Chương 24: Bí mật của c·ương t·hi

Sau vài ngày, sức khỏe An Thúy Bình tương đối hồi phục. Cái thai cũng ổn định, vẻ căng thẳng lo lắng trên mặt Tiêu Hạ mới từ từ buông xuống. Hạ Lang và hắn cũng chẳng mấy khi chạm mặt. Mỗi lúc Hạ Lang ở hang thì hắn thường bỏ ra ngoài, có lẽ là để tránh xung đột xảy ra.
Nhưng có một hôm, Tiêu Hạ vừa ra ngoài một chút thì Hạ Lang cũng bước theo. Thấy thái độ của hắn, Hạ Tinh đang bồng đứa bé cũng không khỏi lo lắng, vội đứng dậy gọi với theo:
-Hạ Lang…
Hắn quay lại, bảo nàng:
-Đừng lo, không có gì đâu.
Rồi đi thẳng… Đứa trẻ lại quấy khóc làm Hạ Tinh không theo kịp nhưng An Thúy Bình đã lên tiếng:
-Cô đừng lo. Chàng đã bảo hai người là ân nhân, sẽ không có gì đâu.
…Cả hai cô gái lại cùng ngồi bên nhau trong hang động. Thúy Bình rụt rè hỏi Hạ Tinh:
-Đứa trẻ này…là con của cô nương và…người đó sao?
Hạ Tinh ngẩn ra rồi chợt hiểu. Nàng lắc đầu:
-Không phải. Tôi và Hạ Lang chưa có con.
Thúy Bình ồ lên một tiếng có vẻ thất vọng. Có lẽ nàng ấy cũng đang rất muốn biết, kết tinh của người và một c·ương t·hi, kết quả sẽ là thế nào.
-Thúy Bình…cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?
Thúy Bình 19 tuổi lớn hơn Hạ Tinh. Nhìn cử chỉ của nàng Hạ Tinh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng các tiểu thư Hạ gia trong đấy. Thân phận nàng có lẽ là không bình thường.
-Thúy Bình tỷ…Làm sao tỷ lại gặp huynh ấy?
Thúy Bình không giấu giếm và thấy cũng không có gì phải giấu giếm. Khi Hạ Lang giúp họ, hai người đã nhận định, đây là ân nhân của mình rồi.
Hạ Tinh lẳng lặng nghe hết chuyện. Nàng chợt hỏi Thúy Bình:
-Tỷ có yêu huynh ấy không?
Nàng ấy không trả lời, mặt lại đỏ hơn. Cùng là phụ nữ, Hạ Tinh hiểu được…. Ban đầu không có tình cảm sâu nặng nhưng rõ ràng theo thời gian, không con tim mềm yếu nào không tan chảy, nhất là hắn đã quá tốt với Thúy Bình, hết mực yêu thương chăm sóc cho nàng.
-Tỷ có thai mấy tháng rồi?
Thúy Bình đưa tay nhẩm tính. Rồi nàng nhẹ nhàng:
-Chắc là 2 tháng rồi.
-Tỷ có sợ không?
Thúy Bình gật nhẹ đầu. Tuy Tiêu Hạ nói cho nàng biết, chuyện c·ương t·hi có con với loài người không phải hiếm nàng vẫn sợ. Con ra đời sẽ giống hắn hay nàng, nó sẽ lớn lên như thế nào?…. Vì lẽ đó mà khi nhìn thấy Hạ Tinh ôm đứa trẻ, Thúy Bình cứ ngỡ là con của nàng nên mới định tìm hiểu sơ qua.
-Tỷ đừng lo. Có huynh ấy rồi sẽ ổn thôi mà.
Sau phút bỡ ngỡ, Thúy Bình và Hạ Tinh trò chuyện rất nhiều….Hạ Tinh bắt đầu hình dung được:cuộc sống của Tiêu Hạ so với Hạ Lang căn bản là giống nhau, tuy nhiên cũng có một số khác biệt, nhất là thói quen và nhu cầu săn mồi.
Tiêu Hạ 10 ngày mới “ăn” một lần. Thức ăn của hắn là m·áu người lẫn động vật. Theo lời Tiêu Hạ kể lại cho Thúy Bình thì c·ương t·hi uống m·áu người hay động vật gì cũng được. Song m·áu người nguồn dinh dưỡng cao hơn do bên trong có sự sợ hãi, hoảng loạn của một sinh vật bậc cao biết suy nghĩ. Nếu uống được m·áu người có công phu, pháp lực, c·ương t·hi cũng sẽ hấp thụ được nguồn năng lực ấy mà mạnh mẽ hơn. Uống m·áu động vật là một hình thức ăn chay cũng như khi c·ương t·hi nuôi huyết nô vậy…. Lượng m·áu mỗi lần uống của c·ương t·hi không đến nỗi làm con người phải c·hết nhưng do bản thân c·ương t·hi cũng được xem như một loài động vật ăn thịt, không ai muốn để lại “tàn dư”, giúp những kẻ săn mồi giống mình mưu lợi. Vì lẽ đó c·ương t·hi thường g·iết c·hết con người và uốuy1L cạn m·áu tươi ngay.
Hạ Tinh khẽ rùng mình…Hạ Lang cũng thường g·iết người uống m·áu. Nếu hắn chỉ dùng một lượng m·áu nhỏ đủ với nhu cầu của mình thì nạn nhân sẽ không c·hết. Hắn có lẽ cũng biết chuyện đó nhưng bản năng thú săn mồi chẳng cho Hạ Lang cơ hội nhân đạo với con mồi nhìn có vẻ yếu ớt  song nhiều lúc lại là kẻ địch nguy hiểm nhất của mình.
-c·ương t·hi sẽ không già đi sao tỷ tỷ?
Đó cũng là điều Hạ Tinh luôn muốn biết. Phụ nữ luôn là phụ nữ. Bây giờ các nàng đang trong độ chín muồi của nhan sắc nhưng 10, 20 năm sau là sẽ nhanh chóng phai tàn. Lúc đó thì…
-Chàng nói c·ương t·hi cũng như con người vậy, cũng sẽ lớn lên và già đi. Tạo hóa không cho loài nào bất t·ử. Tuy nhiên nếu….nếu g·iết một c·ương t·hi nào khác năng lực cao hơn thì sẽ làm thời điểm thanh xuân của người đó kéo dài mãi mãi…Người đó sẽ không già đi nữa. Nếu muốn trở lại bình thường thì phải tiếp tục uống m·áu một c·ương t·hi cấp cao khác, ăn tim của hắn ta nữa thì mới mong…
Hạ Tinh và Thúy Bình đều khựng lại. Hai gã c·ương t·hi đã cùng nhau ra ngoài. Có khi nào họ sẽ cấu xé nhau để giành trái tim của đối thủ? Cả hai đều không già đi theo năm tháng, đều là những c·ương t·hi muốn cùng người vợ của mình trải qua những ngày cùng sống ở thế gian?
May là sự lo lắng không thành sự thật, Hạ Lang về sơn động trước, sau đó Tiêu Hạ cũng về theo.
Thứ Hạ Lang mang theo chỉ có củi và trái cây cùng một ít thịt tươi, còn Tiêu Hạ là một con gà đã được nướng chín vàng ươm. Hắn cũng cầm theo một chiếc áo ấm lớn, đưa cho An Thúy Bình.
-Nàng mặc vào đi!
-Thiếp có rồi mà…- ThúyBình sửa lại áo –Chàng lại xuống thị trấn sao?
-Ừ. Ta xuống đó viết mấy bứcthư pháp, cũng k·iếm được khá tiền.
Thời buổi nguy hiểm trùng trùng, dân chúng bị nạn c·ương t·hi uy hiếp nhưng những người quyền quý vẫn bình chân như vại. Họ có tiền thuê nhiều pháp sư về bảo vệ. c·ương t·hi thông minh cũng ít tìm đến bọn họ. Không ai muốn dấn thân vào nguy hiểm cả, với một con mồi tay không tấc sắt và một con mồi được nhiều người khác bảo vệ, đương nhiên là chọn thứ dễ ăn hơn rồi.
Bên kia, Hạ Tinh nhận mớ thịt tươi và trái cây từ tay chồng, lo lắng căn dặn:
-Chàng đừng có đánh nhau vớiTiêu đại ca nhé! Em sợ lắm….
-Muội an tâm đi – Tai cươn gthi vốn rất thính, Tiêu Hạ nghe rõ chuyện, nói vọng qua – Muội và tướng công đã cứu vợ chồng ta, nếu chồng muội có đánh, ta sẵn sàng quỳ xuống trước mặt hắn. Tuy nhiên, c·ương t·hi không đánh đồng loại chẳng có sức phản kháng nên rồi sẽbkhông có xung đột gì giữa chúng ta đâu.
Hạ Tinh yên tâm hơn một chút. Nàng nhóm lửa nướng thịt và hâm nóng sữa con beo mới mang về cho đứa trẻ mới được đặt tên là Hạ Đồng uống. Hạ Lang lặng lẽ giúp nàng làm việc. Tiêu Hạ sau khi đỡ Thúy Bình nằm xuống, từ từ bước sang.
Mấy hôm nay hắn mải lo cho vợ nên không để ý đến đứa trẻ này. Hôm nay bước sang nhìn một chút. Hạ Đồng mở đôi mắt trong veo nhìn hắn. Đôi má đỏ au dưới ánh sáng chập chờn của ánh lửa càng thêm vẻ đáng yêu.
Bất giác, Tiêu Hạ khom ngườ ixuống. Móng vuốt trên tay hắn bật ra, lướt qua mặt Hạ Đồng. Động tác nhanh như chớp khiến Hạ Tinh dù trông thấy cũng không kịp làm gì, chỉ có thể hét lên:
-Tiêu đại ca…Huynh…đừng…
Hạ Lang cũng ra tay. Song không hổ là một c·ương t·hi “kỳ cựu”, Tiêu Hạ phản ứng nhanh nhẹn, một tay vẫn ôm Hạ Đồng đang khóc ngần ngật, một tay chống lại đánh bật những đòn tấn công của Hạ Lang.
:: TruyenTTS.me ::
-Tiêu đại ca, huynh đừng làm bậy. Đồng Đồng còn nhỏ lắm, m·áu của nó không uống được…Tiêu đại ca…
-Tướng công, chàng dừng tay lại –AnThúy Bình cũng nhổm dậy, hoảng hốt gọi lớn. Bình thường tuy tính cách Tiêu Hạ có chút thất thường nhưng xưa nay hắn cũng chưa từng làm hại trẻ con, khiếnThúy Bình trong phút chốc không biết phải làm gì –Tướng công…A…
Bụng nàng lại nhói lên. Tiêu Hạ chậm lại động tác, phóng vút về bên vợ. Không bỏ lỡ cơ hội, Hạ Lang nhanh chân đứng chặn trước mặt hắn, giằng lại Hạ Đồng đang khóc ngất. Song hình như Tiêu Hạ đã đạt được mục đích. Trên má Hạ Đồng một vết xước rướm m·áu, còn Tiêu Hạ chậm rãi đưa móng lên miệng, dường như đang nếm m·áu của Hạ Đồng.
M·áu của đứa trẻ…Hạ Tinh kinh ngạc.Màu m·áu đen kịt, giống hệt m·áu Hạ Lang:
-Khi ngươi nhặt nó về, cha mẹ nó đều đã c·hết, phải không?
-Phải…
-Ngươi cứu nó từ bọn c·ương t·hi hơi trễ…- Tiêu Hạ thở dài- M·áu nó đã bị nhiễm độc. Rồi nó sẽ từ từ trở thành giống chúng ta thôi.
Hạ Tinh kinh ngạc chôn chân tại chỗ. c·ương t·hi không phải là như Hạ Lang hay Tiêu Hạ, chỉ sống bằng m·áu người thôi sao? Hạ Đồng vẫn uống sữa, vẫn khóc, là một đứa trẻ bình thường mà?
-Có lẽ hai người không biết. –Tiêu Hạ thong thả giải thích – c·ương t·hi chúng ta chia thành 3 loại: loại hoàn toàn là c·ương t·hi như ta chẳng hạn. Cha mẹ ta đều là c·ương t·hi, sinh ra ta đương nhiên là có lý trí ngay từ nhỏ, thức ăn là m·áu người…Còn lại 2 loại c·ương t·hi phi tự nhiên: một là c·ương t·hi không lý trí. Bọn chúng chỉ là những cái xác di động,chỉ biết ăn mà chẳng có cảm xúc, tuổi thọ ngắn, sống được tối đa mười mấy năm. Bọn chúng nếu tấn công người mà không móc tim hay xé xác họ thì sẽ để lại độc c·ương t·hi khiến x·ác c·hết đó sống lại, trở thành như bọn chúng…Tuy nhiên cũng có trường hợp, nạn nhân bị trúng độc c·ương t·hi nhưng không biến đổi thành xác sống ngay mà vẫn lớn lên như người bình thường, trong một điều kiện nào đó tiếp xúc với m·áu tươi thì mới trở thành c·ương t·hi như…
Tiêu Hạ chợt im lặng, hướng mắt về phía Hạ Lang:
-Như Hạ Lang và Hạ Đồng vậy. Ta và Hạ Lang đều là c·ương t·hi có lý trí nhưng chúng ta vẫn có sự khác biệt. Đó là…
Bàn tay của Tiêu Hạ lại bật ra móng vuốt. Hắn rạch lên tay mình, tạo nên một vết rạch dài…
Không có m·áu. Vết thương khép miệng lại, rất nhanh.
-Những kẻ đã từng là người, sau nhiễm độc c·ương t·hi vẫn có m·áu màu đen.Chúng cũng có năng lực mạnh nhưng đa số sẽ bị c·ương t·hi thuần chủng g·iết c·hết trong chuỗi sinh tồn. Hạ Lang sống sót và mạnhmẽ như thế là một trường hợp đặc biệt, rất đặc biệt…Nhưng Hạ Đồng thì không maymắn như vậy…Nó vẫn chưa nếm m·áu, chưa trở thành một c·ương t·hi thật sự, uống đượcmáu nó sẽ giúp c·ương t·hi thông minh tăng cường năng lực rất nhiều….
Hắn lại ngừng lại một chút. Tiếng gió rít mang theo mùi nồng đậm. Hạ Lang có lẽ cũng đã nhận ra:
– Ít nhất là ba mươi tên…Ta và Hạ Lang mỗi bên mười lăm đứa. Hai nàng không được rời khỏi chúng ta một bước. Nhanh lên!

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »