Chương 57: Chúng ta đều sống dưới đáy nước 3

Lấy được lời hứa của Mạc Ly, hành động của Hàn T·ử Tự cũng không mảy may hàm hồ.
Môn quy của Đạt Ma viện dù sâm nghiêm thế nào, sao có thể trụ vững được trước cái mũ chụp gọi là “chính đạo đại nghĩa”. Hàn T·ử Tự dựa vào hình tượng võ lâm minh chủ quang huy vì dân trừ hại, đường đường chính chính vượt qua ngưỡng cửa mà vô số kẻ muốn trộm kinh phải trả bằng m·áu, từ tay Phương Trượng chủ trì lấy được bộTẩy “Tủy Lục” hoàn chỉnh.
Vị hậu sinh vãn bối mới gần hai mươi tuổi này khiến không ai là không bội phục. Về phương diện dùng tâm kế khôn ngoan, hắn tuyệt đối không hổ hậu sinh khả úy.
Bởi vì lần này Hàn T·ử Tự xuất hành là việc cơ mật của Thiên Đạo môn, vả lại có rất đông người theo hộ tống, Mạc Ly không tiện đi theo. Đổi lại, nếu là Văn Sát, sao phải quản ai nói gì, chỉ cần mình vui vẻ, thích mang ai hay không thích mang ai theo, kẻ nào dám khoa tay múa chân với hắn?
Đây cũng là sự bất đồng trong tác phong hành sự giữa bạch đạo và hắc đạo.
Trước khi Hàn T·ử Tự rời đi, ôm lấy Mạc Ly vào lòng kề vai sát má nửa ngày.
Mạc Ly bị hắn làm cho không còn cách nào khác, nghe thấy những tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, y bất đắc dĩ mở lời: “Nên khởi hành đi…”
Đứng dậy khỏi lòng Hàn T·ử Tự, Mạc Ly muốn tới bên kia căn phòng để lấy áo choàng. Ai ngờ vừa được một hai bước, liền bị Hàn T·ử Tự kéo lại. Chiếc lưỡi ấm nóng lượn qua tai Mạc Ly. Đây là điểm mẫn cảm trên cơ thể y, đơn giản khiến y cả người run rẩy.
Bàn tay Hàn T·ử Tự tiến vào vạt áo Mạc Ly, lướt qua phần bụng bằng phẳng, “Ngươi gầy quá, trong thời gian ta đi thì ăn nhiều một chút.”
Mạc Ly cầm lấy bàn tay Hàn T·ử Tự đang du di lung tung trên cơ thể mình, qua loa gật đầu.
Hàn T·ử Tự gật đầu, thu tay về, xoay người Mạc Ly lại, giúp y chỉnh lại vạt áo thiếu chỉnh tề, dịu dàng hôn lên môi Mạc Ly.
“Đừng trưng cái vẻ mặt đau khổ này nữa, trong khoảng thời gian này bảo Dược Lang chăm sóc cho Trình Cửu Nhụ tốt vào, hắn *** thông dược lý, chuyện này với hắn chỉ là chuyện đơn giản. Ta đã nói với hắn rồi, cũng bảo hắn chuẩn bị cho ngươi một toa thuốc, đừng ngại khổ, cũng uống thuốc đi.”
Mạc Ly không nói gì, chỉ im lặng khoác áo choàng lại cho Hàn T·ử Tự.
“Lão thiên, quỷ biết vì sao ta không yên lòng về ngươi như vậy.”Đúng lúc đó, từ ngoài cửa truyền đến một loạt thanh âm thúc giục. Hàn T·ử Tự kéo tay Mạc Ly, nói: “Có gì muốn nói với ta không?”
Mạc Ly cúi đầu, nghĩ một hồi mới nhẹ giọng: “Đi đường cẩn thận.”
Nghe vậy, Hàn T·ử Tự xoa xoa đầu Mạc Ly, “Không sao, ta sẽ cho ngươi thời gian.”Dứt lời, cuối cùng mới ra khỏi cửa.
Hàn T·ử Tự đi rồi, áp lực trên đầu Mạc Ly lập tức tan đi không ít.
Sau khi Dược Lang biết thương thế của Trình Cửu Nhụ có hy vọng chữa khỏi, *** thần khôi phục lại khá nhiều, theo đó càng lúc càng sống hòa hợp với Mạc Ly. Có đôi khi Mạc Ly lại ngẩn ngơ cho rằng, những chuyện tốt đẹp hôm qua dường như chưa từng phát sinh.
Thời gian chờ đợi có chút khó khăn, tiết trời càng lúc càng nóng lên. Để phòng Trình Cửu Nhụ nằm trên giường sẽ bị hoại t·ử, Mạc Ly và Dược Lang thay phiên giúp chàng trở mình.
Trình Cửu Nhụ cũng có vài lần tỉnh lại, nhưng sau khi được bón thuốc thường chưa nói tới hai câu với họ đã chìm vào giấc ngủ nặng nề.Có đôi khi, Mạc Ly ngồi một bên, lẳng lặng nhìn Dược Lang dùng khăn mát không ngại ngùng từng chút từng chút lau thân thể cho Trình Cửu Nhụ, vừa xoa bóp vừa nói chuyện với chàng, không quan tâm Trình Cửu Nhụ có nghe thấy hay không.
Sự giản đơn chất phác này chẳng hề thiếu yêu thương, vô luận chứng kiến bao nhiêu lần, không lần nào là Mạc Ly không thấy xúc động sâu sắc.
Từ bao giờ, hạnh phúc mà người bình thường dễ như trở bàn tay có thể có được, trong lòng y lại trở thành một thứ xa xỉ phẩm sang quý như vậy?
Ngày cứ thầm lặng trôi qua, nửa tháng sau, Hàn T·ử Tự cuối cùng đã trở lại sơn trang.
Nhiều ngày không nhìn thấy hắn, phỏng chừng là bởi nội thương đã khôi phục, thần thái phi dương không nói, trên khuôn mặt lúc nào cũng bất giác mang theo tiếu ý nhàn nhạt.
Vừa thấy Mạc Ly đến, Hàn T·ử Tự cũng không suy nghĩ nhiều, trước mặt mọi người làm trò kéo y lại. Mạc Ly ở trong lòng Hàn T·ử Tự có chút xấu hổ, chỉ có thể hạ giọng kháng nghị vài câu.
Hàn T·ử Tự cười lớn, trái phải chạm tới chạm lui, ôm Mạc Ly vào sương phòng, “Quả nhiên là nặng hơn một chút, xem ra Ly Nhi có nghe lời ta.”
Mạc Ly quay mặt sang chỗ khác, thậm chí còn không có dũng khí nhìn vào mắt Hàn T·ử Tự. Cảm thấy bàn tay Hàn T·ử Tự đang tháo đai lưng của mình.
TгᴜʏᴇпTT5.me
“Ngươi làm gì…”
Thân thể Hàn T·ử Tự ngăn chút chuyển động tránh né của Mạc Ly, “Đừng lo, ta chỉ muốn nhìn người rốt cuộc đắp thêm thịt ở chỗ nào thôi…”Khẩu khí vừa có ý cười cợt lại vừa có ý hứng thú.
Cơ thể trần trụi lộ ra trước mặt người khác, Mạc Ly ngượng ngùng đến nỗi cả người hồng lên, đôi mắt chỉ có thể nhắm chặt, đến cả thở cũng không dám lớn tiếng, sợ vô ý kinh động đến mãnh thú ngủ đông đã lâu ngày trong núi kia, kẻ không chú ý một cái là có thể nhét mình vào bụng chén sạch.
“Sao lại run rẩy kịch liệt thế này?”Hàn T·ử Tự nhẹ nhàng bắt lấy một điểm hồng anh trước n·gực Mạc Ly, “Vẫn còn sợ ta?”
Mạc Ly không có can đảm lắc đầu, càng không có gan gật đầu, chỉ rùng mình, thoáng run rẩy.
Hàn T·ử Tự thở dài, hôn lên trán Mạc Ly. Chỉnh trang lại y phục cho y, hắn nói: “Thời điểm cũng đã tới rồi, ngày mai ta sẽ bắt đầu chữa thương cho Trình Cửu Nhụ.”
Mạc Ly nghe thấy lời này thì mở mắt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn giúp Cửu Nhụ chữa thương? Không phải để hắn tự học cách chữa thương là được rồi sao?”
Hàn T·ử Tự cười: “Ngốc, nếu mức độ kinh mạch bị tổn thương tự mình vận công là được như ta cơ. Nhưng thương thế của Trình Cửu Nhụ vô cùng nghiêm trọng, đừng nói là nội lực, ngay cả thể lực cũng không còn, công vận lên được sao? Không có ngoại lực bang trợ, có ‘Tẩy Tủy Lục’ cũng như không.”
“Vậy, phải mất bao lâu…”
“Bảy ngày, bảy ngày là được rồi.”
Mạc Ly cúi đầu nhìn ngón tay xoắn lại của mình, nhàn nhạt nói: “Cảm tạ ngươi…”
Hàn T·ử Tự nâng cằm Mạc Ly lên, “Lần sau nói chuyện thì nhìn vào mắt ta mà nói, biết không?”
Bởi vì bị ép ngửng đầu lên, Mạc Ly chỉ có thểnghe theo nhìn về phía Hàn T·ử Tự.
“Ngươi không biết đâu, ánh mắt ngươi đẹp đến thế nào…”
Cảm thấy hơi nóng của nụ hôn đang đậu trên mí mắt.
“Bảy ngày là thời gian cuối cùng cho ngươi, hiểu không?” Ngữ khí của Hàn T·ử Tự vẫn ôn nhu như nước chảy.
Mạc Ly lo lắng đến độ không đáp lại.
“Cho ta một phản ứng.”
Thân thể Mạc Ly run rẩy, mãi lúc sau, gật đầu.
Ngày hôm sau, Hàn T·ử Tự cùng Trình Cửu Nhụ bắt đầu bế quan chữa thương.Bởi vì trong lúc vận công mà có người ngoài tới cắt ngang thì hậu quả khó lường, cho nên thị vệ ngoài cửa bế quan tầng tầng trông gác, thần thái một bộ nghiêm ngặt cứng đờ.
Dược Lang và Mạc Ly trong khoảng thời gian này cũng mất hồn mất vía, mỗi ngày chỉ có thể đưa cơm nước đến trước cửa rồi rời đi, cũng không biết tình hình bên trong như thế nào.Tâm tình Mạc Ly còn như thế, huống chi Dược Lang là lo lắng cho người trong lòng.
Nhưng dù bị dày vò thế nào cũng có thể chịu đựng được, bởi vì có một thứ gọi là hy vọng đang chống đỡ.
Rốt cuộc, bảy ngày khó khăn nhất cũng đã trôi qua.
Lúc cánh cửa bế quan thiết yếu khép chặt được mở ra lần thứ hai, Mạc Ly và Dược Lang thấy Hàn T·ử Tự dìu Trình Cửu Nhụ đã thanh tỉnh ra khỏi cửa.
Nhìn thấy Trình Cửu Nhụ ngày thường chỉ có thể hôn mê trên giuờng cuối cùng đã đứng lên được lần nữa, tuy vẫn gầy gò kinh khủng như trước, nhưng con mắt sáng ngời và thần khí bình tĩnh là sự thật.Nước mắt Dược Lang trút xuống không ngừng như miệng cống mở, thế mà bước chân lại không có biện pháp di chuyển mảy may, chỉ có thểtrừng mắt nhìn Trình Cửu Nhụ được Hàn T·ử Tự dìu lại gần phía mình.
Trông thấy Dược Lang đang khóc thành lệ nhân và Mạc Ly nhợt nhạt lộ ra nụ cười bên cạnh, Trình Cửu Nhụ lờ mờ nói: “Các người cũng chịu khổ rồi.”
Dược Lang lao về phía Trình Cửu Nhụ mà ôm siết lấy, vừa khóc vừa cười, miệng không ngừng mắng “c·hết t·iệt c·hết t·iệt.”
Trình Cửu Nhụ chỉ vuốt tóc Dược Lang, tình ý nồng đậm trong mắt vô pháp che giấu.
Hàn T·ử Tự chắn mình trước Mạc Ly đang ngây ngốc, “Ta thấy ngươi nên noi gương Dược Lang một chút đi, cũng nên xoa dịu an ủi ta chăng?”
Nghe Hàn T·ử Tự nói vậy, Mạc Ly lúc này mới thực sự rời mắt đến người trước mặt. Vừa này, Mạc Ly dồn toàn bộ chú ý vào Trình Cửu Nhụ, chẳng hề chú ý tình hình của Hàn T·ử Tự. Không nhìn thì thôi, khi nhìn đến Mạc Ly lại phát hoảng.
Chỉ thấy thần sắc Hàn T·ử Tự tái nhợt, mồ hôi lạnh rơi đầy trên trán.
Mạc Ly vội vàng đỡ lấy người Hàn T·ử Tự, “Ngươi làm sao vậy?”
Hàn T·ử Tự không chút khách khí mà dồn trọng lượng cơ thể lên Mạc Ly, giọng nói mang ý làm nũng, “Chính là hao tổn chút công lực, có chút vô thực…”
Mạc Ly nhanh chóng đỡ Hàn T·ử Tự quay về sương phòng nghỉ ngơi. Lau mồ hôi trên trán Hàn T·ử Tự, thay y phục rộng cho hắn, lại kéo chăn đắp lại cẩn thận.
“Mấy ngày nay ăn uống không được ư? Ta cho người đem chút đồ ăn lên.”Vừa mới đứng dậy, tay Mạc Ly liền bị Hàn T·ử Tự kéo lại.
