Chương 1: Nhuộm m·áu Hạ gia trang
Đêm lành lạnh. Tiếng chim ăn đêm gào lên gọi bạn nghe thật thê lương.
Dưới ánh trăng sáng rõ, bình thường Hạ gia trang không hoang vắng thế này.
Hôm nay lại là sinh thần (sinh nhật) của Hạ Hoa Liên, tam tiểu thư Hạ gia, đáng lẽ mọi thứ đều phải được trang hoàng rực rỡ, khách khứa đông đúc thì bây giờ lại hoang tàn lạnh lẽo. Mùi m·áu tanh nồng nặc bốc lên.
Toàn bộ người trong Hạ gia trang đều đã c·hết. Chỉ còn có Hạ Tinh đang run lẩy bẩy trong vòng tay cũng đang run rẩy của một người khác. Chỉ là cái run của cô bé mười ba tuổi là do sợ hãi còn người kia là sự run rẩy của tuổi già.
~// TᖇᑌYỆᑎTTS.me //~
Trên mặt đất có một bóng đen đang di chuyển. Hắn có bóng, không phải là ma. Nhưng hắn là quỷ. Tuyệt đối là Quỷ….Khi vừa đến, hắn đã chộp lấy cổ Tam tiểu thư, bẻ mạnh…Sau đó rạch một vết dài trên chiếc cổ trắng nõn. M·áu tuôn lênh láng, hắn không ngần ngại nuốt hết vào bụng, thong thả như đang thưởng thức một món ngon.
Đêm nay là một đêm khủng khiếp nhất trong đời Hạ Tinh từng nếm trải. Ban đầu là một tốp c·ương t·hi đột ngột tấn công vào Hạ gia trang. Lão gia và đại phu nhân bị g·iết đầu tiên, sau đó là bác Phúc, Thương tỷ tỷ…rồi nhiều người quen biết khác của Hạ Tinh nữa. Hôm trước Hạ Tinh lỡ tay làm đổ đèn lưu ly trong phòng Nhị tiểu thư nên bị nhốt trong phòng củi, nhờ vậy mà không có mặt nơi đại sảnh.Tuy nhiên trong khe hở chật hẹp của vách phòng củi, cảnh tượng đẫm m·áu đó trọn đời Hạ Tinh cũng chẳng thể quên.
Gã ấy đến, cứ như một vị anh hùng oai nghi lẫm lẫm. Hắn g·iết c·hết tất cả những c·ương t·hi có mặt trong « tiệc m·áu » để rồi sau đó tiếp tục hưởng thụ buổi tiệc của riêng mình bằng m·áu của Tam tiểu thư…Chân Hạ Tinh mềm nhũn. Cô bé tưởng mình đã c·hết khi có bàn tay ai đặt nhẹ lên vai.
Đó là một bà lão tóc bạc da mồi, dáng người khắc khổ. Chỉ có đôi mắt là ấm áp. Những sợi gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay gầy guộc, dịu dàng, thật dịu dàng kéo Hạ Tinh vào lòng. Tiếng tim bà đang đập. Bà là một con người.
Một con người đi bên cạnh một c·ương t·hi.
-Cô bé, con không cần sợ. Thiếu gia sẽ không hại con đâu. Không hại con đâu.
Bà nói đúng. Một con mồi là quá đủ. Lượng m·áu của cô gái thanh xuân đủ cho hắn no bụng. Cô nhóc này, gầy nhom bé nhỏ, m·áu cũng chẳng có bao nhiêu.
Mấy hôm trước « huyết nô » của hắn còn ho ra m·áu, thứ m·áu bệnh tật ấy chẳng ngon lành gì. Bà ta còn ho thêm vài lần nữa suốt cả đêm. Bàn tay già nua buổi sáng chải tóc cho hắn cũng rất chậm chạp, làm hắn không khỏi bực mình.
-Thiếu gia à…Lão nô có lẽ cũng sắp đến lúc « đó » rồi. Thiếu gia…
Hơn hai mươi năm bà ta đi theo hắn. Dù ban đầu chỉ là ép buộc, nhưng loài người là thế. Khi không còn ai là người thân bên cạnh, người ta sẽ chuyển sang yêu thương những gì đó gần gũi bên mình nhất. Hắn – tuy là một c·ương t·hi sống bằng m·áu người, mang bà theo cũng không phải vì ý tốt nhưng 20 năm qua cũng đủ hình thành trong bà một tình cảm ấm áp, nhất là khi bà nhận ra bước chân hắn đã không còn nhanh nữa, chỉ để đợi bà bước theo sau.
-Thiếu gia cũng nên tìm một « huyết nô » khác. Cũng không nên chọn người già cả như tôi nữa. Tốt nhất là tìm một người trẻ tuổi, là một nữ t·ử. Như thế sẽ có nhiều thời gian hơn để gần gũi với người, chăm sóc lâu hơn cho thiếu gia.