Chương 80: Nhìn Phụng k·iếm đau lòng k·iếm thủ
Ngô Cương tự nghĩ:
– Nếu tên tù phạm này đúng là đại ca Ngô Hùng thì vụ bí mật lớn này sẽ được phanh phui.
Chàng nghĩ vậy liền đáp:
– Tại hạ tuân mệnh mà làm việc không dám hạ sát đối phương.
Người che mặt mặc áo cẩm bào bảo thủ hạ:
– Lấy ghế cho thiếu hiệp ngồi.
Một hán t·ử áo đen lập tức lấy ghế dặt vào chỗ cuối cùng ở hàng mé tả.
Quản sự Phỉ Nguyên khẽ bảo Ngô Cương:
– Mời thiếu hiệp ngồi xuống. Đây là phần danh dự được dành cho thiếu hiệp.
Ngô Cương không nói nửa lời. Chàng hiên ngang bước lên thềm lại ngồi xuống ghế.
Quản sự Phỉ Nguyên lùi sang một bên.
Người che mặt mặc áo cẩm bào lớn tiếng ra lệnh:
– Đem người lên đây!
Ngô Cương trống n·gực đánh thình thịch, chàng tự hỏi:
– Tên tù phạm làm nhiều chuyện tà ác mà Minh chủ nói đây phải chăng trỏvào việc lạm sát các tay cao thủ các phái? Nếu sự thực đúng như vậy cóthể đúng là y rồi…
Ngô Hùng gây ra nhiều trường huyết kiếp, bịVõ minh bắt được cầm tù, phong tỏa công lực. Vì Võ lâm minh chủ muốn bức bách y thi triển k·iếm pháp vô địch nên mới để y sống. Bữa nay hắn mượntay Ngô Cương để bắt buộc Ngô Hùng phải trổ toàn bộ k·iếm pháp của y. Như vậy kế hoạch của Minh chủ thật là tuyệt diệu…
Ngô Cương lại tự hỏi:
– Trong nhà có kẻ nghịch t·ử gây thảm họa thì nên g·iết đi hay không? Mình g·iết y rồi đây trả lời với tẩu tẩu là Hồ Ma Công chúa làm sao? Nếu đốiphương không phải là bào huynh Ngô Hùng mà họ đã chịu nhiều đau khổ rồithì có nên bảo toàn tính mạng cho họ không?
Chàng còn đang ngẫmnghĩ chợt thấy ba người từ mé cửa đông xuất hiện. Người đi trước là mộthán t·ử đầu bù tóc rối mặt mũi lem luốc, quần áo lam lũ. Hai người đi sau đều là Kim k·iếm thủ.
Ngô Cương hít một hơi khí lạnh tự hỏi:
– Hán t·ử này hình thù quái đản, có lý đâu lại là Vô địch Mỹ k·iếm khách Ngô Hùng được?
Chàng chẳng có một ấn tượng gì về Ngô Hùng, nhưng chàng nghĩ rằng y đẹp trailắm mới phải, nếu không thì sao người ta lại kêu bằng “Vô địch Mỹ kiếmkhách”.
Hán t·ử kia cặp mắt vô thần chỉ lộ vẻ căm hận sâu cay.Chân y đi thất thểu, song vẫn giữ được độ số từng bước, tỏ ra là conngười có tính khí cương trực.
Phải chăng y là Ngô Hùng?
Ngô Cương tự đặt câu hỏi đến mười mấy lần. Mạch m·áu trong người chàng mỗi lúc một mạnh thêm.
Chỉ trong khoảnh khắc ba người đi tới dưới thềm liền dừng bước lại.
Trong sảnh đường im lặng như tờ, tưởng chường như mũi kim rơi cũng nghe thấy rõ. Bầu không khí biến thành khẩn trương kỳ bí.
Sảnh đường này tuy kêu là Võ Sảnh mà thực sự nó có tư cách một tướng đài. Ba mặt trống không. Nhà cửa toàn phía sau. Hai cây cột trước chống lấy nóc nhà. Hai bên tả hữu đều có thềm dài đến hai trượng. Cuối thềm có ba bậc đi lên.
Chỗ Ngô Cương ngồi ngay bên thềm nên mọi người kia đếnnơi chàng coi rất rõ. Chàng nhìn thấy hán t·ử này râu ria xồm xoàm, mìnhgầy như hạc. Người y tiết ra một mùi khét lẹt khó ngửi. Áo quần tả tơicoi chẳng khác nào người đeo rẻ rách. Đúng là một tên tù phạm.
Người che mặt mặc áo cẩm bảo lên tiếng:
– Đại k·iếm thủ! Bữa nay ngươi có cơ hội lại thấy được ánh mặt trời thếlà may mắn lắm. Ngươi hãy giữ gìn tấm thân và hy vọng có ngày được trảlại tự do.
Hán t·ử kia da mặt cử động, cất tiếng ấm ớ hỏi:
– Phải chăng đây là một thứ cạm bẫy?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:
– Đối với ngươi, hiện nay hai chữ cạm bẫy không có ý nghĩ gì hết.
Hán t·ử hỏi lại:
– Vậy nó là cái gì?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:
– Là một cơ hội.
Hán t·ử cười ha ha hỏi:
– Cơ hội ư? Ngươi khéo dùng chữ ấy?
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói:
– Ngươi hãy nghe đây. Bản tọa nói sao đúng vậy, Cử tọa ngồi đây đều lànhững người làm chứng. Bữa nay là ngày quyết định cuộc sinh t·ử củangươi…
Hán t·ử ngắt lời:
– Bản nhânđối với hai chữ sinh t·ử đã quên mất rồi.
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói:
– Đã là người ai cũng thích sống và ghét c·hết. Ngươi nói vậy chẳng qua là một lời trái với tâm nguyện.
Hán t·ử lại cười nói:
– Đại Minh chủ thử nói nghe!
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói:
– Bản tọa sẽ giải bỏ cầm chế cho người rồi khôi phục công lực. Rồi sẽ …
Hán t·ử nói:
– Rồi làm sao?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:
– Rồi ngươi cùng một nhân vật được hậu tuyển làm Kim k·iếm thống lãnh của bản minh mở cuộc tỷ thí.
Hán t·ử lạnh lùng hỏi:
– Rồi sao nữa?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:
– Ngươi thắng y thì sống mà bại y thì c·hết.
Hán t·ử trong lòng xúc động, ý niệm cầu sinh của y chưa mất hết. Câu này đối với người võ sĩ nghe rất hấp dẫn. Y cho là một cơ hội đường đường chính chính:
Bất giác y cất tiếng run hỏi:
– Vì nguyên nhân gì mà đại Minh chủ lại mạo hiểm thế?
Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi lại:
– Sao lại gọi là mạo hiểm?
Hán T·ử đáp:
– Bản nhân khôi phục được công lực há chẳng phải là một mối lo cho Minh chủ .
Người che mặt mặc áo cẩm bào tức Võ lâm minh chủ cười ha hả nói:
– Đại k·iếm thủ! Hơn mười năm ở chốn lao tù mà hào khí ngày xưa vẫn chưa mai một. Thật đáng kính! Đáng phục!
Hán t·ử chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Võ lâm minh chủ lại hỏi:
– Đại k·iếm thủ có đồng ý quyết đấu không?
Hán t·ử hỏi lại:
– Trường hợp mà bản nhân không đồng ý thì sao?
Võ lâm minh chủ đáp:
– Đại k·iếm thủ c·hết già trong chốn lao tù.
Hán t·ử trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Bất luận minh chủ có âm mưu gì, bản nhân cũng chọn con đường quyết đấu.
Võ lâm minh chủ đáp:
– Thế thì hay lắm.
Hán t·ử nói:
– Nhưng bản nhân có điều kiện .
Võ lâm minh chủ hỏi:
– Điều kiện gì?
Hán t·ử đáp:
– Bản nhân cần lấy lại thanh k·iếm ngày trước để sử dụng.
Võ lâm minh chủ đáp:
– Được lắm!
Ngô Cương xúc động cơ hồ không chịu nổi, chàng lẩm bẩm:
– Hán t·ử này quả có tác phong của một tay đại võ sĩ. Nhưng y là ai? Phải chăng y là bào huynh của ta?…
Võ lâm minh chủ xòe tay ra nói:
– Đưa y vào bí thất!
Hai tên Kim k·iếm thủ vừa áp giải tên k·iếm thủ đáp ngay:
– Xin tuân lệnh.
Chúng dẫn hán t·ử trở gót lui.
Ngô Cương không nhị được nữa, quay vào hỏi.
– Minh chủ ! Phải chăng tại hạ phải đấu với người kia?
Võ lâm minh chủ đáp:
– Phải rồi!
Ngô Cương hỏi:
– Tên họ y là gì?
Võ lâm minh chủ ngập ngừng đáp:
– Ồ … y là đại k·iếm thủ …Vô danh.
Hiển nhiên Ngô Cương biết hắn nói dối nhưng cũng chẳng thể truy vấn được.
Võ lâm minh chủ quay lại ngó thiếu phụ diêm dúa tức Thi Ngọc Nương nói:
– Phu nhân! Xin phu nhân đi giải cầm chế cho y.
Thi Ngọc Nương đứng dậy hỏi:
– Y còn đòi lấy k·iếm lại thì sao?
Võ lâm minh chủ đáp:
– Lúc tỷ đấu sẽ đưa k·iếm cho y.
Thi Ngọc Nương gật đầu lui ra.
Võ lâm minh chủ quay đầu lại nhìn Ngô Cương hỏi:
– Sách Huyết Nhất K·iếm! Thiếu hiệp nhớ lời bàn tọa rồi chứ?
Ngô Cương ngấm ngầm nghiến răng đáp :
– Nhớ rồi!
Võ lâm minh chủ đảo mắt nhìn cử tọa một lần rồi trầm gọng hỏi:
– Các vị phải nhớ kỹ cách an bài từ trước, mỗi người ít ra cũng phải nhớ lấy một chiêu. Bây giờ ai giữ vị trí của người ấy.
Bóng người thấp thoáng, cử tọa đều đứng dậy phân tán ra mỗi chỗ. Chỉ có Ngô Cương nhồi yên, ngơ ngẩn không cử động.
Võ lâm minh chủ cất tiếng gọi :
– Phỉ quản sự!
Phỉ Nguyên đáp:
– Có đệ t·ử đây!
Võ lâm minh chủ nói:
– Quản sự truyền lệnh bao nhiêu Kim k·iếm đệ t·ử phải đến ngay võ trườngtheo dõi cuộc tỷ đấu. Việc cảnh vệ giao cho người khác phụ trách.
Phỉ Nguyên đáp:
– Xin tuân lệnh!
Rồi khom lưng rút lui.
Chẳng mấy chốc bao nhiêu Kim k·iếm thủ lục tục vào võ trường đứng xung quanh, tất cả chừng mười lăm tên.
Ngô Cương bụng bảo dạ:
“Những võ thuật hơn đời có chỗ đặc biệt của nó về tâm pháp cũng như về yếuquyết. Còn trông người mà ra chiêu học lỏm thì trừ số rất ít người vàohạng siêu nhân, chứ chẳng ai làm được. Cử động này của Võ lâm minh chủthật là ngớ ngẩn. Dù mỗi người hiện diện tại đây mỗi người cố ghi nhớmột chiêu nửa thức cũng chẳng qua là một chút ngoài da chứ ăn thua gì?Ấy chưa nói đến mỗi môn võ công phải liên tiếp biến hóa thuần nhất mớiđược. Nhất là về k·iếm thuật thì sự biến hóa phức tạp muôn phần. Trừ khilấy được k·iếm phổ, chẳng nói làm chi, bằng không hao phí tâm cơ vô ích.Chẳng lẽ hắn không nghĩ tới điều đó ư? Phải chăng vì lúc kế cùng mà nghĩ ra hạ sách này hay vì có mưu mô khác?”
Trong lòng nghĩ vậy NgôCương bất giác liếc mắt ngó người che mặt mặc áo cẩm bào thì đúng lúc đó đối phương phóng mục quang nhìn chàng. Bốn mắt gặp nhau. Ngô Cươngkhông khỏi run lên. Chàng cảm thấy mục quang của đối phương đầy vẻ kỳbí.
Ngô Cương càng nghĩ càng hồi hộp, chàng không biết đối phương mưu tính điều gì, lại cũng không hiểu rõ lai lịch của đại k·iếm thủ.
Người che mặt mặc áo cẩm bào là một tay tâm cơ ghê gớm mà muốn phanh phui lai lịch của hắn thì thật không phải chuyện dễ dàng. Dĩ nhiên là phải dùngbiện pháp mạnh, nhưng việc này cầni tùy cơ mới có thể làm được.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Minh chủ phu nhân Thi NgọcNương từ phía sau sảnh dường đi ra, xuất hiện ở bên cửa sau. Tay mụ cầmthanh bảo k·iếm cả vỏ đi tới trước mặt người che mặt mặc áo cẩm bào.
Võ lâm minh chủ hỏi ngay:
– Phu nhân! Đã sắp đặt xong chưa?
Minh chủ phu nhân đáp:
– Đâu vào đấy cả rồi.
Võ lâm minh chủ lại nói:
– Phu nhân lại một phen tân khổ.
Minh chủ phu nhân nguýt Võ lâm minh chủ và nở nụ cười rất lẳng lơ nói:
– Minh chủ bất tất phải khách sáo.
Một bóng người xuất hiện bên cổng võ trường chầm chạp bước vào. Đó chính là đại k·iếm thủ. Lần này y xuất hiện khác hẳn vừa rồi nhãn thần xung túclộ đầy sát khí.
Tiếng bước chân sột soạt khiến người nghe có một cảm giác khôn tả.
Chỉ trong chớp mắt đại k·iếm thủ đã vào tới giữa sân. Y đưa mục quang hauháu nhìn quanh một lượt coi chẳng khác con dã thú bị chọc giận.
Võ lâm minh chủ trầm giọng lên tiếng:
– Đưa k·iếm cho y.
Thi Ngọc Nương ngậm ngừng hỏi:
– Như vậy chẳng phải mạo hiểm quá ư?
Võ lâm minh chủ đáp:
– Phải thế mới được .
Thi Ngọc Nương ngập ngừng :
– Vạn nhất thả hổ về rừng thì…
Võ lâm minh chủ ngắt lời:
– Y không còn cơ hội nào nữa .
Choang một tiếng! Thanh trường k·iếm được rút ra khỏi vỏ, thấp thoáng có ánh con thần long đang dương lanh múa vuốt.
Ngô Cương suýt bật miệng la “Đây là Long k·iếm”.
Đại k·iếm thủ yêu cầu lấy thanh k·iếm cũ. Sao thanh Long k·iếm này lại là củay? Vậy y chắc là bào huynh của chàng không còn nghi ngờ gì nữa. Đúng làngười mà Lã Thục Viên kêu bằng kẻ thù.
Ngô Cương bất giác runlên. Vô luận thế nào anh em vẫn là anh em, nghĩ tới trường hợp anh emtrùng phùng trong hoàn cảnh này, chàng không khỏi hoang mang.
Thi Ngọc Nương hô:
– Đón k·iếm!
Rồi mụ liệng thanh Long k·iếm trong tay ra. Đại k·iếm thủ đón thanh k·iếm giơlên ngang trước n·gực. Mắt y nhìn chằm chặp vào nổi bật lên tràng cười hô hố.
Tiếng cười rất gay gắt, đầy phẫn nộ, so với tiếng khóc còn khó nghe hơn.
Tiếng cười nhỏ dần sau cùng biến thành tiếng nấc nghẹ ngào. Hai hàng nước mắt chảy tong tong.
Tình trạng này đã chứng minh lời tiên đoán của Ngô Cương không sai nữa.
Nhưng chàng lại nghĩ lại:
– Vạn nhất đại k·iếm thủ này là Ngô Hùng, há chẳng hư việc lớn ư?
Người che mặt mặc áo cẩm bào cất tiếng hỏi tựa như có vẻ trào phúng:
– Đại k·iếm thủ! Ngươi khóc cho số phận hay là …
Đại k·iếm thủ tròn xoe lớn tiếng ngắt lời:
– Đối thủ của bản nhân là ai?
Võ lâm minh chủ đáp:
– Sách Huyết Nhất K·iếm!
Đại k·iếm thủ hỏi:
– Sách Huyết Nhất K·iếm ư?
Võ lâm minh chủ đáp:
– Phải rồi!
Đại k·iếm thủ hỏi:
– Ai là Sách Huyết Nhất K·iếm?
Người che mặt mặc áo cẩm bào khẽ gọi:
– Sách Huyết Nhất K·iếm! Ra trường đi! Ngươi nhớ lời bản tọa đã dặn trước là đừng hại mạng y.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Chàng đứng lên bước vào đấu trường cách đại k·iếm thủ năm bước.
Bầu không khí trong trường trở lên khẩn trương. Bao nhiêu con mắt đổ cả vào trường đấu. Ai cũng hồi hộp trong lòng.
Đại K·iếm thủ đưa mắt nhìn Ngô Cương mấy lần rồi hỏi :
– Phải chăng thiếu hiệp là “Sách Huyết Nhất K·iếm”.
Ngô Cương nghiến răng có vẻ bình tĩnh đáp:
– Phải rồi! cách xưng hô của đại k·iếm thủ như thế nào?
Đại k·iếm thủ đáp:
– Thiếu hiệp bất tất phải hỏi ta điều đó.
Ngô Cương nói:
– Đại K·iếm thủ không báo danh ma c·hết đi có phải là oan uổng lắm ư?
Đại k·iếm thủ gạt đi:
– Đừng rườm lời nữa.
Ngô Cương rút nhanh thanh Phụng k·iếm đánh “soạt” một tiếng giơ lên. Hai mắt chàng nhìn chằm chặp vào Đại K·iếm thủ xem y có lộ vẻ gì khác lạ không?Vì đúng nếu y là Ngô Hùng tất nhiên phải biết thanh k·iếm này.
Đại K·iếm thủ bất giác bật tiếng kêu kinh ngạc :
– Ô hay!
Y lùi lại luôn ba bước. Cặp mắt lồi trô trố như muốn bật ra ngoài. Toàn thân y run bần bật.
Ngô Cương giả vờ hỏi:
– Đãi k·iếm thủ sợ c·hết chăng?
Đại K·iếm thủ râu tóc đứng dựng cả lên ra vẻ cực kỳ kích động hỏi lại:
– Thanh k·iếm thiếu hiệp cầm đó ở đâu mà ra?
Lúc này, chỉ cần một câu lỡ lời là bộc lộ thân phận và tình hình sẽ biếnđổi hết. Ngô Cương chưa có chủ ý gì nên không biết hành động như thếnào, đành tìm cách kéo dài thời gian rồi cười ha hả đáp:
– Đại k·iếm thủ hỏi làm chi? Chuẩn bị đi thôi .
Chân chàng đứng chẳng theo hình chữ Đinh cũng không theo hình chữ bát. Taytrái nắm k·iếm quyết, tay phải giơ k·iếm chênh chếch lên.
Đại k·iếm thủ lại bật một tiếng la hoảng! Người y càng run mạnh hơn, nói không thành tiếng:
– Thiếu hiệp… Thiếu hiệp… phải chăng thiếu hiệp học k·iếm pháp này trong Huyết y kỳ thư?
Ngô Cương chấn động tâm thần. Chẳng biết chừng tấm Huyết y kỳ thư kia đã bị Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn đã lấy được ở nơi đại k·iếm thủ này. Nội tình rất phức tạp và còn dính líu đến nhiều người…
Người che mặt mặc áo cẩm bào đã rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy. Cặp mắt loang loáng nhìn vào trường đấu không chớp.
Ngô Cương đưa mắt nhìn trộm người che mặt mặc áo cẩm bào, chàng hiểu ngaymục đích của hắn muốn chàng quyết đấu với tay Đại K·iếm thủ này. Là người cấp trí, chàng liền dùng phép truyền âm mật báo với Đại K·iếm thủ:
– Đại k·iếm thủ! Đừng nói gì nữa hãy đem hết sức mà tỷ đấu .
Trong con mắt đại k·iếm thủ lộ ra một tia cảm xúc nhưng y ngậm miệng, khôngnói gì nữa. Đồng thời y cũng giơ cao thanh trường k·iếm lên. Thủ thức của y hầu như tương phản với Ngô Cương đưa k·iếm chênh chếch từ dưới lêntrên thì y lại đưa thanh k·iếm chênh chếch từ trên xuống dưới.
Hai người đừng đối lập, thế vững vàng như núi.
Khí thế của những tay k·iếm thủ nổi danh quả nhiên khác với người tầm thường.
Bỗng Ngô Cương quát lên một tiếng:
– Tiếp chiêu đi!
Tiếng quát chưa dứt lời, chàng đã tấn công trước.
Chiếu k·iếm này, chàng vận dụng có sáu thành công lực, và trong tám chiêu sátthủ, chàng chỉ có dùng ba chiêu để thăm dò k·iếm pháp của đối phương sâunông thế nào.
Choang! Choang! Choang!
K·iếm hoa lấp loáng, k·iếm khí tung hoành. Ngô c·ương t·hi triển một chiêu ba thức đều bị đối phương gạt đi.
Đại k·iếm thủ không ra tay phản kích.
Ngô Cương chấn động tâm thần, không biết đến thế nào mà nói. Từ ngày chàngra đời chưa từng gặp ai có thể hóa giải được những tuyệt chiêu sát thủnày của chàng.
Chàng lại hô lớn:
– Hãy tiếp một chiêu này nữa!
Ngô Cương vừa quát vừa đánh ra một tuyệt chiêu năm thức và chàng vận đếntám thành công lực. Thế là chiêu này hơn chiêu trước hai thức. Nói cáchkhác thì chiêu này bao hàm năm thức sát thủ chia đánh vào năm bộ vị trímạng.
Những tiếng sắt thép chạm nhau vang lên những tiếng chát chúa.
Đại K·iếm thủ hóa giải xong năm thức và phản kích hai chiêu.
Chiêu thức của y mau đến độ mắt người không kịp thấy, kỳ ở chỗ không ai phânrõ được chiêu thức. Chiêu nào cũng gồm những thức sát thủ cổ kim chưatừng thấy, mà nhằm rất đúng bộ vị không sai một ly nào.
Ngô Cương không ngờ đối phương phản kích, chàng phải lùi lại một bước dài.
Người che mặt mặc áo cẩm bào và Thi Ngọc Nương đều dời gót ra đứng ngoài thềm, đủ biết trong lòng họ rất đỗi khẩn trương.
Ngô Cương vẫn chưa quyết định chủ ý nên làm thế nào.
Hai chiêu nay đã thuyết minh đều chép ở trong Huyết y kỳ thư và kêu bằngThám Hoa K·iếm Pháp. K·iếm pháp này chắc phải do đại k·iếm thủ sáng chế ra. Nếu không thế thì sao chiêu thức của y lại xuất quỷ nhập thần và hóagiải thế công của đối phương một cách rất ung dung.
Ngô Cương lẩm bẩm:
– Đúng rồi! Trong Huyết y kỳ thư có phụ chú những câu: “Sau khi ta gặpnạn đem những điều mình đã học được tham khảo và nghiên cứu để sáng chếra một chiêu k·iếm pháp này…”
Hai chữ bị nạn này là trỏ vào việc bị cầm tù.
Dùng k·iếm pháp của người để đấu với người thì còn nói chuyện gì nữa:
Bỗng đại k·iếm thủ quát lên một tiếng:
– Tiếp chiêu của ta đây!
Tiếng quát chưa dứt, đại k·iếm thủ đã đoạt lấy quyền chủ động, phóng k·iếm khởi thế công.
Chỉ trong giây lát, k·iếm quang đầy như một tấm lưới ẩn hiện rồng bay phượng múa. K·iếm khí mịt mù rít lên veo véo.
Hai người sử dụng k·iếm pháp hoàn toàn giống nhau. Muốn thắng chỉ ỷ vào công lực mà thôi.