Quyển 7 – Chương 45: Khôi Tinh Thích Đẩu
Vùng núi Lão Hùng Lĩnh nhiều động lắm rừng, bầy vượn chiếm cứ trong núi tùy nghi tung hoành, gây ra mối họa không nhỏ, thương nhân khách gần xa một mình đi qua nơi này thường khốn khổ với chúng. Con vượn già đầu đàn lại càng gian xảo độc ác, một chân nó đã bị cỗ quách t·ử kim nghiền nát, lúc rơi xuống địa huyệt còn lăn lộn va đập làm gãy thêm mấy cái xương sườn, sau cùng bị phi đao đ·âm cho thủng bụng, lòi cả ruột ra ngoài, biết mình không sống nổi nữa, bèn nén đau lê cái chân gãy với mớ ruột rà, định lấy đá đập c·hết Hồng cô nương, có c·hết cũng phải lôi cô ta theo cho có bạn.
Gà Gô mắt nhìn sáu lộ, tuy bị c·ương t·hi quấn chặt không thể thoát thân nhưng biết hết mọi động tĩnh xung quanh, mắt thấy tính mạng Hồng cô nương đang trong đường tơ kẽ tóc, bình thường thi không cần tốn sức, chỉ một phát đ·ạn là xong, nhưng lúc này viêm âm đơn trong cơ thể c·ương t·hi sau lưng thực quá lợi hại, lỡ bị nó ngoác mồm cắn được, sinh khí sẽ lập tức tiêu tan.
Anh ta dùng hết sức bình sinh, chống khuỷu tay vào cằm c·ương t·hi, nhưng chưa được mấy hồi đã cảm thấy khó mà trụ nổi. Cương thhi này lúc sinh tiền vốn là mãnh tướng chinh chiến nhiều năm, vào thời binh khí vô tình đó, làm đến chức Đại tướng thống binh đa phần đều là người có chiến công lừng lẫy lên ngựa xuống ngựa ôm chùy khiển giáo, toàn thân cơ bắp nở nang, lại thêm dáng dấp người này cao to lực lưỡng, cao hơn cả Gà Gô hẳn một cái đầu, sau khi c·hết cơ thể vẫn không hề khô héo, âm đơn trong cơ thể chưa bị hóa tán nên âm dương lưỡng khí hút chặt lấy nhau, không phải c·ương t·hi nhập tràng vồ người mà chính là chân đơn trong cơ thể dẫn động thi thể tìm tới nơi có sinh khí.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Gà Gô không biết phải làm sao, thấy con vượn già toàn thân m·áu me đang định ra đòn sát thủ, chỉ một tích tắc nữa hòn đá trên tay nó sẽ đập xuống, giờ không ra tay ngăn cản thì chỉ còn nước trơ mắt nhìn Hồng cô nương vỡ sọ, anh ta đành liều c·hết cứu người.
Ý nghĩ vừa lóe lên kế hoạch liền vạch sẵn, Gà Gô lập tức hạ khuỷu tay xuống, lỗ mồm đen ngòm của c·ương t·hi sau lưng liền ngoác ra, bập vào gáy anh ta mà cắn.
Nhân lúc c·ương t·hi từ phía sau nhào tới, Gà Gô lật người đứng dậy, cõng theo cái xác lăn đến bên Hồng cô nương.
Gà Gô đang ngửa mặt lên trời, đúng lúc cái mồm đầy âm khó của c·ương t·hi ở ngay sau lưng định bập xuống ngoạm lấy cổ anh ta, con vượn già cũng giơ cao hòn đá phang xuống. Gà Gô vội nghiêng đầu tránh, hòn đá to sượt qua má anh ta, phang trúng đầu c·ương t·hi.
Nghe bụp một tiếng khô khốc, c·ương t·hi ở ngay sau lưng Gà Gô nên lúc hòn đá đập xuống cũng cào vào mặt anh ta máy vết m·áu, đau rát như phải bỏng.
Cái thế vừa lăn vừa tránh này chính là tuyệt học tinh túy cả đời của Gà Gô, sớm hơn một bước, châm một bước, hoặc sai lệch một li nửa tấc, thì hòn đá con vượn già đập xuống sẽ không phang trúng đầu c·ương t·hi, mà là đầu anh ta và Hồng cô nương, sống hay c·hết chỉ cách nhau một đường tơ kẽ tóc này thôi, Gà Gô chẳng còn lòng dạ để ý đến vết thương trên mặt nữa, chỉ biết thầm tạ ơn Chân thần che chở.
Con vượn già lúc này toàn thân đầy m·áu, trông như ác quỷ, nó không ngờ bên cạnh tự dưng lăn tới hai người một sống một c·hết, định lấy đá đập c·hết người con gái kết quả lại thành ra đập trúng đầu c·ương t·hi nên càng tức tối, mớ ruột càng chảy càng dài, đen lòm lòm một đống trước thân, khiến mắt nó hoa cả lên vì mất m·áu quá nhiều.
Nhưng con vượn già sống lâu nên tinh quái, nó biết mình sắp c·hết, tất cả đều do Hồng cô nương hạ độc thủ, nếu không tự tay g·iết c·hết cô ta thì dù c·hết cũng không nhắm mắt được. Hung quang đột nhiên lóe lên trong mắt, nó chẳng buồn để ý tới con đau toác bụng lòi ruột, lại vớ lấy một hòn đá khác, nhằm vào đầu Hồng cô nương đang bất tỉnh nhân sự mà phang.
𝓣𝓻𝓾𝔂𝓮𝓷𝓣𝓣𝓢.c0m
Gà Gô thấy con vượn già c·hết đến đít vẫn còn muốn g·iết người thì nộ khí xung thiên, nghiến răng quát lớn: “To gan”, hai chân giãy khỏi c·ương t·hi phía dưới, định nhổm dậy kết liễu con vượn già, không ngờ c·ương t·hi đang bị anh ta kẹp bên dưới tuy hộp sọ vỡ toác, mặt lõm vào thành hốc nhưng âm đơn trong cơ thể vẫn không hề suy suyển, hòn đá lăn sang một bên, cũng lập tức bị luồng âm khí trong mồm c·ương t·hi hút lấy.
Gà Gô trong lòng ớn lạnh, đúng là âm hồn quấn chặt lấy thân, lẽ nào hôm nay lại chịu c·hết ở đây? Mọi phúc họa tồn v·ong của phái Ban Sơn đều phụ thuộc cả vào anh ta, sao anh ta có thể c·hết dễ dàng như vậy? Cũng lại cái khó ló cái khôn, thấy con vượn già lông mao tua tủa m·áu me đầm đìa vừa hay đứng ngay cạnh mình, tay giơ cao hòn đá, Gà Gô không thể nhấc người bèn giơ cao chân nhằm trúng hạ bộ nó đá quét một vòng.
Con vượn già sắp c·hết đến nơi, bao nhiêu m·áu trong cơ thể đã chảy cạn qua vết thương nơi ổ bụng, sao trụ được trước cú quét liên hoàn của Gà Gô, liền ngã lăn ra đất.
Gà Gô xuất chiêu như gió, một tay túm lấy cổ con vượn lôi tới trước mặt, nếu bình thường, hẳn nó phải giãy giụa một hồi, Gà Gô chưa chắc tóm nổi, nhưng lúc này nó đã bị thương quá nặng, sức cùng lực kiệt không thể phản kháng, bị Gà Gô ấn sát xuống đất, lôi vào tận mồm c·ương t·hi không lệch một li.
Con vượn già không kịp kêu tiếng nào đã bị âm đơn trong cơ thể c·ương t·hi đời Nguyên hút chặt, chút sinh khí còn sót lại trong thân sống đều chảy hết vào mồm c·ương t·hi, chỉ nghe mấy tiếng ú ớ, lớp lông bạc trắng trên mình con vượn già trong tích tắc đã rụng sạch giống như bị lột, sắc hình lão hóa nhanh chóng.
Con vượn già vốn đã thoi thóp hơi tàn, sống dở c·hết dở, nay lại bị âm đơn hút chặt, m·áu huyết trong cơ thể như đông cứng lại, trong tích tắc đã biến thành một túi da rỗng không còn sinh cơ, giống như gã người Miêu, tuy chưa dứt hơi hoàn toàn, nhưng tứ chi đều không thể động đậy, hai tròng mắt vô hồn đảo đi đảo lại trong hốc mắt khô héo sâu hắm như đầu lâu, thần sắc trên mặt khó phân biệt sống c·hết, thực vô cùng đáng sợ.
Gà Gô ra tay bất ngờ, biết con vượn già thành quỷ thế mạng, bỗng cảm thấy luồng sức mạnh hút hồn âm hàn vô tận sau lưng lập tức tan biến, may mà trước đó anh ta đã nuốt chân đơn của con rết sáu cánh trong tiên cung Bình Sơn, nếu không dù chưa bị c·ương t·hi cắn trúng, cũng khó lòng chống đỡ nổi luồng âm khí toát ra từ miệng nó. Cũng nhờ vậy mà viên rết đơn trong cơ thể Gà Gô đã tự mất đi, nếu nó không tiêu tan, Gà Gô sớm muộn sẽ bị nổ tung Đan Điền mà c·hết, có lẽ số trời đã định, không bắt anh ta phải c·hết ở đây nên mới khéo gặp cơ duyên này, song lúc đó anh ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó.
Gà Gô nhân khi con vượn già bị âm đơn hút chặt, liền tung người vọt lên như cá chép giãy, không chút chần chừ túm lấy bào phục sau lưng c·ương t·hi, kéo cả nó cùng con vượn già lên.
Lúc này cỗ thây vẫn quắp chặt lấy con vượn già hồn phách chưa tan, nhất định không chịu buông, Gà Gô liền triển khai tuyệt kỹ Khôi Tinh Thích Đẩu khắc chế c·ương t·hi, thoắt cái anh đã lên tới sau lưng c·ương t·hi, hai tay luồn dưới nách nó rồi khóa trái sau gáy, đầu gối tì vào xương sống, như thế này dù là thi quỷ ngàn năm gặp phải bí thuật Ban Sơn cũng phải bó tay chịu c·hết.
Đào mồ trộm mả đều không tránh khỏi phải cham trán với người c·hết trong mồ, nhưng giữa Phát Khưu Mô Kim và Ban Sơn Xả Lĩnh không chỉ khác nhau về thuật đổ đấu, mà ngay thủ pháp đối phó với cổ thây cũng hoàn toàn khác biệt. Mô Kim Hiệu úy hành sự đều nhuốm vẻ thần bí, họ không tùy tiện phạm đến thi thể của mộ chủ trong quan, thường đeo găng tay để mò minh khí, một khi thất thủ lập tức thoát thân, gặp phải c·ương t·hi bật dậy hại người thì dùng móng lừa đen nhét vào mồm x·ác c·hết.
Xả lĩnh người đông thế mạnh, quen dùng khí giới, sau khi khai quan lập tức dùng sào tre khều c·ương t·hi, phủ lưới cá, sau đó treo ngược thi thể mộ chủ lên giày vò quất đạp, moi ruột móc mồm đoạt châu ngọc, sau cùng bất kể cỗ thây có hiện tương thi biến hay không đều dùng d·ao băm thành trăm mảnh hoặc châm lửa đốt, giày xéo tro cốt, thủ đoạn vô cùng tàn khốc, các phái trộm mộ không ai như họ.
Còn Ban Sơn đạo nhân đào lăng quật mộ xưa nay chỉ dựa vào phương thuật sinh khắc chế hóa, đối phó với thi biến trong cổ mộ có tuyệt kỹ Khôi Tinh Thích Đẩu trong cổ thuật Thiên Quan Phục Thi trận lưu truyền từ thời Tây Hán, dựa vào thủ pháp lanh lẹ để bẻ gãy xương sống c·ương t·hi, một khi thi triển thì ngay cả thi tiên thành hình cũng không tránh được.
Gà Gô đã xuống tay là không dung tình, đã dung tình thì không xuống tay, trước đây năm lần bảy lượt đều không gặp thời cơ, ngược lại còn suýt mất mạng, lần này chính là thời cơ không thể để lỡ, mất rồi sẽ không đến lại, tay chân anh ta tức thì dồn lưc, chỉ nghe tiếng xương cốt trong người c·ương t·hi từ từ nứt gãy, giống như từng lớp lụa cũ giấy bong vò đi vò lại, cổ thây bị anh ta vặn ngược ra sau, đầu ngửa lên trời, con vượn già dở sống dở c·hết đằng trước như được đại xá, rơi khỏi mồm c·ương t·hi, nằm rũ rượi dưới đất, đến lúc này mới trút hơi thở cuối cùng, c·hết không nhắm mắt.
Cái cổ thây lúc sinh tiền từng làm đại tướng thống binh này cũng thực lợi hại, đổi là kẻ khác chắc đã bị Gà Gô nhẹ nhàng bẻ gãy xương sống từ lâu, nhưng nội đơn trong nó ngưng kết không tan, tuy c·hết mà vẫn như còn sống, da thịt xương cốt toàn thân hãy còn rắn chắc, dáng người lại cao to vãm vỡ, Gà Gô bẻ một cái vẫn không nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn thì điên tiết lên, khóa chặt tay nó, vận hết mười hai thành công lực.
Bỗng nghe bộ liên hoàn giáp trên người c·ương t·hi rung lên loảng xoảng, xương cốt va vào nhau gãy lìa, thủ cấp cùng mười mấy đốt xương sống bị Ban Sơn đạo nhân đánh bật khỏi lồng n·gực, cái xác không đâu to lớn khực một tiếng rồi đổ khuỵu xuống đất, một bãi m·áu đen sì lẫn với nội tạng, từ cổ b·ắn ra ngoài cùng sống lưng, tung tóe trên đất.
Gà Gô vẫn hết công lực, hai mắt vằn lên những tia m·áu đỏ, người như chìm vào trạng thái điên dại, túm lấy đầu c·ương t·hi giơ ra trước mặt nhìn rồi giận dữ quăng ngay xuống đất, đứng ngây ra tại chỗ hồi lâu mới dần định thần lại, cảm thấy tứ chi mình mẩy đau nhức không chịu nổi.
Gà Gô cắn răng định thần, nhặt cây đèn bão đang lăn lóc dưới đất lên soi khắp xung quanh, chỉ thấy quang cảnh ngổn ngang hỗn loạn, xác con vượn già và c·ương t·hi đầu lìa khỏi cổ nằm chắn ngang dưới đất, một bên là Hồng cô nương mặt vàng như nghệ, may mà chỉ bị gãy chân, đau quá nên ngất đi thôi, bỏ công cứu chữa chắc không vấn đề gì, ngược lại người Miêu ở góc kia đã như ngọn đèn tàn trước gió, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, tính mạng khó mà giữ được.
Gà Gô thực không muốn nhìn thấy gã người Miêu c·hết thảm thế này, anh ta chau mày cúi xuống tìm k·iếm trong đống nội tạng xổ ra từ cơ thể c·ương t·hi, chỉ thấy giữa mớ m·áu thịt hỗn độn có một viên chân đơn màu xanh sẫm cỡ bằng đầu ngón tay. Các phương sĩ trong tiên cung Bình Sơn từng ninh nấu c·ương t·hi để luyện âm đơn, trải qua hàng trăm năm vẫn chưa luyện thành, không ngờ bên trong thi thể của vị kỳ nhân Tây Vực này lại có một viên.
Âm đơn rời khỏi Đan Điền lập tức mất đi lực hút âm hàn, nếu không dùng phương pháp đặc biệt bảo tồn, thứ này cũng chỉ giống như những loại nhục linh nhục khuẩn, không quá nửa ngày sẽ héo khô phong hóa.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Gà Gô: “Vật này đương nhiên có thể kéo dài mạng sống!”. anh ta vội cúi xuống nhặt lấy viên âm đơn bước nhanh tới cạnh người Miêu, đem viên chân đơn nghiền nát hòa với nước, đoạn đổ vào miệng người Miêu. Ánh mắt mờ đục lờ đờ của người Miêu dần dần tụ lại, tạm thời xem như giữ được mạng sống, nhưng khí huyết trong người anh ta đã quá yếu, thể trạng già yếu lụm khụm không thể nào hồi phục, e rằng sau khi ra khỏi đây cũng chỉ sống thêm được dăm ba năm nữa mà thôi.
Dù sao cũng tốt hơn là bỏ mạng tại chỗ, Gà Gô thấy âm đơn quả nhiên linh nghiệm thì không đề phòng gì nữa, đang định quay lại bó cái chân gãy cho Hồng cô nương, bỗng cảm thấy một trận âm hàn ở ngay phía sau, vội quay lại nhìn, bất giác toát mồ hôi lạnh, cỗ c·ương t·hi không đầu Thi vương Tương Tây không biết trúng phải tà thuật gì mà tỏa ra một luồng gió âm, lặng lẽ bật dậy, im lìm đến đứng ngay sau lưng anh ta.