Chương 10

“Uy, ngươi thật sự không nhớ nổi tên ngươi a?”
Gặp nam t·ử lắc đầu, Mại Thái Lang cảm thấy có chút hao tổn tâm trí, nhưng cứ như thế gọi hắn uy cũng không phải biện pháp.
“Kia… chính là ngươi lấy một cái tên cho tốt, để ta gọi ngươi uy uy uy cũng rất kỳ quái.”
Nam t·ử lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là thế nào, không cần cứ luôn lắc đầu, ngươi không nói sao ta biết.”
Mại Thái Lang nhìn nam t·ử hôn mê của hắn lắc đầu, nhịn không được oán giận.
“Ngươi đặt đi.”
“Thật vậy ư?” Ánh mắt Mại Thái Lang lòe lòe sáng lên.
Nam t·ử gật gật đầu, cấp Mại Thái Lang đã giúp hắn một thứ gọi quyền lợi.
“Ha hả, ta đây giúp ngươi đặt một cái tên thế giới vô địch siêu cấp dễ nghe.” Mại Thái Lang cười có chút giống ngốc.
Nam t·ử như trước không tỏ vẻ gì.
“Lúc ta giúp ngươi thay y phục, nhìn thấy ngươi có một miếng ngọc bội, trên mặt ngọc khắc chữ Thương, cho nên gọi ngươi Thương đi.”
Mại Thái Lang tự hào ưỡn n·gực, dáng bộ kiêu ngạo khiến nam t·ử không khỏi thấy buồn cười, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
“Ta có tên, vậy ngươi gọi là gì?” Nam t·ử hỏi Mại Thái Lang.
“Ta có nói với ngươi, người khác đều gọi ta Mại Thái Lang.” Mại Thái Lang trách cứ nhìn nam t·ử.
“Ta là muốn biết tên thật ngươi, không phải ngoại hiệu người khác gọi ngươi.”
Không biết vì cái gì, nam t·ử đối Mại Thái Lang thực kiên trì, tuy rằng hắn quên tất cả chuyện mình nhưng là hắn phi thường muốn biết hết thảy thân thế q·uan h·ệ Mại Thái Lang, chính hắn cũng thực hoang mang.
“Ân… ngươi chắc chứ?” Mại Thái Lang khó xử mặt nhăn mày nhíu.
Cái tên đó… hắn quên đi rất lâu, sau khi cha mất, hắn chưa từng để ai biết tên hắn. Cho nên một đại thẩm mới giúp hắn đặt ngoại hiệu, mà hắn vốn không để ý người ta gọi hắn Mại Thái Lang. Nhiều năm không nghĩ tới, ngờ đâu còn có một ngày bị người khác hỏi.
“Rất khó xử sao?”
TгᴜʏᴇпTT5.me
“Ân… cũng không phải, chính là cái tên này rất vô dụng, cho nên…” Mại Thái Lang ngượng ngùng cười cười hai tiếng.
“Không q·uan h·ệ, cứ chờ đến lúc ngươi muốn nói vậy.” Nam t·ử không nghĩ muốn ép buộc.
“Ta gọi Vân Yên, cha ta nói nhân sinh như mây trôi, thoáng qua như khói bụi. Ta vừa vặn họ Vân, nên gọi Vân Yên.”
Nói đến cha hắn, hắn thật sự sùng bái vạn phần, cha học vấn phong phú thấy nhiều biết rộng, đối nhân sinh độ lượng, cởi mở, tính tình ít nhiều ảnh hưởng hắn. Nếu không phải mẹ phản bội, có lẽ lúc cha ra đi có thể vui vẻ.
Mại Thái Lang nghĩ đến cha, ánh mắt không khỏi ảm đạm, nam t·ử nhìn bộ dáng như vậy, không biết sao thấy đau lòng.
Bàn tay nam t·ử nhanh hơn so với tư tưởng chính hắn, chờ hắn lấy lại tinh thần, hắn đã ôm Mại Thái Lang. Tiếp thu ánh mắt kinh ngạc Mại Thái Lang, nam t·ử xấu hổ không biết nên tiếp tục ôm hay buông.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »