giả né tránh chậm một chút, từ vai xuống lưng bị lưỡi k·iếm đối phương sướt phải dài nửa thước. M·áu tươi vọt ra, lãoloạng choạng lùi lại.
Ngô Cương không để đối phương né tranh lại rượt tới c·hém thêm một k·iếm.
Choang! Tia lửa b·ắn tung tóe. Hổ khẩu tay tê chồn, tay k·iếm chàng bị hất ra
Ngô Cương kinh hãi vô cùng.
Thanh Phụng k·iếm đã là một thanh g·ươm báu tối cổ. Bất luận vật gì rắn đến đâu mà để k·iếm c·hém tới đều bị vỡ tan tành. Thế mà dưới cánh tay ghe gớmcủa Ngô Cương nó bị hất ra thì người mới đến phải là hạng công lực caothâm khôn lượng và thứ khí giới họ dùng tất phải có chỗ khác thường.
Ngô Cương đảo mắt nhìn ra không khỏi chấn động tâm thần. Người đứng sữngtrước mặt chàng là quái khách che mặt, mình mặc áo xám đã so k·iếm thuậtvới chàng một lần ở núi Long Trung.
Lão là ai? Chỉ biết lão tự xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất K·iếm.
Mục quang Ngô Cương đưa mắt nhìn vào thanh k·iếm trong tay đối phương thìthấy thanh k·iếm này hình thức dài ngắn từ mũi k·iếm đến chuôi giống thanh Phụng k·iếm của chàng như đúc. Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ trong thiên hạ có hai thanh thần binh bảo k·iếm này?
Bỗng chàng la lên một tiếng kinh hãi rồi lùi lại mấy bước. Chàng phát giácra thanh k·iếm kia có bóng một con rồng ẩn hiện. Chàng tự hỏi:
–Chẳng lẽ thanh k·iếm trong tay đối phương lại là Long K·iếm? Công chúa HồMa cho ta mượn thanh Phụng k·iếm này bôn tẩu giang hồ và tìm ra Longkiếm. Chẳng lẽ quái khách che mặt này là chủ nhân thanh Long k·iếm? Phảichăng hắn là đối tượng mà công chúa Hô Ma muốn tìm k·iếm?
Theo lời công chúa Hồ Mô thì chủ thanh Long K·iếm sẽ có một k·iếm thuật thiên hạ vô song…
Tại sao ngươi mới đến ngó thanh Phụng K·iếm mà không có phản ứng gì?
Ngô Cương xoay chuyển nhiều câu hỏi trong đầu óc không nén nổi xúc động, trầm giọng hỏi:
– Các hạ! May được gặp đây.
Quái khách che mặt nói:
– Thật là may gặp.
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ có điều chi chỉ giáo?
Quái khách che mặt đáp:
– Trong Võ Lâm không thể để cho hai thanh kiến này cùng tồn tại.
Ngô Cương kinh hãi hỏi:
– Tại sao vậy?
Quái khách che mặt lạnh lùng đáp:
– Chẳng tại sao cả? Chỉ vì trong thiên hạ không thể đồng thời có hai thanh k·iếm này.
Ngô Cương hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Các hạ tự xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất K·iếm, nhưng tại hạ lại không có quan niệm như vậy?
Quái khách che mặt nói:
– Bất luận huynh đài có quan niệm như vậy hay không thì hai thanh k·iếm này vẫn không thể cùng tồn tại được.