“Ly Nhi, ta chỉ muốn ăn đồ ăn ngươi làm…”
Mạc Ly nghe lời này thì sửng sốt, mãi mới hồi phục, chậm rãi đáp một câu “Được.”Hàn T·ử Tự thấy y đáp ứng, nụ cười trên miệng càng xán lạn, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mạc Ly làm cơm trong trù phòng hồi lâu, xong rồi bưng đến phòng gọi người nọ dậy, hầu hạ hắn ăn rồi, cuối cùng mới xong việc.
Hàn T·ử Tự cũng không bắt y dọn dẹp, ôm lấy người đến bên giường. Hôn lên cổ Mạc Ly, Hàn T·ử Tự nói: “Vốn còn tưởng đêm nay sẽ được bồi thường như nguyện, xem ra vẫn phải lực bất tòng tâm…”
Mạc Ly biết Hàn T·ử Tự vì giúp Trình Cửu Nhụ chữa thương, thân thể hư hao cực đại, lại nghe thấy hắn dưới tình hình như vậy mà vẫn nhớ mãi chuyện kia, nhất thời tức giận không biết phải nói gì cho phải.
Hàn T·ử Tự thấy y không nói lời nào, bàn tay vỗ về tấm lưng Mạc Ly: “Đừng giận. Ta chỉ đùa một chút thôi mà.
“Được rồi, tình hình của Trình Cửu Nhụ, muốn nói với ngươi một chút.”Thấy vẻ mặt Hàn T·ử Tự biến đổi, thần kinh Mạc Ly thoáng chốc lại căng thẳng.
“Hắn làm sao? Không phải hắn đã khỏe rồi ư?”
Hàn T·ử Tự đáp: “Ừ, kinh mạch của hắn đã khôi phục hoàn toàn, nhưng công lực ngày xưa thì…”
Mạc Ly buồn bã nói: “Ta đại khái cũng nghĩ tới kết quả này, bất quá cũng tốt hơn nhiều so với trước.”
Hàn T·ử Tự sờ sờ gương mặt Mạc Ly, “Ngươi có thể thông suốt là ổn rồi, với tư chất của hắn, cho dù hiện tại bắt đầu lại từ đầu, không đến năm năm là có thểlấy lại trình độ trước đây.”
“Trong thời gian bế quan ta đã từng hỏi qua nguyện vọng của Trình Cửu Nhụ, hắn tựa hồ không muốn tiếp tục ở lại Thiên Đạo môn. Hắn và Dược Lang đều là người tâm cao khí ngạo, miễn cưỡng cũng không phải chuyện tốt, ta đã nghĩ thế lực Nhất Ngôn đường dù mở rộng mấy cũng có nơi ngoài tầm với, không bằng để chính bọn họ tìm một nơi mình muốn, ta phái người hộ tống họrời đi, coi như là cao chạy xa bay đi.”
Mạc Ly nghe lời này lòng thầm sinh cảm kích, nhưng lại nghĩ Hàn T·ử Tự dùng chuyện chữa thương cho Trình Cửu Nhụ mà ép mình lưu lại, một mạch lại bị kẹt lại trong n·gực không ra được.
“Việc này sớm không nên trì hoãn, nội thương của Văn Sát vì không có ‘Tẩy Tủy Lục’ tương trợ, có lẽ không nhanh chóng tốt lên như vậy, thừa cơ hội hiếm có này, để họ đi cũng là chuyện tốt. Chỉ là, phỏng chừng ngươi sẽ khó chịu rất lâu.”
“Bọn họ… Muốn đi đâu…”
“Mạc Bắc.”
Trong đầu Mạc Ly bất giác tưởng tượng thấy miền đất cát vàng dày đặc, “Nơi đó, rất xa…”
“Có phải sau đó, ta cũng không được gặp họ?”
Hàn T·ử Tự hôn nhẹ lên nước mắt Mạc Ly, “Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ mang ngươi đi tìm họ.”Nhéo nhéo chiếc mũi hồng lên của Mạc Ly, Hàn T·ử Tự nói: “Ngày mai sẽ cho ngươi đi tiễn họ, đừng khóc nữa, tránh cho họ cũng khó chịu.”
Mạc Ly không nói, chỉ lấy tay lén lau nước mắt.
“Còn ta đây, cũng không bắt ngươi cảm tạ, thế nhưngdù sao ngươi cũng nên bày tỏ một chút thành ý chứ?”Hàn T·ử Tự rõ ràng chơi xấu.
Mạc Ly suy nghĩ một chút, mới động thân, hôn lên trán hắn.
“Ai, Hàn T·ử Tự ta vì ngươi, coi như c·hết cũng không tiếc.”
Ôm lấy Mạc Ly vào lòng, cuối cùng Hàn T·ử Tự cũng không thể chống đỡ được nữa, nhắm mắt ngủ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »