Chương 97: Giống nhau

“Làm sao không giống, ngươi nói cho trẫm a, tiểu t·ử kia!”
–oOo–
Edit:Miu Miu.
Beta:Bạch Hồ.
–oOo–
“Tiểu….Trẫm đã biết, một lát trẫm sẽ đến xem ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi đi!”
Ly Nhật Diệu thần sắc ảm đạm mất mác buông Tiếu Mạch ra. Tiểu t·ử kia quả nhiên không thể tha thứ trẫm, bất quá không có vấn đề gì, trẫm còn có thời gian, cho nên hiện tại không thể gấp, sớm muộn gì tiểu t·ử kia cũng sẽ hoàn toàn thuộc về trẫm.
“Người tới! Ngũ hoàng t·ử phải nghỉ ngơi, đem thần y thỉnh đi ra ngoài.”
Ly Nhật Diệu ra lệnh một tiếng, hai gã thị vệ một tả một hữu gác ở bên giường đem thần y hướng ra ngoài điện.
“Uy uy! Các ngươi đuổi cái gì? Mau buông lão nhân ta ra, buông ra….. Đồ đệ nha…..”
Làm như lên pháp trường, Quý Nhàn Hoài kêu to bi bi thiết thiết phá lệ thê thảm.
“Tiểu t·ử kia, hảo hảo nghỉ đi!”
Ly Nhật Diệu từng bước quay đầu lại, lưu luyến không rời, tiêu sái ra Diệu Hoa điện.
“Vì cái gì?”
“Cái gì?! Tiểu t·ử kia, ngươi nói cái gì?”
Đi tới trước cửa chợt nghe Tiếu Mạch nỉ non, Ly Nhật Diệu một trận gió quay về bên cạnh Tiếu Mạch.
“Vì cái gì?! Vì cái gì?! Vì cái gì?!”
Túm lấy vạt áo Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch không ngừng hỏi, nước mắt như trân châu cuồn cuộn chảy xuống, phẫn nộ mà bi ai.
“Tiểu t·ử kia, tiểu t·ử kia!”
Tiếu Mạch như vậy làm cho Ly Nhật Diệu nát tâm, kiềm lòng không được ôm Tiếu Mạch vào n·gực. Tuy đối chuyện phát sinh chưa từng hối hận, nhưng nhìn đến nước mắt Tiếu Mạch, đau lòng cùng tự trách không ngừng trào ra.
Làm Tiếu Mạch bị thương, làm y rơi lệ là điều Ly Nhật Diệu tối không muốn nhìn thấy.
“Vì cái gì?! Vì cái gì?! Ô…..”
Tiếu Mạch rốt cuộc thất thanh khóc rống trong n·gực Ly Nhật Diệu, đây là người y tối kính yêu, không biết có nên ngoan ngoãn cho Ly Nhật Diệu ôm ấp hay không.
“Tiểu t·ử kia, hận trẫm sao?”
Ly Nhật Diệu hỏi nhưng lại không muốn nghe đáp án vấn đề.
“Hận đi! Nhưng là….trẫm dứt khoát!”
Như là không thể tin những gì nghe được, tiếng khóc bi thiết của Tiếu Mạch trong n·gực Ly Nhật Diệu chợt tạm dừng.
“A!”
Cười nhẹ, Ly Nhật Diệu cảm nhận được thân hình trong n·gực đột nhiên  có chút cứng ngắc. Tay trái có quy luật khẽ vuốt sau đầu Tiếu Mạch.
“Tiểu t·ử kia, trẫm hối hận làm cho ngươi bị thương, đau lòng khi ngươi rơi nước mắt, nhưng trẫm không hối hận ôm ngươi.”
Khẽ hôn tóc Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu ôn nhu nói.
“Tương phản, trẫm thật cao hứng, tiểu t·ử kia, cho dù bởi vậy mà ngươi oán hận trẫm, trẫm cũng không hối hận, bởi vì trẫm rốt cuộc có được ngươi.”
Buông Tiếu Mạch ra, Ly Nhật Diệu mang theo thỏa mãn tươi cười cùng Tiếu Mạch đối diện.
“Biết không, tiểu t·ử kia? Trẫm chờ đợi ngày này đã lâu lắm, lâu lắm rồi.”
Lăng lăng nhìn Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch không biết phản ứng ra sao. Hồi lâu.
“Không biết, không biết! Ta cái gì cũng không biết!”
Chống đẩy giãy giụa, Tiếu Mạch bi thống hò hét.
“Tiểu t·ử kia, đừng như vậy, tiểu t·ử kia!”
Sợ Tiếu Mạch làm chính mình bị thương, Ly Nhật Diệu dùng sức ngăn lại hành động điên cuồng của y.
“Tiểu t·ử kia, trẫm liền nói sự thật cho ngươi biết, ngươi không nhận ra sao? Trẫm chính là yêu ngươi a! Cho dù không làm phụ thân, trẫm cũng sẽ sủng ngươi, yêu ngươi, che chở ngươi a! Vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh ngươi, như vậy cũng không được sao?”
Ly Nhật Diệu thực bi thương, làm cho y nhận ra tình yêu của chính mình, như vậy chẳng lẽ sai sao? Bất quá là muốn yêu, chính là cứ yêu đi, vì cái gì khó khăn như vậy.
“Không giống, không đồng dạng như vậy a! Thân tình, tình yêu, ta chỉ cần phụ thân ở bên người, là thân tình cũng tốt, tình yêu cũng thế! Chính là, chính là không giống, chúng nó không giống nhau a!”
Tiếu Mạch lệ rơi không ngừng, nếu là tình yêu vậy không phải là phụ thân a.
Nếu là phụ thân, hắn sẽ không dùng ánh mắt ẩn t·ình d·ục nhìn ta.
Nếu là phụ thân, hắn sẽ không cường hôn ta.
Nếu là phụ thân, hắn sẽ không cho ta là nữ nhân, mở ra hai chân nhận hắn.
Không có, sẽ không!
“Làm sao không giống, ngươi nói cho trẫm a, tiểu t·ử kia!”
Ly Nhật Diệu cũng bắt đầu không khống chế được, cầm lấy hai vai Tiếu Mạch chất vấn.
“Ngươi là…..Ngươi là phụ thân a! Là phụ thân không phải thê t·ử, không phải!”
Tiếu Mạch vô thần nhìn Ly Nhật Diệu, hắn phải tên là ‘phụ thân Ly Nhật Diệu’, hắn không phải tên là ‘thê t·ử Ly Nhật Diệu’.
“Phụ thân không phải ‘thê t·ử’…..Sao? Cáp! Ha ha ha….. Sai lầm rồi nga, tiểu t·ử kia!”
Ly Nhật Diệu nhìn Tiếu Mạch, ánh mắt bỗng nhiên trở nên có chút quái dị, ngữ điệu cũng dần biến điệu thâm trầm.
“Tiểu t·ử kia! Trẫm là phụ thân ngươi, điều này sẽ không đổi, nhưng đồng thời cũng là ‘thê t·ử’ của ngươi!”
“…..Không, không…..”
Tiếu Mạch mãnh liệt đẩy Ly Nhật Diệu ra, lui về phía sau vài bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ly Nhật Diệu.
“A! Không, không cần –––”
Tiếu Mạch kêu sợ hãi nhảy xuống giường, hướng ngoài điện chạy trốn, phía sau Tiếu Mạch, con ngươi nhật thực của Ly Nhật Diệu chuyển hóa thành ám t·ử, đồ đằng yêu dị lại hiện ra.
“A!”
Còn chưa chạy xa, thân thể Tiếu Mạch đột nhiên bay lên vọt về phía sau, trở về ôm ấp của Ly Nhật Diệu.
“Vì cái gì muốn chạy trốn, tiểu t·ử kia? Ngươi không phải đã đáp ứng trẫm sẽ không tái ly khai sao?”
Ly Nhật Diệu nhẹ nhàng sầu bi nói, nhưng hữu lực song chưởng lại gắt gao giam cầm Tiếu Mạch.
Tiếu Mạch sợ hãi cứng còng thân thể. Nhiệt độ thân thể, hơi thở, song chưởng hữu lực, trí nhớ đáng sợ đêm đó lần thứ hai nảy lên trong lòng Tiếu Mạch.
“Không cần sợ, tiểu t·ử kia! Trẫm sẽ không thương tổn ngươi, tiểu t·ử kia! Không cần sợ!”
Ly Nhật Diệu ở trên cổ Tiếu Mạch cọ xát, kéo chăn qua che giấu khối thân thể hấp dẫn này, lời nói mềm nhẹ khẽ run giống như trấn an, giống như uy hiếp.
Tiếu Mạch trong n·gực Ly Nhật Diệu động cũng không dám động, được Ly Nhật Diệu trấn an thân thể dần thả lỏng, nhưng vẫn khẩn trương sợ hãi như trước, sợ chuyện đêm đó lại tái diễn.
Tiếu Mạch thuận theo làm Ly Nhật Diệu cảm thấy an tâm, đồ đằng hắc sắc chậm rãi biến mất.
“Tiểu t·ử kia, ngươi không thể rời đi trẫm, ngàn vạn lần không thể! Nếu không, trẫm thật sự sẽ điên mất, tiểu t·ử kia!”
Ôm chặt ấm áp trong n·gực, Ly Nhật Diệu đã khôi phục nhật thực trong mắt, nhưng còn có một ít cuồng loạn.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »